Chương 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bữa cơm hôm nay ăn cũng khá lâu, sau khi ăn xong, Hàm Ân Tĩnh đi nhà bếp rửa chén, Lâm Thiên Tự không có chuyện gì làm, cọ cọ lau lau giúp dọn bàn.

Sau khi ăn xong lại ăn ô mai tráng miệng, ô mai là đêm qua Hàm Ân Tĩnh đi dạo ở phụ cận, thấy người tới hái liền mua, bởi vì khí trời có chút lạnh, cho nên bây giờ vẫn còn rất tươi.

Phác Trí Nghiên đang ăn ô mai, đột nhiên mở miệng nói với Hàm Ân Tĩnh "Có thể tớ thật sự sẽ không thích người khác, có thể tớ chỉ có thể cho người khác thấy một phần bản chất của mình, lại không biết làm sao mới là chân chân chính chính thích một người."

Hàm Ân Tĩnh sửng sốt, cô có chút khẩn trương, có thể là lúc này Phác Trí Nghiên biểu thị vô cùng cô đơn, liên tưởng đến chuyện ngày hôm nay Phác Trí Nghiên vừa thất tình, nghĩ đến tâm trạng lúc này của nàng nhất định phi thường khổ sở. Điều này làm cho một người kiệm lời như Hàm Ân Tĩnh cũng không biết nên nói cái gì.

"Làm sao sẽ có thể như vậy a." Hàm Ân Tĩnh nói "Phác Trí Nghiên, cậu đối với người khác rất tốt, tính tình cũng rất tốt, cậu rất tốt."

Cậu tốt, cậu thật sự tốt, cho nên không cần phủ định bản thân mình như vậy.

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh cười nói "Ân Tĩnh rất lo lắng nga."

Hàm Ân Tĩnh ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên thấy thế, liền đưa tay kéo Hàm Ân Tĩnh để cho cô ngồi xuống bên cạnh bản thân, cười nói "Yên tâm, tớ không sao. Tớ chỉ là..." nàng nói đến đây nhịn không được cười khổ một tiếng, nói "Chỉ là hai lần tớ đều bị nói không hiểu cái gì gọi là thích, không hiểu làm sao để yêu một người. Cảm thấy có chút thất bại mà thôi."

Hàm Ân Tĩnh thẳng lưng ngồi bên cạnh Phác Trí Nghiên, quay đầu nhìn nàng, không rên một tiếng.

"Trước Hiếu Mẫn, tớ có gặp gỡ một người bạn gái, thế nhưng sau lại chia tay. Tớ trước đây cũng nói qua chuyện này đi." Phác Trí Nghiên hỏi Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh gật đầu.

"Kết quả lần này Hiếu Mẫn đi, lại nói giống như nữ sinh trước từng nói." Phác Trí Nghiên bất đắc dĩ nói " Hiếu Mẫn nói với tớ, em ấy nói tớ quá lãnh tĩnh, bởi vì tớ không hề hiểu cái gì là thích, cũng căn bản là không có thích em ấy. Mà tớ sở dĩ cùng em ấy một chỗ, bất quá là vì tớ thích  em ấy cho tớ cảm giác an tâm. Em ấy nói cái kia có thể gọi là thích, nhưng cũng không phải gọi là yêu. Có thể là vậy, có thể tớ thật sự không biết cái gì là yêu. Bây giờ ngẫm lại, trạng thái của tớ lúc này thật sự là sai, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tớ luôn vẫn tìm kiếm cái cảm giác làm cho tớ an tâm. Bởi vì chỉ lo nóng lòng tìm kiếm cảm giác này, trái lại tớ nghĩ sai rồi về định nghĩa tình yêu." Nàng quay đầu nhìn Hàm Ân Tĩnh đột nhiên cười nói "Bất quá như bây giờ cũng rất tốt, hiện tại tớ cũng không nóng nảy đi tìm cảm giác an toàn."

Hàm Ân Tĩnh quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên, cô không nói gì, thế nhưng Phác Trí Nghiên cũng nhìn ra nghi hoặc trên mặt cô. Nàng cười nói lại với Hàm Ân Tĩnh "Bởi vì hiện tại tớ đã có Ân Tĩnh a! Cho nên không cảm thấy tịch mịch."

"Ôi chao?!!" Hàm Ân Tĩnh phút chốc từ sôpha nhảy lên, cô trợn mắt nhìn Phác Trí Nghiên, mặt trướng đến đỏ bừng "Cậu, cậu, cậu, tớ, tớ tớ tớ tớ..." trong thời gian dài cô không thể nói trôi chảy, cũng không biết mình muốn nói cái gì.

Lời này của Phác Trí Nghiên là có ý gì? Rốt cuộc ý nàng nói là cái gì đây?

Hàm Ân Tĩnh có chút không hiểu, cô không hiểu ý tứ trong lời này của Phác Trí Nghiên. Cô nhịn không được suy nghĩ miên man, mà lại sợ bản thân suy nghĩ nhiều.

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh như vậy cười nói "Thế nào? Ân Tĩnh không muốn cùng tớ làm hảo bằng hữu sao?"

"Ôi chao? Bằng hữu tốt."

"Đúng rồi." Phác Trí Nghiên nói "Lẽ nào chúng ta đều không phải bằng hữu sao? Tớ nhớ kỹ lúc còn học cao trung chúng ta đã là bằng hữu a. thế nào? chia cách nhiều năm như vậy, bởi vì tớ không hiểu thế nào là thích, nên Ân Tĩnh không muốn cùng tớ làm bằng hữu tốt sao?"

"Không không không..." Hàm Ân Tĩnh bận rộn nói "Tớ nguyện ý, tớ nguyện ý... chúng ta, chúng ta vẫn đều là bằng hữu tốt."

Kỳ thật vốn không muốn cùng cậu làm bằng hữu, bởi vì làm bằng hữu thì chứng minh chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu. Thế nhưng bởi vì biết hy vọng của bản thân là xa vời, cho nên, hiện tại chỉ có thể làm bằng hữu, cũng là cách tốt nhất và duy nhất.

Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh cười, đưa tay kéo Hàm Ân Tĩnh, trên gương mặt tịch mịch mang theo dáng tươi cười, nói "Ân Tĩnh... thật lòng mà nói.. cậu so với bất cứ ai đều cho tớ cảm giác an toàn."

Trong lòng Hàm Ân Tĩnh căng thẳng, cả người nàng buộc chặt cứng, mở to hai mắt nhìn Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên thấy cô như vậy, liền cho cô một nụ cười yêu tâm, nói rằng "Yên tâm, lần này tớ sẽ không tùy ý kết luận, tớ biết đây cũng không phải là yêu." Nàng nhịn không được đưa tay ôm lấy thắt lưng Hàm Ân Tĩnh, đem mặt dựa vào lưng cô, rầu rĩ mà nói "Ân Tĩnh là bằng hữu của tớ, tớ biết. Cho nên Ân Tĩnh, không phải sợ, tớ sẽ không đối với cậu làm chuyện gì quá phận với bằng hữu... cho nên, xin lỗi, thế nhưng cậu có thể bồi bên cạnh tớ được không?" bởi vì nàng thật sự muốn cảm giác an tâm này, cái loại cảm giác khiến cả người đều thả lỏng, cái loại cảm giác khiến cả người đều ấm áp.

"Ân..." một lúc lâu sau, Hàm Ân Tĩnh nhẹ nhàng mà lên tiếng. Cô nhịn không được nhẹ nhàng vỗ về lưng Phác Trí Nghiên, đáp ứng nói "Nếu có thể, tớ vẫn luôn muốn bồi bên cạnh cậu." Làm bằng hữu tốt của cậu, cùng cậu cùng một chỗ, sau đó.... nhìn cậu một lần nữa rời khỏi tớ.

Phác Trí Nghiên nhịn không được nắm chặt tay Hàm Ân Tĩnh "Cảm ơn cậu.... Ân Tĩnh"

Trên TV, tám giờ là thời gian chiếu phim truyền hình, nữ diễn viên đang khóc tê tâm liệt phế tố cáo với nam diễn viên trong lòng mình có ủy khuất, thống khổ, thương tâm. Kịch truyền hình bên ngoài, Hàm Ân Tĩnh không rên một tiếng.

.....

Buổi tối hai người cùng nhau ngồi trên sôpha xem phim một hồi. Bởi vì quên thời gian, cho nên bây giờ có chút trễ, Hàm Ân Tĩnh là ở vùng ngoại ô, tuy rằng Phác Trí Nghiên có lái xe, thế nhưng Hàm Ân Tĩnh vẫn cảm thấy lo lắng, cho nên thẳng thắng giữ Phác Trí Nghiên ở lại qua đêm. Cũng may trên lầu vẫn luôn chuẩn bị phòng khách. Bởi vì chuyện bản thảo truyện tranh lúc trước, biên tập vì hối thúc nên thường ở lại chỗ này không đi, cho nên Hàm Ân Tĩnh cố ý chuẩn bị một phòng khách. Phòng khách vẫn quét dọn rất sạch sẽ, ga trải giường tuy biên tập từng dùng qua, thế nhưng những thứ khác là sạch sẽ, đổi một chút là được.

Phác Trí Nghiên giúp Hàm Ân Tĩnh thay ga giường, sau đó nhìn Hàm Ân Tĩnh đang tất bậc, cười nói "Ân Tĩnh thật hiền lành nha, sau này ai cưới cậu, nhất định là có phước ba đời."

Hàm Ân Tĩnh đem chăn để lên giường, nhìn Phác Trí Nghiên cười nói "Phác Trí Nghiên, không được cười nhạo tớ."

Phác Trí Nghiên "ha ha" nở nụ cười, nàng kề sát vào Hàm Ân Tĩnh, nói "Ân Tĩnh vì sao vẫn còn gọi tớ là Phác Trí Nghiên?"

"Ôi chao?!"

"Gọi Trí Nghiên đi, bằng hữu của tớ đều gọi như thế, cậu xem ngay cả tớ cũng đều gọi cậu là Ân Tĩnh, cậu còn kêu đầy đủ tên họ của tớ." Phác Trí Nghiên sát lại quá gần, điều này làm Hàm Ân Tĩnh phi thường khẩn trương, cả người cô cứng ngắc, đờ đẫn nhìn Phác Trí Nghiên, đờ đẫn mà gật đầu, lên tiếng, sau đó vội vã lui lại mấy bước.

"Kia... hiện tại cũng không còn sớm... Trí,Trí Nghiên cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi." Hàm Ân Tĩnh chạy tới cửa, quay đầu nói với Phác Trí Nghiên.

"Hảo!" Phác Trí Nghiên nhìn Hàm Ân Tĩnh ngoài cửa, nói "Vậy. Ân Tĩnh, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Hàm Ân Tĩnh gật đầu, vội vã chạy trối chết.

Buổi tối ngày hôm nay, Hàm Ân Tĩnh không có ngủ ngon.

Người mình thích ngủ ở sát vách mình, ngẫm lại khoảng thời gian trước, cùng Phác Trí Nghiên gặp mặt cũng đều là một chuyện xa xỉ, thế nhưng bây giờ Phác Trí Nghiên lại ở cách vách mình. Cô làm sao có thể không khẩn trương?

Cô cẩn thận sát đến trên giường, dán vào tường tỉ mỉ nghe thanh âm sát vách, thật đáng tiếc là, sát vách một chút thanh âm cũng không có.

Aiz.

Cách âm của các phòng thật sự rất tốt a, aiz.

Hàm Ân Tĩnh cả buổi tối đều suy nghĩ miên man. Cô nghĩ một hồi, bản thân mình có mộng du hay không? Có thể lúc đang ngủ chạy đến phòng Phác Trí Nghiên đem Trí Nghiên dọa? một hồi lại nghĩ, Phác Trí Nghiên ở phòng bên kia có bị lạnh hay không? Có muốn đem một chiếc chăn đến cho nàng không? Một hồi lại nghĩ cuộc sống trước đây của mình cùng Thiên Tự lúc còn cao trung, não động đại khái là dừng không được đi.

Cho nên, sáng sớm ngày thứ hai, Hàm Ân Tĩnh dậy trễ.

Hàm Ân Tĩnh bị chuông cửa dưới lầu đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, ngây ngốc một hồi mới nghe tiếng chuông điện thoại.

"Hàm lão sư, hoa hôm nay đã đưa tới nga, phiền phức cô ký thay dùm em một chút." Thanh âm là của nhuyễn muội đưa hoa, đang trong điện thoại sáng lạn nở nụ cười với Hàm Âm Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh lúc này mới thanh tỉnh lại, vội vội vàng vàng trả lời "hảo", tắt điện thoại đi ra mở cửa.

Vừa ra khỏi cửa thì vừa vặn đụng phải Phác Trí Nghiên.

"Ai nha!"

"Cẩn thận một chút" cũng may Phác Trí Nghiên phản ứng nhanh, một tay vội vã nắm lấy thắt lưng Hàm Ân Tĩnh, khẩn trương nói "Làm sao lại gấp như vậy?"

Trong đầu Hàm Ân Tĩnh "bùm bùm" một đống lớn phản ứng hóa học. Nói ngắn gọn chỉ có một câu:

Vì sao Phác Trí Nghiên lại ở nhà mình?

Vì sao?

Vì sao vì sao vì sao?

Có thể biểu tình trên mặt Hàm Ân Tĩnh rất hoảng sợ, Phác Trí Nghiên có chút lo lắng buông cô ra, đưa tay sờ sờ cái trán cô nói "Làm sao vậy? Sinh bệnh?"

Xảy ra các phản ứng hóa học rốt cuộc đầu óc cũng bình thường, nhớ tới chuyện tình đêm qua. Nhưng mà khi khôi phục bình thường lại phát hiện Phác Trí Nghiên đang vuốt trán của mình.

Tay lạnh lạnh, thơm nhè nhẹ, gương mặt mỹ lệ phóng to.

Mặt Hàm Ân Tĩnh nháy mắt đỏ bừng, cô vội vã lui về phía sau nói "A a a..không, không có gì, tớ, tớ chính là còn chưa tỉnh ngủ, không, không có việc gì không có việc gì, cái kia, cái kia... muội muội đưa hoa còn ở bên ngoài chờ tớ, tớ, tớ trước đi ký nhận, tớ, tớ trước đi ký thay, ân, ân, ký thay." Sau đó thì cấp tốc chạy xuống lầu.

Phác Trí Nghiên đứng tại chỗ, nhìn Hàm Ân Tĩnh một thân áo ngủ, tóc còn có chút mất trật tự hoang mang rối loạn chạy xuống lầu.

Cô cứ như vậy mà ra ngoài, không lạnh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro