ii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Tiệc tàn khi đồng hồ điểm tám giờ rưỡi tối, dàn nhạc công dừng tay đánh nhạc, người hầu tấp nập đi ra từ hai bên phòng bưng chén đĩa xuống. Kim Minsoo mới chỉ đưa mắt, quản gia Lee đã ngay lập tức chạy tới dìu ông về nghỉ ngơi. Cả phòng ăn bây giờ chỉ còn lại tiếng bước chân vội vã.

Trước khi rời khỏi, Chủ tịch Kim vẫn nhắc nhở đầu bếp làm thêm một phần ăn mới đưa tới gian nhà phụ phía Đông cho Kim Minhae.

Minjeong lười biếng buông dao nĩa xuống, liếm khóe môi. Em thoải mái dựa lưng vào thành ghế, đeo tai nghe lên và tiếp tục nghe nhạc. Bữa tối hôm nay tuy có chút mâu thuẫn giữa các cá nhân, nhưng bù lại tinh hoa của những món ăn cao cấp giúp cho em phần nào không cảm thấy bực bội trong người.

Kim Minsung không hài lòng với dáng vẻ thản nhiên như chốn không người của con mình. Đứa con gái luôn đối nghịch với ông, và chưa một lúc nào có thể khiến ông cảm thấy yên lòng. Kim Minjeong ngay từ lúc sinh ra đã được ông kỳ vọng trở thành thế hệ tiếp theo ngồi lên ngai vàng của đế chế nhà Kim, nhưng tất cả những gì em đem lại cho Minsung bây giờ chỉ toàn là sự thất vọng tột cùng.

Không có tài năng lãnh đạo, không giỏi thương trường, là một đứa ham chơi. So với anh trai luôn có khí độ trưởng thành trước tuổi lại càng kém đi vài phần. Nếu như Minhyuk không phải là do người đó sinh ra, thì Minjeong đừng mong có một ngày ông giao lại tài sản cho nó.

'Kim Minjeong.' - Ông hừ lạnh, gõ nhẹ lên mặt bàn. 'Ăn xong rồi thì quay về phòng.'

Em nhướn mày nhìn bố, trả lời với thái độ hời hợt trước yêu cầu của Minsung.

'Bố cứ bình tĩnh đã.' - Minjeong mỉm cười ẩn ý. 'Hôm nay nhà chúng ta có khách, mình tự ý về trước vậy có phải là bất lịch sự hay không?'

Minjeong thừa hiểu đây là cô ruột của mình, nhưng em vẫn thản nhiên gọi một từ 'khách'. Dường như việc bản thân có cùng huyết thống với Jimin cũng không được em để tâm bằng việc ngồi thưởng thức sắc đẹp kinh diễm của nàng.

Nói rồi, em nhìn sang phía của Yu Jimin, nơi nàng vẫn còn đang hòa nhã dùng khăn lau miệng. Nàng ngước lên, thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình cũng không ngạc nhiên. Trước sự niềm nở của Minjeong, Jimin chỉ đáp lại em bằng một cái gật đầu lịch sự, đôi mắt đẹp như sao trời của nàng không hề dừng lại trên người em lâu hơn.

Đơn giản là thế, nhưng trong suy nghĩ của Minjeong nàng trở nên khó gần, cuốn hút và kiêu kỳ tới lạ.

'Bố à, đây còn có Minjoo, bố cứ cho Minjeong ở lại.'

Minhyuk thấy bố mình đang bất mãn với em liền lên tiếng giải vây. Minsung cuối cùng cũng chỉ liếc mắt với anh, và không nói gì thêm. Ông nhìn đồng hồ trên tay, rồi lại trầm trọng nhìn em. Minhyuk nhìn một loạt hành động của ông, bây giờ mới nhận ra rằng bố đang có chuyện quan trọng muốn nói riêng với Minjeong.

'Cô Yu...'

Cậu bé mười hai tuổi mập mạp với giọng nói ngọt ngào chạy tới bên chỗ Jimin và nắm lấy tay nàng bằng cả hai tay. Bộ đồ trên người thằng bé cho nàng biết ngay đây là ai. Nó giương con mắt ngây thơ nhìn nàng.

'Cháu là Kim Minjoo, từ giờ cô là cô của cháu đúng không ạ?'

Jimin mỉm cười nhã nhặn, mắt cong lại thành vầng trăng khuyết. Nàng hơi khom người xuống, một tay che lấy trước ngực, tay còn lại dịu dàng xoa đầu Minjoo.

'Hãy gọi cô là cô Jimin, Minjoo.'

Minjoo cười toe toét, ngoan ngoãn gật đầu với nàng.

'Anh Minsung.' - Jimin chuyển dời sự chú ý sang người anh cùng cha khác mẹ của mình. Nàng đứng lên nhẹ nhàng và nắm lấy bàn tay mềm mại của Minjoo. 'Tôi hơi mệt mỏi, xin phép dẫn cả Minjoo về gian nhà phụ để nghỉ ngơi.'

Kim Minsung không hề phản đối, ông nhịp nhịp tay lên bàn và rồi Minhyuk tinh ý đứng dậy ngay. Anh đề nghị với Jimin rằng hãy để anh đưa cả hai người đi tới nơi đó và nàng đồng ý. Minhyuk dặn dò gia nhân không cần phải đi theo anh rồi mới quay đi.

Cho tới khi bóng dáng ba người khuất khỏi tầm nhìn của Minjeong, em vẫn say mê nhìn về hướng họ đi khi nãy, và tơ tưởng về bóng lưng đầy yêu kiều theo từng nhịp chân như một chú mèo hoàng gia của Yu Jimin.

'Thật nhàm chán đấy bố.' - Em chẹp miệng. 'Bố dửng dưng trước sự xuất hiện của chị ta làm con bất ngờ thật, nhưng con lại thích nhìn phản ứng như chú Minhae hơn.'

'Dù sao cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, ta không quan tâm.'

Minsung chỉnh cổ áo, lạnh lùng trả lời. Minjeong nhìn vậy thì cười khẩy.

'Nhưng con lại để ý Yu Jimin, à không, Kim Jimin lắm đấy. Chị ta làm con cảm thấy rạo rực vô cùng.'

'Không được càn rỡ, Minjeong.' - Ông chau mày nhìn em, trầm giọng quát. 'Đó là cô của con! Cô ta thậm chí còn là một Alpha!'

'Con hoang mà, bố có cần con nhắc lại không nhỉ?'

'Con...' - Minsung khựng người. 'Còn biết bao nhiêu người ở đây, con nói như vậy là không biết chữ xấu hổ viết như thế nào phải không?'

'Bố nghĩ rằng con sẽ để ý lời nói của kẻ khác, trong khi tới cả bố chưa chắc con đã nghe theo? Bọn họ thích nghĩ gì, muốn nói gì thì cứ mặc bọn họ, hơi đâu mà quản?'

Ông tức giận đập bàn, mặt mũi đỏ phừng. Chén đĩa trên bàn vì lực đập quá mạnh rớt xuống kêu xoang xoảng. Minjeong xuýt xoa trong thích thú. Khuôn mặt đàn ông bốn mươi còn phong độ của bố em trở nên đáng sợ. Áo sơ mi trắng trên người ướt đẫm mồ hôi. Người hầu vì run sợ đứng nép ở hai bên, không có kẻ nào dám lại gần tiếp tục thu dọn.

'Đến khi nào con mới ngừng làm ta thất vọng vậy, Minjeong? Chương trình tập huấn với phó giám đốc Zhang chi nhánh Trung Quốc con cũng không thèm tham gia, ngay cả việc con trượt môn ở trường Đại học ai cũng biết.'

Minjeong luồn tay vào túi quần, len lén mở âm lượng bài hát to hơn.

'Con thật sự không thích kinh doanh, thưa bố.' - Em thản nhiên nhún vai. 'Sao bố không tập trung đầu tư cho anh Minhyuk, và để con được theo đuổi ước mơ của mình nhỉ?'

'Kim Minjeong!'

Một cái tát đau tới điếng người rơi trên gương mặt trắng trẻo của Minjeong. Em sững sờ ôm mặt nhìn bố, tuyệt nhiên không kêu lên tiếng đau.

'Từ khi nào con lại trở nên vô trách nhiệm như thế hả? Ta đã nói với con biết bao nhiêu lần rằng Minhyuk thật sự không thể thừa kế?'

'Thưa bố.' - Minjeong bình tĩnh khoanh tay. 'Anh trai con là một Alpha xuất chúng, vậy thì lý do gì khiến bố phải khăng khăng chọn một đứa thất bại như con đây?'

'Ước mơ của con là gì hả?'

Kim Minsung khinh bỉ chỉ thẳng vào mặt em mà chất vấn.

'Có phải con đang muốn lên giường với Kim Jimin không? Trông cái cách con si mê ngắm nhìn cô ta kìa, con đang thèm khát lắm có đúng không? Dáng vẻ dâm dục của con khiến ta thấy buồn nôn, Kim Minjeong.'

Minjeong chỉ cười nhạt thay cho câu trả lời của mình với bố.

'Ta cấm con đụng vào cô ta. Ta có thể dung túng cho con làm những điều khác, nhưng riêng việc này thì không.'

'Cho dù có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không chấp nhận loạn luân trong gia đình này.'

Nói rồi, ông đứng dậy hậm hực bỏ đi. Còn không quên lạnh giọng nhắc nhở.

'Sáng mai ta muốn con có mặt tại sảnh chính của công ty. Tám giờ sáng, không tới trễ.'

'Dọn vào, dọn cho sạch sẽ.' - Minjeong hờ hững nói, rồi đút tay vào túi quần thong dong huýt sáo bước đi. Nhưng những người hầu vẫn đứng ngây ra như phỗng, cho tới khi Minjeong rời đi hẳn mới vội vã đi theo từng tốp từng tốp ra dọn dẹp tàn cuộc. Trông vẻ mặt người nào người nấy cũng căng thẳng tột độ.

.

Muốn đi tới gian nhà phụ thì phải băng qua một con đường lát gạch sỏi. Xung quanh có treo dây đèn nên không hẳn là tối, nhưng Minhyuk vẫn luôn miệng nhắc nhở hai người còn lại đi cẩn thận.

'Cô Jimin.' - Minhyuk nhẹ nhàng nói. 'Nếu như Minjeong có vô lễ quá mong cô hãy bỏ qua cho em ấy, Minjeong nó không có ý gì đâu.'

'Tôi hiểu, tôi cũng không chấp nhặt với trẻ con.'

Jimin mỉm cười đầy ý vị.

'Còn chú Minhae.' - Anh ngập ngừng, len lén nhìn biểu cảm không mấy khác thường của nàng mới nhẹ nhõm thở phào trong lòng. 'Chú ấy chỉ quá bất ngờ mà thôi. Cháu...cháu biết rằng khoảng thời gian này ông cháu rất cần người thân bên cạnh, cháu thấy vui vì cô đã quay về với ông.'

'Minhyuk này...'

'Dạ?'

'Cháu không ghét cô sao? Cô là con hoang của ông nội cháu...' - Jimin lẩm bẩm nói, mắt cúi gằm xuống mũi giày. Giọng nói trầm của nàng mang theo tia ủy khuất rót vào tai Minhyuk như bùa mê làm anh luống cuống. Nhìn nàng bây giờ thật giống một con mèo đáng thương bị bỏ rơi khiến Minhyuk thấy mủi lòng.

'Cháu không ghét cô đâu.'

Anh thở dài.

'Cháu cũng không ghét cô Jimin.' - Minjoo nịnh nọt khua tay múa chân. 'Cô Jimin xinh đẹp như vậy ai mà không thích ạ!'

'Nhóc con này.' - Jimin phì cười. 'Ai dạy cháu khen như thế?'

'Chị Minjeong dạy cháu, cháu ngưỡng mộ chị ấy cực kì.'

'Vậy sao.'

Nàng gật gù, nắm tay Minjoo tiếp tục bước. Minhyuk đi sát bên cạnh hai người, anh để ý, nét vui vẻ trên khuôn mặt của nàng đã thu vào từ lúc nào không hay. Jimin đã trở về dáng vẻ vốn có của một Alpha, lạnh lẽo, vô cảm và mang một khí chất bức người. Vẫn là một người phụ nữ thướt tha kiều diễm có thể khiến bao người say đắm, ấy vậy mà anh lại có cảm giác lo sợ hơn là si mê.

Minhyuk mang trong mình nhiều nghi vấn, nhưng anh cũng không tiện nói ra.

'Tới nơi rồi.'

Ba người dừng chân khi đứng trước gian nhà phía Tây.

'Cháu sẽ đưa Minjoo sang gian phía Đông, cô Jimin cứ vô nghỉ trước.' - Minhyuk lễ phép chào, anh đưa tay nắm lấy bàn tay của Minjoo mặc kệ thằng bé không có ý bỏ ra.

'Thế có phiền cháu quá không?'

'Không sao đâu ạ.' - Anh xua tay. 'Cháu cũng phải qua phía Đông rồi mới về lại thư phòng của bố.'

'Vậy cảm ơn cháu nhé.'

'Cô Jimin lần sau qua chơi với cháu và bé Minyoo nha cô.'

Minjoo vẫn còn lưu luyến không muốn buông người cô mới này. Cậu bé vùng vẫy muốn thoát khỏi cái nắm tay của Minhyuk nhưng không được, chỉ dám phụng phịu đòi hứa.

'Cô biết rồi.'

Jimin dịu dàng xoa đầu thằng bé.

Khuya xuống, cả biệt phủ nhà Kim chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Riêng chỉ có thư phòng của phó Chủ tịch Kim Minsung vẫn còn sáng đèn. Ông ngồi vào bàn làm việc, trầm ngâm nhìn lên khung ảnh treo trên tường.

'Kim Minhyuk, Kim Minjeong...'

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro