7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Này, hai người đi đâu vậy!?”

Uchinaga Aeri quay trở lại sân ngoài với mấy chai rượu soju đang được ôm gọn vào lòng, liền nhìn thấy Kim Minjeong chạy vụt qua mình, hướng thẳng vào trong nhà, theo ngay sau đó là Yu Jimin – vẻ mặt hốt hoảng, bàng hoàng xen lẫn sợ hãi đang đuổi theo em. Ning Yizhuo đang lấy xô đá ở trong bếp, toan hỏi Kim Minjeong có chuyện gì nhưng rất nhanh Kim Minjeong đã khuất sau lối cầu thang dẫn lên lầu.

“Kim Minjeong, em đứng lại! Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng!”

Chỉ có tiếng gót chân dậm thình thịch xuống đất trả lời cho tiếng gào lên ấm ức của Yu Jimin. Ning Yizhuo quay sang nhìn Yoo Miyeon, tuy cảm thấy khó hiểu nhưng mọi người đều biết rõ thời điểm này không nên làm phiền hai người kia.

Kim Minjeong đã chạy vào trong phòng ngủ, Ning Yizhuo đang ở dưới tầng nên hiện tại chỉ có mình em. Không gian tối om như nuốt chửng cả thân mình đang run rẩy của Kim Minjeong. Em giật tay nắm cửa, cố gắng đóng lại một cách mạnh bạo và vội vã nhất.

Nhưng không thể cản nổi Yu Jimin.

Nàng không chần chừ vươn thẳng cánh tay qua, một tiếng đập đau đớn và đủ lớn vào da thịt khiến Kim Minjeong khựng lại. Yu Jimin biết em đang chần chừ không biết nên đẩy nàng ra và dứt khoát đóng cửa hay bỏ qua cơn bối rối trong lòng và ân cần xem xét vết thương của nàng. Vậy nên Yu Jimin không bỏ lỡ thời cơ, nàng nắm lấy cổ tay em kéo ra ngoài, bàn tay ấm nóng chỉ dám nắm hờ cái cổ tay gầy gò, yếu ớt của em, nàng sợ làm em đau dù chỉ là một chút. Hai chân Kim Minjeong đang run rẩy đứng không vững, dễ dàng rơi vào vòng tay của Yu Jimin qua lực kéo của nàng.

“Làm ơn hãy cho tôi một cơ hội.” Yu Jimin khẩn khoản ôm lấy Kim Minjeong, cả người nàng siết chặt bóng lưng nhỏ bé của em. “Tôi yêu em, Minjeong à. Tôi muốn được yêu em.”

Hành lang lạnh tanh không có ai ngoài hai người. Dường như không có một âm thanh nào khác nữa, dường như những người dưới nhà cũng đang nín thở chờ đợi chuyện gì đó đang xảy ra. Ngoại trừ tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực Yu Jimin, khuôn mặt Kim Minjeong đang ở rất gần lồng ngực nàng, tai em nghe rõ mồn một từng nhịp đập vồ vập, giòn giã, không có trật tự. Có tiếng thở đứt quãng của Kim Minjeong đáp lại, thở dài kèm theo thở hắt, mí mắt em nhắm nghiền như muốn tận hưởng giây phút ít ỏi, rồi nó lại động đậy mở trừng ra theo cái cách mà Yu Jimin không muốn đối diện.

“Buông em ra đi.”

“Không, làm ơn, Minjeong…” Cánh tay Yu Jimin càng căng cứng hơn, chóp mũi nàng gục trên hõm cổ của em.

“Yu Jimin, nghe em nói.” Giọng em khản đặc. Lúc này, Yu Jimin mới ngẩng đầu lên, chừa cho Kim Minjeong chút không khí. “Em chỉ là cảm thấy mình nợ chị quá nhiều, nên mới không bài xích những hành động gần gũi của chị, và đồng ý theo chị đến Nhật Bản.”

Kim Minjeong lại hít vào một hơi thật sâu. Cánh môi em gượng gạo, hình như em đang cố tỏ ra bản thân đã thông suốt. “Yu Jimin, chị nghe này. Em không xứng đáng với những gì chị đã làm cho em, tất cả những gì chị đã hi sinh.”

“Không phải…” Yu Jimin lại gục xuống hõm cổ em.

“Em xin lỗi vì lúc nãy đã hằn học và tức giận với chị. Em đã không điều khiển được sự ích kỷ của bản thân. Chị-“

“Em được quyền ích kỷ với tôi mà, Minjeong. Em được quyền…”

“Chị hãy làm như những gì em nói nhé. Phải quên đi mọi chuyện trong quá khứ, những chuyện đã xảy ra giữa tụi mình và những lời hứa hẹn. Chỉ là trong giây phút mủi lòng nào đó, chị vô tình thốt ra thôi. Chị nghĩ kĩ lại đi, Jimin unnie. Và-“

“Tôi yêu em, Kim Minjeong.”

“-em từ chối.”

Vòng tay đang siết chặt Kim Minjeong dường như mất đi sức sống, buông thõng xuống sau câu nói tuyệt tình và không có một chút lưỡng lự của em. Đồng tử Yu Jimin đảo quanh khuôn mặt em, nàng muốn tìm một chút lưỡng lự, chỉ cần một chút lưỡng lự thể hiện qua những nét mặt đang cố tỏ ra tự nhiên của em sẽ có thể cứu vớt nàng khỏi vụn vỡ và tuyệt vọng.

“Kim Minjeong, ba năm rồi, giữa chúng ta đã sớm không còn vướng bận, nợ nần gì nữa.”

“Jimin unnie, quá khứ không thể thay đổi được.” Đuôi mắt Kim Minjeong cụp xuống.

“Chẳng phải em vừa nói chị phải quên mọi chuyện trong quá khứ sao?”

“Nhưng bản thân em không thể quên được…” Kim Minjeong cuối cùng cũng ngẩng mắt lên đối diện với nàng, đôi mắt em đã lấp lánh một màng nước. Mà trong đáy mắt xám tro của Yu Jimin, nàng cảm thấy màng nước mỏng tang đó đang nhấn chìm nàng. “Ba năm qua, chị rốt cuộc đã phải trải qua những gì vậy, Yu Jimin? À không, có lẽ em phải hỏi từ thời điểm trước đó, từ cái thời điểm mà chúng ta bắt đầu quen biết nhau. Rốt cuộc chị đã trải qua những gì? Tại sao ngày đó chị không nói cho em biết? Tại sao không kể cho em nghe những gì chị phải chịu đựng? Tại sao đến tận sau này em mới được biết qua báo chí?”

Kim Minjeong đưa tay gạt giọt nước đang trực trào ra. Đuôi mắt em mỏng như đầu chiếc lá non đang quằn mình xuống vì giọt sương đọng mỗi buổi sớm. “Cho đến tối qua, khi em tìm đọc những đầu báo cũ, em mới biết giữa chị và Miyeon từng có hôn ước và nó đã bị huỷ. Cho đến tận khi bản thân lấy lại được trí nhớ, em mới biết căn bệnh tâm lý của chị là do những điều đau khổ mà em mang đến gây ra. Nếu ngay từ đầu chị nói ra, chị sẽ không gặp phải chuyện gì tệ hại cả. Chỉ cần em rời đi…”

Kim Minjeong hiểu, em hiểu mình chẳng có quyền gì để trách cứ Yu Jimin, khi mà tất thảy những đau khổ đã xảy ra đều do nàng gánh chịu, nàng đã cố hết sức bảo vệ em khỏi nhân gian mục ruỗng.

Nàng ôm trọn thế giới vào lòng, hằng hà sa số thiên thạch va đập đến tan nát thân thể, da thịt rách bươm rớm máu, từng giọt bi ai đổ như mưa xuống thạch quyển khô cằn bao năm tháng.

“Ở cạnh em chỉ có đau khổ.”

Nước mắt của Kim Minjeong đã không kìm lại được. Nó lã chã rơi thấm ướt một mảng vai áo của Yu Jimin. Yu Jimin không cảm thấy đau đớn cho bản thân mình, nàng thương em hơn mọi thứ và nàng chỉ đau lòng khi em khóc.

“Nếu em đã nói vậy…” Bàn tay Yu Jimin đặt sau mái tóc hạt dẻ quen thuộc, nàng cẩn thận đẩy đầu em tựa vào vai mình. “…thì em càng phải là người bù đắp cho tôi.”

Vài tiếng nấc rấm rức vang lên. Nàng vuốt nhẹ lưng em.

“Tôi sẽ nghe lời em mà. Tôi sẽ quên đi mọi chuyện trong quá khứ. Nhưng chúng ta bắt đầu lại nhé? Một khởi đầu thật mới.”

Yu Jimin nâng mặt em lên, ân cần gạt những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má.

“Vậy, lần này em có thể nghiêm túc xem xét mối quan hệ của chúng ta như hai người mới quen, cho tôi một cơ hội thật sự theo đuổi em nhé?”

Kim Minjeong không trả lời. Em cắn môi ngăn những tiếng nấc khô khốc trong cổ họng.

Yu Jimin mỉm cười yêu chiều nhìn em. Nàng cũng muốn khóc vì những gì cả hai đã cùng trải qua. Nhưng song song với đó, nàng muốn em tô vẽ lên đáy mắt xám tro của nàng bằng một màu xanh thật mới.

Yu Jimin không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi nàng cứ thế ôm em và vỗ về em thôi khóc. Và Kim Minjeong vẫn lên tiếng bằng giọng uỷ khuất như vậy. “Tại sao lại là em? Đáng lẽ chị có thể đi tìm một người mới tốt hơn…”

“Tôi yêu em, Minjeong.”

Yu Jimin phì cười vì tông giọng nghèn nghẹn của em. Nàng không biết Kim Minjeong đang suy nghĩ gì. Tông giọng của em nghe vừa hậm hực, tấm tức, vừa như đang dỗi vì nàng đã giấu em nhiều chuyện như thế suốt mấy năm qua.

“Tôi yêu em.”

Nàng lại xoa lưng em. Lần này, hình như Kim Minjeong đã thật sự nín khóc.
Lúc cả hai quyết định đi xuống lầu, đã trông thấy ba người Uchinaga Aeri, Ning Yizhuo và Yoo Miyeon đang ngồi ở sofa phòng khách, không gian tĩnh lặng và u ám như có tấm thảm đen trùm lên. Aeri là người đầu tiên nhận ra cả hai đang xuống cầu thang.

Kim Minjeong đã ra ngoài sân, bước chân của em rất nhanh, dường như không muốn để ai trông thấy mí mắt sưng húp và đầu mũi đỏ ửng của mình. Một tiếng “tách” vang lên từ ngoài đó, Kim Minjeong ngẩng đầu uống ừng ực lon nước có ga mới khui.

Aeri chần chừ tiến về phía Yu Jimin đang đứng ở bậc cầu thang cuối cùng một nụ cười nhạt và ánh mắt hướng ra ngoài sân.

“…Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cuối cùng, Aeri vẫn lên tiếng.

“Không có gì.” Bỗng dưng có người hỏi, nụ cười nhạt của Yu Jimin chợt cong thêm, thành một nụ cười tươi tắn hiếm có.

“Trông chị có vẻ vui?” Lần này tới lượt Miyeon hỏi. Còn Ning Yizhuo đã đứng sau lưng Miyeon từ lúc nào, ánh mắt giống như Yu Jimin mà nhìn về phía chị gái mình, nhưng là nhìn một cách lo lắng.

“Đói quá.”

Yu Jimin không trả lời ai cả, nàng xoa cái bụng đang cồn cào lên của mình rồi cất bước đi tới cái bàn lớn ngoài sân, nơi nồi lẩu cá ngon lành vẫn đang chờ đợi mọi người. Gió lùa qua tóc nàng mát rượi, nàng hít căng buồng phổi, cảm thấy như đang được bay lên không trung.

“Chị tỏ tình và Minjeong unnie đồng ý à?” Miyeon mất kiên nhẫn hỏi tiếp.

“Cái gì?” Ning Yizhuo bất ngờ xen vào. “Jimin unnie và Minjeong unnie thích nhau!?”

Yoo Miyeon đứng bên cạnh Yizhuo, bất giác phải đưa tay che tai lại vì tiếng hét cực chói của đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất trong cả bọn. Rồi Yoo Miyeon bắn về phía Yizhuo một ánh mắt như thể “Giờ là lúc nào rồi mà còn hỏi một câu đơn giản như vậy?”

“Hai chị thật sự hẹn hò rồi ạ?” Ning Yizhuo vẫn ngây thơ.

Yu Jimin cốc lên đầu Ning Yizhuo một cái. Nàng nhìn Yizhuo mà bật cười, cảm thấy Yizhuo và Minjeong của nàng thật không giống chị em ruột gì cả, Yizhuo dù đã lớn thêm mấy tuổi so với lần đầu gặp nàng nhưng vẫn là đứa nhỏ ngô nghê, có gì nói đấy, còn Kim Minjeong thì lúc nào cũng ôm hết muộn phiền và suy tư trong lòng một mình.

“Vẫn còn lâu lắm, em...v-vợ.”

“Gì mà em vợ?” Ning Yizhuo phụng phịu ôm lấy trán mình.

“Nhưng mà tôi thích chị gái em thật. Em sẽ ủng hộ tôi theo đuổi chứ?”

“Đương nhiên.” Ning Yizhuo liền bật ngón cái cho Yu Jimin. “Không ai tốt với Minjeong unnie bằng chị. Và, em nói thật, không ai có thể khiến Minjeong unnie quan tâm nhiều như chị.”

Tối muộn.

Ning Yizhuo không thấy Kim Minjeong quay trở lại phòng. Em liền đi tìm, bắt gặp Kim Minjeong nằm lơi trên một chiếc phao đang lềnh bềnh ở hồ bơi sau nhà. Bên phải hồ bơi là dãy bàn mà lúc nãy mọi người mới cùng quây quần ngồi ăn lẩu cá. Căn homestay này có khoảng sân khá rộng, nên ông bà chủ đã quyết định làm thêm một cái hồ bơi riêng tư cho khách trọ nếu không muốn tắm biển.

Nhờ có ánh đèn sáng ở ngoài sân, Ning Yizhuo mới tìm được chị gái nhanh như vậy.

“Chị sẽ bị cảm nếu cứ ngâm nước lâu đó.” Ning Yizhuo ngồi bên thành hồ bơi, nhúng vừa ngập cổ chân xuống làn nước lạnh ngắt.

Kim Minjeong nghe có tiếng người liền giật mình quay lại, nhìn thấy Yizhuo thì ánh mắt dịu đi. “Em làm chị sợ đó, Ning.”

“Chị biết sợ mà vẫn ra hồ bơi lúc gần nửa đêm à?”

Kim Minjeong cười khẽ sau câu nói vừa có ý trêu chọc vừa trách cứ mình không biết lo cho bản thân. “Chỉ là muốn hít thở ngoài trời một chút.”

“Vậy em sẽ ngồi đây chờ chị.”

Kim Minjeong lại cười, không có ý phản đối Ning Yizhuo. “Ning này.”

“Vâng?” Ning Yizhuo chống tay lên cằm, nhàn nhạt trả lời.

“Chị đã nhớ ra mọi chuyện xoay quanh Jimin unnie.”

“Thật sao!?” Ning Yizhuo gần như đứng phắt dậy. Giọng em nâng cao hết mức.

Kim Minjeong liếm nhẹ cánh môi khô của mình. “Ừ, có một chút hiểu lầm trong quá khứ. Nên lúc nhớ ra thì tụi chị có cãi nhau, nhưng giờ thì chắc không sao rồi. Chắc vậy.”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

“Ừ, có lẽ vậy…” Kim Minjeong nhắm hờ mắt, lại ngửa đầu ra nằm yên vị trên phao, mặc cho đuôi tóc loà xoà lướt qua mặt nước ướt át. “Mà, hình như chị vẫn chưa hoàn toàn nhớ hết…”

“Ý chị là sao?”

“Chị hi vọng sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng hay khó nói khi chị hỏi câu này.”

Ning Yizhuo im lặng và nhìn thẳng vào mắt Kim Minjeong thay cho ý tứ rằng em đang chăm chú nghe câu hỏi đến từ chị.

“Mẹ tụi mình đang nằm trong bệnh viện.”

Kim Minjeong ngưng lại một chút. “Vậy còn bố, bố đang ở đâu? Tại sao không đến thăm mẹ?” Kim Minjeong kín đáo quan sát nét mặt của Ning Yizhuo trước khi tiếp tục, dường như biểu cảm của em đã thật sự đông cứng lại.

“Từ lúc chúng ta qua Nhật đến giờ, chị chưa từng gặp bố. Cũng không nghe em hay bất kì ai đề cập đến bố.”

Ning Yizhuo nuốt khan, nuốt một cách khó khăn như nuốt một viên sỏi. “Ông ấy đi làm xa.”

“Em gọi là “ông ấy” à?”

“Là bố-“ Giọng Ning Yizhuo run lên. “K-Không có gì đâu. Là bố đang bận đi làm xa. Có thể sẽ bất ngờ đến thăm chị em mình đó. Thật ra em cũng đã không gặp bố rất lâu rồi.”

“Vậy à…”

Kim Minjeong lơ đễnh đáp lại. Kim Minjeong không còn lựa chọn nào khác ngoài tin vào những gì em gái mình nói, không hiểu sao đầu óc lại mịt mờ. Thời gian lềnh bềnh trôi qua như làn nước đưa đẩy Kim Minjeong lúc này, rồi Ning Yizhuo lại lên tiếng. Giọng em hoạt náo một cách cứng nhắc, có vẻ cố thay đổi chủ đề đi. Người làm nhạc như Kim Minjeong rất dễ nhận ra.

“Lúc nãy em mới hóng được tin nóng lắm.”

“Là gì thế?”

“Jimin unnie định xin vào chung công ty với tụi mình. Không hiểu sao nhìn chị ấy hơi miễn cưỡng hay bất đắc dĩ gì đó, nhưng em chắc chắn rằng chị ấy rất vui với quyết định này.”

Kim Minjeong không biết nên bày ra vẻ mặt gì, bao nhiêu cảm xúc đều trộn tung và khuấy đảo một cách phức tạp trong lòng. Có lẽ nàng muốn xin vào cùng công ty với em, và có lẽ nàng miễn cưỡng và bất đắc dĩ cũng vì em. Kim Minjeong không biết, em cũng không tài nào đoán được những suy nghĩ thầm kín của Yu Jimin. Quá khứ của nàng, em chỉ nắm giữ một phần, còn những thứ trước khi em và nàng quen biết nhau, em tuyệt nhiên không biết bất cứ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro