Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, lão quản gia quay lại nhìn Minjeong một chút.

Nàng đã ngủ rồi.

Quản gia im lặng rời đi.

Mấy giờ trôi qua.

Hiện tại là mười giờ, Minjeong vẫn chưa dậy.

Bên ngoài có tiếng chuông, bị ấn rất nhiều lần.

Lão quản gia đi tới cổng.

- Cô chủ.

Lúc đó Jimin không nhấn chuông nữa, nhưng nàng cũng dậy rồi.

Jimin đi vào nhà, vừa mới bước vào đã nhìn thấy nàng ngồi ở sofa.

- Kim Minjeong.

Jimin muốn trở về nhìn nàng một chút.

Dù sao, cô cũng không có việc, có thể ở nhà.

Minjeong nghe thấy giọng của cô, nhưng Jimin không ở gần.

- Là chị..

- Nhận ra giọng của tôi sao ?

Jimin chậm rãi đi tới, không phát ra âm thanh.

Jimin ngồi xuống bên cạnh, lại đến gần.

Minjeong tránh qua một bên, không nghĩ Jimin sẽ để ý.

Jimin không nói gì, như vậy lại bỏ qua.

Sau đó, đưa mắt nhìn nàng.

Hình như Minjeong đã ngủ.

- Đi rửa mặt, tôi dẫn em đi.

- Tôi có thể đi được-

- Như thế nào.

Nàng cũng không biết.

- Em sợ sao.

- Vậy tôi nói người hầu đưa em đi.

- Sợ chị sao.

- Tôi không sợ.

Jimin đột nhiên không nói gì, chỉ nâng khóe môi.

Lại muốn ức hiếp Kim Minjeong rồi.

- Cho nên..

Minjeong biết cô đang đến rất gần, nhưng nàng không sợ.

Minjeong nói.

- Cho nên cái gì.

Jimin ấn nàng xuống, đem Minjeong nằm bên dưới cô.

- Tôi làm như vậy, em cũng không cảm thấy sợ, đúng không ?

- Chị, chị điên sao.

Vành tai đỏ lên rồi.

- Em nói tôi điên, em dám nói như vậy à.

- Gặp em vài ngày trước, em lại không nhớ tôi.

- Không, không muốn nhớ chị.

- Tôi đã cứu em.

- Cứu sao..

- Ở công viên, tôi cứu em.

Minjeong nghe cô nói, cuối cùng cũng nhớ ra.

Lúc đó, nàng chỉ nghe thấy giọng của Minji.

Jimin nói rất ít, giọng nói cũng nhỏ.

Sao nàng có thể nhớ rõ.

Lão quản gia ở bên ngoài đi vào, hắn nhìn thấy Jimin đang đè lên nàng.

Đã lớn tuổi rồi, không tốt chút nào.

- Thật, thật xin lỗi cô chủ, tôi lập tức rời đi.

Lão quản gia đi xa, phía sau vang lên một tiếng.

Jimin đã bị nàng đánh một cái vào mặt.

....

Sau chuyện hôm qua.

Minjeong né tránh Jimin, cô liền nổi giận, đem cho nàng thật nhiều việc.

Nhưng cô không tàn nhẫn với nàng, vẫn cho nàng ăn cơm, dù việc vẫn chưa xong.

Hôm sau, Jimin đã đi làm, rời đi rất sớm.

Vì vậy, nàng không cần sợ sẽ gặp cô.

Minjeong ở bên ngoài, dọn sân nhà.

Jimin biết sân ở bên ngoài rất lớn, nhưng bởi vì giận nên vẫn muốn nàng làm.

Lão quản gia cũng không đi theo nàng.

Minjeong không nhìn thấy, không biết lúc nào sẽ xong.

Vài giọt nước rơi xuống tay nàng.

Minjeong dừng lại.

Đột nhiên đổ mưa, kéo đến cơn mưa rất lớn.

Minjeong lại không tìm thấy cánh cửa.

Lão quản gia nhìn thấy nàng, chạy ra bên ngoài, đem nàng vào.

Minjeong vào bên trong nhà, nhưng quần áo đã bị ướt.

Quản gia đưa cho nàng một cái khăn, lại nói.

- Kim tiểu thư đợi một lát, tôi đi lấy quần áo cho cô.

- Cảm ơn.

Minjeong rũ mắt.

Lão quản gia rời đi, điện thoại bàn ở phòng khách đột nhiên phát ra tiếng chuông.

Hôm qua Jimin đã cho người hầu nghỉ, chỉ có một nữ hầu không rời đi.

Ở Yu gia, người hầu sẽ có một phòng, hiện tại nữ hầu không rời khỏi phòng.

Lão quản gia cũng không nghe thấy.

Minjeong đứng lên, theo hướng âm thanh phát ra đi tới.

Mò mẫm một lúc, cuối cùng cũng đến chỗ điện thoại.

Nàng nhấc máy.

[?]: Làm cái gì mà lâu vậy, đến nhận cuộc gọi cũng chậm sao.

[Minjeong]: Xin lỗi, trong nhà không còn ai.

[?]: Kim Minjeong.

Minjeong không nói gì, đôi mi run lên một cái.

Là cô.

Jimin nghe thấy giọng nói của Minjeong, đột nhiên cảm thấy vui.

[Jimin]: Tôi muốn nói chuyện với em, đã làm xong việc tôi giao chưa.

[Minjeong]: Xin lỗi, bên ngoài đang mưa, tôi vẫn chưa xong việc dọn sân nhà.

[Jimin]: Vậy em nghỉ ngơi đi.

[Jimin]: Hôm nay bạn của tôi sẽ đến chơi.

[Minjeong]: Tôi biết rồi.

[Minjeong]: Tôi, tôi còn chưa tưới cây..thật xin lỗi.

[Jimin]: Mưa rồi, không cần tưới, em xin lỗi làm gì nhiều như vậy.

[Minjeong]: Chị..còn giận tôi chuyện hôm qua không.

[Jimin]: Không còn giận, tôi không giận lâu đến vậy.

[Jimin]: Bận rồi, tôi tắt.

Jimin đã tắt máy.

Minjeong chậm chạp đi tới sofa, ngồi xuống.

Đến việc dọn sân, bên ngoài rộng lớn, cô còn có thể để nàng làm.

Lão quản gia trở lại, hắn đi đến chỗ nàng.

- Kim tiểu thư, tôi để quần áo của cô ở phòng, bây giờ tôi đưa cô lên phòng được không.

- Được, cảm ơn.

Hắn dẫn nàng đi đến phòng, sau đó rời đi.

Một hồi lâu, Minjeong cũng tắm xong.

Quần áo của nàng không phải do lão quản gia chuẩn bị, hắn nhờ một nữ hầu soạn ra.

Ở bên ngoài, một chiếc xe dừng trước cổng.

Lão quản gia cầm ô đi tới.

- Kim tổng.

Sau đó liền đến mở cổng.

Cánh cổng được mở ra, chiếc xe lăn bánh vào sân nhà.

Minji đẩy cánh cửa xe, bước ra ngoài.

Một chiếc ô đáp xuống.

- Kim tổng, cô chủ không có ở nhà.

- Tôi biết.

- Là đến tìm một nữ nhân.

- Một nữ nhân ?

- Kim Minjeong.

Hắn nghe xong, nheo mắt.

Minji bước vào bên trong, đưa mắt hướng tới phòng khách.

- Kim tiểu thư ở trên phòng, tôi sẽ dẫn cô ấy đến.

- Nhanh một chút.

Minji đi đến sofa, ngồi xuống.

Một lát sau, quản gia đưa nàng tới phòng khách.

Sau đó, buông tay nàng ra.

Xong, liền cúi người nói.

- Tôi sẽ rời đi.

- Ừm.

Minji đứng lên, đi tới chỗ Minjeong.

Hiện tại, chỉ còn nàng và chị.

- Minjeong.

Minjeong ngẩng đầu, đôi chân bước lui về phía sau.

Lão quản gia không nói, là ai muốn tìm nàng.

Nhưng nàng biết, không phải Jimin.

- Cô, cô là ai.

- Tôi là bạn của Jimin.

Đột nhiên, Minjeong nghĩ tới lời nói của cô.

Hôm nay bạn của Jimin sẽ đến chơi.

Thật sự đã đến.

- Thật, thật xin lỗi.

- Tôi không biết là chị.

- Không sao.

- Em có thể gọi tôi là Minji.

- Lấy cho tôi một ly nước có được không ?

Minjeong hơi cúi đầu, nghĩ lại một chút.

Sau đó, gật đầu với chị.

- Chờ một chút.

Minjeong xoay người, muốn đến phòng bếp.

Minji lại nắm lấy tay của nàng.

- Đi đâu vậy.

Minjeong mím môi, chậm chạp rút tay lại.

- Lấy nước cho chị.

- Có biết hướng đến phòng bếp không.

- Không, không rõ.

- Vậy không cần.

- Em đến sofa ngồi.

Minji xoay người đi tới bàn, cầm lấy điều khiển tivi.

- Ở đây.

Minjeong mò mẫm đến sofa, ngồi vào bên góc.

Minjeong hít mũi hai cái.

Thân thể lạnh quá.

Tại sao không cảm thấy ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro