Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dì Mẫn, dì đã ở đâu?"
 
"Sao em lại ở đây? Sao không về nhà đi?" Tôi nhấc tay nhìn giờ trên đồng hồ và cau mày hỏi. "Gần 9 giờ tối rồi."
 
"Em đợi dì ở chợ, nhưng không thấy dì xuất hiện. Hôm nay trông dì xinh thế. Dì đã đi đâu vậy? Đi cùng ai? Mau nói cho em biết ngay đi."
 
Mẫn Đình... Cô bé đó là khách hàng của tôi, vẫn còn đi học, cách đây một tuần, em ấy đã thuê tôi phác họa chân dung của mình. Vậy mà giờ, lại luyên thuyên hỏi tôi chuyện này chuyện kia, như thể tôi là vật báu mà em ấy đang sở hữu vậy. Trời ạ. đứa trẻ điên khùng này. Ngay cả bà nội cũng không dám can thiệp vào đời tư của tôi đến mức này.
 
...mà sao có thể được chứ, bởi vì tôi đã bỏ chạy khỏi bà, khỏi cung điện ấy.
 
"Tôi không nói đấy. Đó không phải là việc của em. Và đừng gọi tôi là "dì Mẫn" nữa. Chúng ta trở nên thân thiết như thế từ khi nào vậy?"
 
"Kể từ khi dì vẽ chân dung cho em đó."
 
Cô bé nở nụ cười hồn nhiên, đôi mắt nhắm tít lại với tôi. Tôi không chắc liệu em ấy có mong đợi việc nhận được hảo cảm từ tôi hay không, nhưng tôi vẫn giữ thái độ trung lập. Tôi không thích điều đó chút nào và tôi không hề cảm thấy bị thuyết phục bởi nụ cười kia.
 
"Nói vậy chẳng khác nào tôi phải thân thiết với tất cả khách hàng mà tôi đã vẽ chân dung cho, có đúng không?" Tôi chọn xưng "tôi" với em ấy vì tôi không biết nên xưng là gì mới phải lẽ. Việc tự gọi mình là "dì" sẽ khiến cô bé ấy nghĩ là chúng tôi thân thiết với nhau hơn thế này. Hừm...
 
"Mau về nhà, đã muộn rồi, bên ngoài nguy hiểm lắm."
 
"Vậy nói cho em biết dì đã ở đâu. Chỉ cần biết cái là em về nhà ngay."
 
"Này!" Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn và lớn tiếng với đứa trẻ thô lỗ cứ hỏi mãi về chuyện riêng tư của mình. Nhưng rồi tôi lại thấy mệt hơn khi cô bé ấy vẫn cười thật tươi thế này.
 
"Thấy khó chịu rồi phải không? Nhìn mặt dì kìa." Cô bé với vóc dáng nhỏ nhắn đã ở cạnh tôi từ lúc nào chìa mặt ra cố tỏ ra dễ thương. "Bình thường trông dì mặt lạnh như tiền ấy, vô tri vô giác. Nhìn dì khó chịu thế này em thích lắm luôn."
 
"Em không thể ngừng làm phiền tôi được à?" Tôi hỏi thẳng cô bé. Nhưng người đứng trước mặt tôi lại còn tỉnh hơn cả chữ tỉnh, em ấy trả lời bằng cái lắc đầu thật mạnh.
 
"Không, sao mà được chứ. Dì là nguồn hạnh phúc của đời em mà."
 
"Hả?"
 
"Dì sinh ra là dành riêng cho em." Mẫn Đình nháy mắt và chỉ tay vào tôi với một tư thế vô cùng ngầu. "Khi ở bên dì, em thấy mình mạnh mẽ rất nhiều."
 
"Cái gì cơ!?"
 
Nói xong con bé lao tới ôm tôi thật chặt. Cô bé ấy làm điều đó mà không hề thấy xấu hổ, trong khi tôi cố đẩy con bé ra khỏi lòng mình. Nhưng có vẻ như tôi càng cố gắng gỡ em ấy ra thì vòng ôm của cô bé càng siết chặt hơn.

"Dì đã uống rượu à? Em ngửi thấy trên người dì có mùi rượu ... Dì đi ăn mừng cái gì thế?"

"Tôi không đi ăn mừng cái gì cả. Có người mời tôi dùng bữa... Em buông tôi ra có được không? Khó chịu quá."
 
"Ôi trời. Dì Mẫn cáu lên rồi này. Quá là xuất sắc... Em đã chọc tức được dì rồi. Nhìn này. Khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ. Lúc nào cũng kiểu thân thiện nhưng đọc không ra được cảm xúc nào khác giờ đã hiện rõ sự bực tức rồi."
 
"Tại sao em cứ làm phiền tôi mãi thế?"
 
"Bởi vì em thích dì đó."
 
Đây có lẽ là lần thứ một trăm cô bé này tỏ tình với tôi. Tôi thở dài đầy mệt mỏi, đứng yên để mặc Mẫn Đình ôm lấy tôi mà không hề phản kháng.
 
"Còn trẻ như này không nên dễ dãi thế. Làm sao có thể dễ dàng thích một người như vậy chứ? Nói ra mà không thấy ngại hay sao?"
 
"Dì là người duy nhất mà khi ở cạnh bên em không hề thấy ngại ấy. Lúc nào em cũng muốn thổ lộ tình cảm của mình với dì. Cứ giữ tình cảm này cho riêng mình thì ngột ngạt đến chết mất."
 
"Vậy là em đang bộc bạch cảm xúc của em với tôi sao?"
 
"Em là sự giải thoát của dì đấy nhé. Lúc mà dì bực bội, cứ việc đả kích em. Giận dữ thế nào cứ hét thẳng vào mặt em đây này. Cảm xúc được giải tỏa ra thế không tuyệt hay sao?"
 
Tôi ném cho cô bé vẻ mặt đầy chán nản. Tôi không sao hiểu nổi đứa trẻ này. Làm thế nào một người như thế này có thể tồn tại trên trái đất này? Con bé thích thú với việc thấy tôi bực bội, ủ rũ và khó chịu với em ấy hay sao?
 
"Kể từ bây giờ tôi sẽ không bực bội hay chán nản gì với em nữa. Hãy nhớ điều đó."
 
"Tuyệt. Thế thì dì sẽ cười với em suốt rồi."
 
"Thế là sao? Vậy là tôi có làm gì em cũng thấy được hay sao?"
 
"Đúng vậy... vì dì là tất cả của em mà."
 
Tôi há hốc mồm khi đứa trẻ nhỏ nhắn ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười. Cô bé còn đặt cằm lên ngực tôi và nhìn tôi chăm chú. Cuối cùng, người đưa mắt nhìn đi chỗ khác lại là tôi.
Sao tôi lại thấy trong người nóng thế này...
 
"Mau về nhà đi. Tôi thấy nóng nực quá, muốn đi tắm rồi đi ngủ."
 
"Hãy cho em biết là dì đã đi đâu trước đã."
 
"Tôi đi hẹn hò."
 
"Sao cơ? Người đó là ai? Là nam hay nữ?"
 
"Tôi không nói cho em biết đâu."
 
"Dì Mẫn đã đi hẹn hò với ai?" Cô bé nhỏ nhắn tránh xa tôi ra và nhăn mặt. "Nhưng không sao đâu. Chỉ  là một buổi hẹn hò thôi mà. Em cho phép."
 
"Tôi không xin phép em nhé. Em có quyền gì mà cho phép tôi hẹn hò hay là không?"
 
"Quyền của người yêu tương lai của dì."
 
Tôi cười giễu cợt và vẫy tay xua cô bé đi.
 
"Mau về nhà đi."

"Được rồi. Em cũng đã có câu trả lời, mặc dù đó không phải là điều em muốn nghe." Mẫn Đình cuối cùng cũng đã từ bỏ và vui vẻ xách chiếc cặp đi học phẳng lì của mình ra về. Nhưng trước khi bước đi, cô bé quay lại gọi tôi.
 
"Dì ơi."
 
"Lại gì nữa?"
 
Tôi vừa chuẩn bị bước vào phòng nhưng đành quay lại nhìn con bé với vẻ mặt đầy chán nản. Nhưng tôi cũng không thể không mỉm cười trước câu hỏi của em ấy.
 
"Người mà dì hẹn hò cùng ấy có đủ để xứng với dì không?"
 
"Ừm... cũng tương đối. Người đó là ứng cử viên sáng giá. Là bác sĩ nhé."
 
"Đã là bác sĩ mà chỉ được có "tương đối". Nói thế tức là không xứng rồi."
 
"Cái gì cơ?"
 
"Người xứng đáng đang ở ngay trước mặt dì này. Là em đó."
 
Và cuối cùng thì đứa trẻ tên Mẫn Đình cũng đã chịu ra về. Nhìn bóng lưng em ấy xa dần, tôi thấy có chút lo lắng nên mới đổi ý. Thay vì quay về phòng trọ, tôi lẻn đi theo sau cô bé để đảm bảo rằng em ấy về nhà an toàn.
 
Đây không phải là lần đầu tiên...
 
Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Mẫn Đình đã thể hiện rõ sự ngưỡng mộ của em ấy đối với tôi. Em ấy sẽ chạy đến gặp tôi ngay sau khi tan trường và đúng 6 giờ chiều sẽ về nhà. Có những ngày, cô bé lẻn bám theo tôi khi tôi về nhà chỉ vì muốn xem tôi sống ở đâu và làm gì. Chuyện đã như thế này trong nhiều tuần rồi.
 
Phải... Tôi không thích thể hiện suy nghĩ hay cảm xúc của mình. Thế nên tôi dán một nụ cười lên mặt mình. Đứa trẻ này là người duy nhất khiến tôi thường xuyên mất bình tĩnh vì khó chịu. Tôi thậm chí còn hét to vào mặt em ấy, mặc dù tôi chưa từng làm điều đó với bất kỳ ai... À... ngoại trừ bà nội. Vậy mà Mẫn Đình trông không hề buồn chút nào. Cô bé thậm chí còn lè lưỡi, trợn mắt, gãi đầu thừa nhận mọi tội lỗi.
 
"À... em xin lỗi. Nhưng khi tức giận, trông dì rất giống người ấy."

Nếu là người khác, họ sẽ tránh xa tôi. Tôi dám khẳng định chỉ cần tôi mở miệng đe dọa thì người khác họ sẽ sợ tôi. Nhưng đứa trẻ này cứ mặc kệ những lời đe dọa đó. Em ấy không cảm thấy gì cả, chỉ tỏ ra rất thấu hiểu, cứ như thể em ấy là miếng bông có thể thấm rất nhiều chất lỏng vậy.
 
Giờ tôi đang nấp ở một góc phía trước ngôi nhà rộng lớn của Mẫn Đình. Phải... Tôi đã lên xe buýt để tiễn cô bé lúc nào cũng vui vẻ hồn nhiên này về. Nhà cô bé cách nơi tôi ở không xa lắm. Cô bé có vẻ lưỡng lự trước khi bước vào nhà. Sau một hồi đắn đo, Mẫn Đình hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. Hành động của em cứ như thể có một con quỷ ở trong nhà vậy.
 
Ở trong đó có gì đáng sợ thế?
 
Không! Tôi không muốn biết. Đó không phải là việc của tôi. Cứ xem như là em ấy đã về nhà an toàn. Can thiệp vào việc của người khác là lãng phí không gian trong não của tôi. Với tôi lúc này điều quan trọng nhất chính là "tiền". Đã gần đến hạn phải trả tiền thuê nhà và tôi vẫn chưa có đủ tiền để trả. Ngày nay, ai cũng có thể chụp ảnh selfie bằng điện thoại và chỉnh sửa chuyên nghiệp mà không cần bất kỳ kỹ năng vẽ nào nên thu nhập của tôi cũng chẳng đủ trang trải cuộc sống. Vì vậy... giải pháp cứu thua cuối cùng của tôi chỉ có thể là... 

"Nhóc con, cho chị mượn ít tiền nhé."
 
Mỗi khi gặp khó khăn, tôi gọi ngay cho em gái mình. Gần đây tôi không còn sót lại chút tự trọng nào nữa. Nhưng tôi có thể làm gì đây... Tôi thật đáng thương.
 
[Tội chị thật ấy. Sao chị không qua chỗ em làm?]
 
Cô em gái dễ thương của tôi, "nhóc con" hay còn gọi là "Ning" hỏi tôi giọng điệu rất lo lắng. Nhưng mà... tôi vẫn là tôi. Kiểu người muốn làm gì thì làm.
 
"Thôi bỏ. Chị có qua làm cũng không đỡ đần gì cho em được đâu."
 
[Nhưng dạo này chị mượn tiền em thường xuyên quá...]
 
"À... em chán chị rồi chứ gì?" Tôi nói với vẻ ủ rủ đáng thương, rồi nức nở. Chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ khiến Ninh Nghệ Trác, cô em gái của tôi hoảng loạn trước khi con bé tìm đủ cách để khiến tôi thấy khá hơn.
 
[Ý của em không phải vậy. Là em lo cho chị thôi. Cho mượn rồi em cũng không nghĩ sẽ lấy lại. Chỉ là em nghĩ là nếu chị cứ sống tiếp thế này không chuyện sẽ càng tệ hơn. Lỡ như một ngày nào đó em qua đời thì sao?]
 
"Vậy thì mọi thứ em sở hữu sẽ là của chị."
 
[Chị...]
 
"Chị đùa thôi. Chị đang cố gắng tìm lại chính mình. Chị không muốn làm việc cho một công ty, rồi trở thành một đứa nhân viên văn phòng ngu ngốc."
 
[Em là nhân viên văn phòng đấy nhé.]
 
Em gái tôi phản pháo thẳng thừng, và điều đó khiến tôi bật cười.
 
"Chị đang trêu em đấy. Chị không thích sống theo kiểu quá luật lệ và quy tắc. Đại khái chị là người sống nhờ vào cảm hứng của bản thân mình. Chị hứa là sau khi tìm được thứ mà mình thích và có thể kiếm sống từ nó, chị sẽ trả nợ cho em. Chị đã ghi lại chi tiết số tiền chị vay của em rồi đây." Tôi rút cuốn sổ ra, liếm lên đầu ngón tay và lật từng trang. "Tới thời điểm hiện tại là năm mươi hai ngàn và một trăm baht."
 
[Chị ghi lại thật luôn à?]

"Dù em có nghĩ gì về chị, thì chị cũng không phải mặt dày vô liêm sỉ. Vay là vay mà. Chị có bao giờ xin tiền em chưa?"
 
[Chưa từng ạ. Em sẽ chuyển tiền cho chị liền... Hai mươi nghìn có đủ không?]
 
"Chỉ cần bốn ngàn là đủ rồi, tiền thuê nhà của chị rẻ lắm."
 
Nhưng em gái tôi vẫn dễ thương như ngày nào. Tôi mượn em ấy bốn nghìn, nhưng Ninh Nghệ Trác lại chuyển mười nghìn cho tôi. Tôi thực sự không muốn thấy mình thảm hại ra sao nên đã đặt bút viết khoản nợ này vào sổ trước khi nhìn vào những tờ tiền mình rút từ máy ATM và mỉm cười đến mức hai má đau nhức.
 
Tôi sẽ sống sót được thêm một tháng nữa... Nhưng Ninh Nghệ Trác nói đúng. Tôi không biết mình có thể sống cuộc sống như thế này được bao lâu nữa. Nếu không tài năng của tôi không được "khai phá" thì liệu rằng tôi có phải vay tiền em gái cả đời hay không?
 
Điều đó không ổn chút nào...
 
Có công việc nào tôi có thể làm bằng tay ngoài vẽ và chơi nhạc không chứ?
-------------------------------

Ngày hôm sau....
 
"Dì Mẫn."
 
Có khi tối nay trước khi bước ra khỏi cửa để vẽ tranh kiếm sống tôi lại nghe thấy chất giọng nũng nịu của đứa trẻ vui vẻ đó nữa. Vì biết nơi tôi sống nên con bé thường xuyên đến đây.
 
"Em không nghĩ là chúng ta gặp nhau quá thường xuyên sao?"
 
"Không hề. Mỗi ngày chỉ được gặp dì có vài tiếng thôi, đâu có đủ. Dì định đi chợ không? Để em giúp dì nhé."
 
"Không cần."

"Sao dì lại chẳng dịu dàng chút nào với em vậy?"
 
"..."
 
"Dì đang thấy bức bối lắm có phải không? Ôi dào... thật sảng khoái. Nhìn thấy dì thể hiện cảm xúc của mình thế này thật đặc biệt mà."

Đứa trẻ này hẳn là điên rồi. Mọi người bất kể là bạn bè ở trường hay người thân trong gia đình đều cảm thấy sợ tôi khi tôi vô cảm và không biểu lộ cảm xúc gì.
 
"Sao em không về nhà đi? Em là học sinh cuối cấp rồi phải không? Không phải nên học hành chăm chỉ hay sao?"
 
"Ngay cả dì cũng nói về việc học. Gru... em chán học lắm rồi đó." Cô bé nhỏ nhắn đột nhiên tỏ ra chán nản khi tôi đề cập đến việc học "Em còn tưởng gặp dì rồi sẽ thấy dễ chịu hơn. Sao trên thế giới này dường như ai cũng đều bị ám ảnh bởi việc học hành vậy?"
 
"Em là học sinh mà, nói chuyện học hành là chuyện bình thường."
 
"Chúng ta không thể nói về tình yêu và sự lãng mạn sao... Chẳng hạn như việc, em yêu dì này."
 
Tôi không hề bật đèn xanh, đèn đỏ gì cho cô bé ấy cả. Là con bé tự biên tự diễn mọi chuyện. Đây là loại người gì thế này?
 
"Về nhà đi."
 
"Không về."
 
Tôi liếc nhìn đứa trẻ trẻ đầy thách thức này bởi vì tôi bắt đầu nhận ra được điều gì đó. Có lẽ, sự ương bướng này xuất phát bởi cùng một lý do khiến em ấy lưỡng lự khi vào nhà, hôm mà tôi đi theo tiễn em về...
 
"Là gì hả?"

"..."
 
"Nói tôi nghe đi."
 
"Nếu em nói cho dì biết, dì phải chấp nhận gánh lấy mọi trách nhiệm vì là người biết rõ chuyện này". 

"Là chuyện gì hả? Mau nói cho tôi biết đi."
 
"Em mà nói ra là dì phải chịu trách nhiệm nhé."
 
"Được. Có chuyện gì hả?"
 
Để giải thoát mình khỏi sự khó chịu bức bối kia, tôi đã đồng ý với em ấy mà không cần suy nghĩ. Nhưng có vẻ như tôi, một người tự cho mình là cao quý, đã rơi vào bẫy của cô bé.
 
"Em đang trốn nhà đi bụi." Đứa trẻ vui vẻ bất ngờ lao tới ôm tôi. "Vì giờ dì đã biết rồi nên hãy để em ở lại bên dì nào."

Chuyện là thế. Lẽ ra tôi chỉ nên lo việc của mình!
 
Tất nhiên... tôi không thể nào để đứa trẻ này bước chân vào phòng mình được. Tôi dùng mọi cách, kể cả những cách tàn nhẫn và lạnh lùng nhất để đuổi con bé đi. Em ấy có bị điên không chứ? Tôi thậm chí đến tiền nuôi thân còn kiếm không ra. Làm sao tôi có thể hành động như một tổ chức từ thiện và nhận nuôi một đứa trẻ từ đâu rớt xuống cũng không biết chứ? Tôi sẽ không đời nào làm chuyện đó.
 
"Nếu dì không cho em sống cùng thì em sẽ ngủ ở trước chỗ này luôn."
 
"Thích làm gì cứ việc."
 
"Vậy tức là em có thể sống với dì?"
 
"Ý tôi là, em sẽ phải ngủ ở trước cửa phòng trọ của tôi. Trời ạ!"
 
Tôi vô thức hét vào mặt cô bé lần nữa. Và điều đó lại khiến đứa trẻ thè lưỡi ra vui vẻ.
 
"Dì lại mất bình tĩnh nữa rồi. Dễ thương quá."

Trời ạ. Tôi đang phát điên lên rồi. Những lời nói gay gắt của tôi không có tác dụng gì cả. Việc tôi đuổi em ấy đi cũng không thể khiến em nhúc nhích tí nào. Tôi phải làm gì đây? Tôi có nên khóc không?
 
"Ý tôi là... Đừng làm phiền tôi nhiều thế. Em có thể làm được điều đó không?" Tôi hít một hơi thật sâu và trông nghiêm túc nhất có thể. "Thật khó chịu. Tôi không thích chút nào cả."
 
"Dì Mẫn".
 
"Đã rõ ràng chưa vậy? Đừng có làm cho tôi phải dọn đi nơi khác để trốn em."
 
Nói xong, tôi bỏ đi và không thèm để ý đến đứa trẻ lúc nào cũng vui vẻ đó nữa. Bởi vì có nói chuyện tử tế với em ấy thì cũng như nước đổ đầu vịt thế nên tôi phải đuổi em thẳng thừng như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro