Chương 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàm Ân Tĩnh vào phòng làm việc, cô trước tiên để để đóa hoa hồng lên bàn, sau đó lại bắt Phác Trí Nghiên ngồi xuống.

"Ách... cái kia, tớ, tớ trước đi tìm một cái bình để cắm hoa... vào, đi, Phác Trí Nghiên, cậu, cậu chờ một lát."

Phác Trí Nghiên tùy ý ngồi xuống sôpha trong phòng làm việc, không phải là lần đầu tiên nàng đến phòng làm việc của Hàm Ân Tĩnh, hơn nữa tính cách của Phác Trí Nghiên cũng không như Hàm Ân Tĩnh câu nệ như vậy, tự nhiên như tại nhà mình.Nàng thấy Hàm Ân Tĩnh bước vào tìm một cái bình. Giản đơn nói một câu "hảo", liền có chút buồn chán ở trong phòng làm việc đi dạo một vòng.

Phòng làm việc này cũng không lớn, kế bên cửa sổ là bàn làm việc của Hàm Ân Tĩnh, trên mặt bàn có rất nhiều dụng cụ vẽ tranh, chính giữa là chiếc bàn chuyên dụng để vẽ truyện tranh, đối diện chính là bàn của hai trợ lý Hàm Ân Tĩnh cùng bàn người kia cách một cái bàn nho nhỏ của Ngô Hạo Nhiên, trên bàn của Phác Hiếu Mẫn đã không còn vật dụng gì. Trên bàn Ngô Hạo Nhiên vẫn còn bày ra thật nhiều dụng cụ vẽ tranh.

Hàm Ân Tĩnh còn đang tìm cái bình, hình như tất cả các bình của nàng đã cắm đầy hoa, hiện tại một cái cũng tìm không được, vì vậy có chút phức tạp nhìn những bình hoa trên ngăn tủ. Rất chăm chú mà lại lo lắng có nên đem hoa được tặng của một người nào đó đã đi xa, gộp lại cùng một bình.

Bất quá, rốt cuộc đem hai hoa nào cắm cùng một chỗ thì sẽ tốt đây?

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh đang đứng trước ngăn tủ, nhìn ngăn tủ hiện lên bộ dáng khó khăn, trong tư tưởng không biết tại sao lại có chút hạnh phúc. Nàng cũng không đi quấy rối Hàm Ân Tĩnh, chỉ là nhìn Hàm Ân Tĩnh nói "Phòng làm việc của cậu, tớ có thể đi dạo một chút không?"

Hàm Ân Tĩnh trả lời "A, có thể", sau đó giống như đã hạ quyết tâm. Ân, đem hoa Lan Hồ Điệp cùng hướng dương cắm cùng một bình đi.

Ân ân, sau đó đem cái bình không đi rửa thay nước mới, như vậy là có thể cắm hoa hồng bản thân mua rồi a!

Phác Trí Nghiên nhận được lời cho phép, nàng liền không khách khí mà mở cửa phòng bị Hàm Ân Tĩnh đóng lại. Đây là ham muốn của Phác Trí Nghiên, thấy cửa phòng đóng luôn muốn mở ra xem bên trong là cái gì.

Vì vậy, nàng mở ra một phòng vẽ tranh.

Phòng này hiển nhiên là phòng vẽ tranh của Hàn Ân Tĩnh, trên cây kẹp vẽ còn một bức tranh chưa hoàn chỉnh, xung quanh đều là chi chít đường phát thảo.

"Đây là phòng vẽ tranh của cậu?" Phác Trí Nghiên quay đầu hỏi Hàm Ân Tĩnh bên ngoài.

Hàm Ân Tĩnh đem hoa hồng cắm xong rồi, thấy Phác Trí Nghiên ở bên trong phòng vẽ tranh, liền vội vã chạy tới, tỉ mỉ nhìn thoáng qua phòng vẽ tranh, phát hiện phòng vẽ tranh bên trong không có đồ vật để người khác nhận ra, mới thả lỏng xuống, quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên cười nói "Đúng vậy, bình thường tranh phong cảnh sẽ đến phòng này mà vẽ."

Phác Trí Nghiên hiếu kỳ hỏi "Ân, người vẽ tranh phong cảnh cùng truyện tranh không có dùng chung một phòng vẽ sao?"

Hàm Ân Tĩnh cười nói "Đúng vậy, bởi vì lúc vẽ tranh phong cảnh tớ không thích bị người khác quấy rối, cho nên mới cố ý làm phòng vẽ tranh này, chuyên dùng để vẽ tranh phong cảnh."

Phác Trí Nghiên nghe Hàm Ân Tĩnh nói như vậy, nghi hoặc quay đầu nói rằng "Ôi chao? Cậu vẽ tranh minh họa không thích bị người khác quấy rầy sao?"

Hàm Ân Tĩnh tự nhiên mà nói "Đúng vậy... vẽ truyện tranh thì bình thường, thế nhưng về vẽ tranh phong cảnh, tớ vẫn thích một mình an tĩnh vẽ."

"Thế nhưng... trước đây khi cậu vẽ tranh... tớ muốn đến xem cậu cũng không có nói không được a." Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh nói "Tớ trước đây còn ở bên cạnh nhìn cậu vẽ tranh, còn cùng cậu nói chuyện... có phải là lúc đó rất quấy rầy cậu?"

Trong tư tưởng Hàm Ân Tĩnh "Lộp bộp" một tiếng. Thật giống như bí mật bản thân cất giấu trong lòng bị lộ ra ngoài, cô cảm thấy có chút chột dạ, khẩn trương, sợ. Hàm Ân Tĩnh vội vã ngẩng đầu có chút khẩn trương nói "Cũng... cũng không có... ách... kỳ thực, kỳ thực cũng tốt mà..."

Phác Trí Nghiêm nói "Trước đây cậu cũng không nói với tớ, cậu tại sao lại không chịu nói với tớ a?."

Mặt Hàm Ân Tĩnh đỏ lên, ánh mắt tránh sang chỗ khác, gương mặt khẩn trương đầy mồ hôi, cô không dám nhìn mặt Phác Trí Nghiên, chỉ có thể co quắp đứng ở cửa.

Qua một lúc sau, Hàm Ân Tĩnh mới mở miệng đáp phi sở vấn "Ách... Cái kia... chúng ta lên lầu đi, ách, nhà bếp ở trên lầu... đều không phải, không phải nói muốn ăn một bữa ngon sao?"

Phác Trí Nghiên có chút xuất thần nhìn Hàm Ân Tĩnh trước mặt, có chút... mở miệng nói "A, đúng vậy."

"Kia..." dáng tươi cười trên mặt Hàm Ân Tĩnh có chút cứng ngắc, cô nói "Kia, vậy thì đi đi, tớ, tớ lấy dép cho cậu đổi." cô nói xong lập tức xoay người đi lấy dép.

"..." Phác Trí Nghiên đi phía sau Hàm Ân Tĩnh, cũng ra khỏi phòng vẽ tranh. Nàng không rên một tiếng nhìn Hàm Ân Tĩnh lấy dép cho mình, sau đó đi theo sau Hàm Ân Tĩnh lên lầu hai.

Tuy Phác Trí Nghiên không phải lần đầu tiên đến phòng làm việc Hàm Ân Tĩnh nhưng là lần đầu tiên lên lầu hai. Lầu hai là cuộc sống tư nhân của Hàm Ân Tĩnh, trong thời gian công tác, không có tình huống đặc thù, Hàm Ân Tĩnh sẽ không lên lầu hai.

Lên lầu hai, Hàm Ân Tĩnh mở một cửa ở thang lầu, đứng ở cửa quay qua Phác Trí Nghiên nói "Ách, tớ đem đồ đạc vào nhà bếp, cậu, cậu có muốn uống nước trước hay không?"

Phác Trí Nghiên theo Hàm Ân Tĩnh vào phòng, đối diện chính là phòng khách, bên trong phòng khách có một cái trường kỷ dài, hai ghế sôpha nhỏ, một cái bàn trà, một tivi, ở bên cạnh là bàn ăn, hai cái ghế dựa, bên cạnh bàn ăn có một bình phong ngăn cách thành một gian, bên trong có một giá sách, trên đó chất đầy sách, còn có một máy tính. Ở hướng Nam là sân thượng, trên đó còn có mấy bồn hoa nhỏ. Bên Phải là nhà bếp, bên trái có một căn phòng, hẳn là phòng ngủ của Hàm Ân Tĩnh."

Phác Trí Nghiên tùy ý ngồi xuống ghế sôpha, nghiên người nhìn hoa trên sân thượng.

Trang trí trong phòng hết sức đơn giản, thế nhưng Phác Trí Nghiên ngồi ở đây, đột nhiên thì có một cảm giác gọi là an tâm.

Hàn Ân Tĩnh bưng hai ly nước từ nhà bếp ra, đem ly để trên bàn trước mặt Phác Trí Nghiên nói "Ách, cái kia, bên kia có trà.... Ách, bên kia là nước sôi, cậu uống không?"

Phác Trí Nghiên quay đầu nhìn mặt Hàm Ân Tĩnh "Đương nhiên uống nha." Nàng vừa cười vừa nói.

Hàm Ân Tĩnh giúp Phác Trí Nghiên lấy nước, sau đó vào nhà bếp, bắt đầu làm cá ngâm. Phác Trí Nghiên uống trà, ở sôpha lười biếng một hồi, sau đó thì bước tới nhà bếp, thấy Hàm Ân Tĩnh đeo một cái tạp dề hình con vịt nhỏ màu vàng, ở đó bắt đầu làm cá.

Tạp dề cũng rất khả ái nha....

Phác Trí Nghiên nhịn không được trong tư tưởng nói thầm.

"Cần tớ giúp một tay không?" Phác Trí Nghiên đứng ở cửa nhìn Hàm Ân Tĩnh hỏi.

"A! không, không cần a... tớ tớ tự làm là được." Hàm Ân Tĩnh quay đầu vội vã nói.

Phác Trí Nghiên nhíu nhíu mày nói "Cẩn thận cắt trúng tay." Sau đó bước vào nhà bếp, nói "Tớ cũng không biết làm cái gì, bất quá vẫn có thể rửa này nọ. Cánh gà có cần rửa không?"

Hàm Ân Tĩnh vội vã nói rằng "Có a."

"Rau này là ngày hôm nay ăn."

"Ân, đúng vậy."

"Nấu nhiều như vậy có thể ăn hết hay không a?"

"Ân? Sẽ không a, rau xanh là để không ngán, ăn không hết có thể ăn ít một chút."

"Nga, được rồi."

Ngày lễ tình nhân, Phác Trí Nghiên thất tình. Tâm tình Phác Trí Nghiên rất phức tạp, tuy rằng chưa tới mức đòi chết đòi sống, nhưng dù sao cũng là thất tình. Phác Trí Nghiên coi như là người lãnh tĩnh, cũng sẽ có lúc cảm thấy khó chịu. Trong lòng Phác Trí Nghiên có chút phiền muộn, nhưng lại không muốn tìm bằng hữu thổ tào, nhất là lại trong ngày hôm nay. Vì vậy nàng tùy tiện lái xe, chạy tùy hứng một hồi lại chạy tới trước cửa phòng làm việc của Hàm Ân Tĩnh

Sau đó nàng gặp Hàm Ân Tĩnh ngốc lăng lăng ôm bó hoa hồng, cảm giác rất tức giận, tâm tình cũng trở nên phiền muộn hơn. Thế nhưng nghe Hàm Ân Tĩnh giải thích xong lại không tức giận, trái lại có chút vui vẻ. Nhận lời mời của Hàm Ân Tĩnh, vào nhà nàng ké cơm.

Vì vậy, tràng cảnh hiện tại là, Phác Trí Nghiên thất tình (?) đang cười tủm tỉm đứng ở nhà bếp rửa rau xanh.

Phiền muộn đảo cái mà qua.

Không biết vì sao, vừa vào lầu hai, cái loại cảm giác an tâm này lại lan tràn toàn thân Phác Trí Nghiên. Tâm tình của nàng cũng sung sướng hẳn lên.

Rõ ràng mới vừa là người thất tình... thế nhưng không biết vì sao, nàng hiện tại lại không thấy phiền táo, khổ sở.

Bận rộn một trận ở nhà bếp, nồi cơm điện báo "tích tích", nhắc nhở cơm đã chính, cơm tẻ thơm ngào ngạt đã nấu xong, Hàm Ân Tĩnh rút dây điện, cá ngâm cô cũng đã làm xong rồi a! Cô tủm tỉm bưng cá ngâm đi phòng khách.

"Cơm và cá ngâm đã xong rồi! Cánh gà còn đang nướng ở trong lò, rất nhanh sẽ xong. Hiện tại chỉ còn xào rau thôi." Hàm Ân Tĩnh quay qua Phác Trí Nghiên đang ngồi trên bàn cơm nói "Ân, Phác Trí Nghiên cậu muốn nước chanh hay là rượu."

Phác Trí Nghiên cười nói "Ân Tĩnh của chúng tớ có rượu không?"

Hàm Ân Tĩnh chăm chú gật đầu nói "Ân bất quá chỉ có cốc-tai* a."

[*~ aka cocktail]

Phác Trí Nghiên cười nói "Vậy tớ muốn nước chanh a."

"Được, tớ đi lấy." Hàm Ân Tĩnh lại tủm tỉm đi vào nhà bếp, lấy nước chanh, sau đó lại lấy rau, đem rau xanh để trên bàn, lại lấy cánh gà từ lò nướng ra, bỏ vào dĩa rồi liền đem ra.

Hàm Ân Tĩnh đỏ mặt đứng trước bàn ăn, quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên nói "Ách... cái kia, Phác Trí Nghiên, cậu nếm thử xem sao."

Phác Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh, cười tủm tỉm cầm đũa, gấp một miếng cá "Thật sự rất thơm a." nàng nói như vậy, chậm rãi bỏ vào trong miệng.

"Thế nào?" Hàm Ân Tĩnh khẩn trương hỏi.

"Ân, quả nhiên ăn ngon." Phác Trí Nghiên cười nói. Hương vị quả nhiên giống như Hàm Ân Tĩnh nói, ăn rất ngon.

"Thật vậy sao? Kia, vậy cậu ăn nhiều một chút, tớ đi bới cơm cho cậu." Hàm Ân Tĩnh lập tức vui vẻ hẳn lên, bận rộn chạy vào nhà bếp bới cơm cho Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên ngồi trước bàn ăn, nhìn bóng lưng Hàm Ân Tĩnh mà xuất thần.

Trái tim lại không có dự bị trước mà đập mạnh.

Ôi chao?

Ôi chao? Ôi chao? Ôi chao.

Phác Trí Nghiên trừng lớn mắt.

Trái tim đập mạnh có chút giật mình!!

Chuyện gì xảy ra?

Vì sao lại có cảm giác này? Vì sao?

Bữa cơm này, Phác Trí Nghiên ăn có chút phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro