Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không thể tin việc quay trở lại bầu không khí và ngôi trường năm xưa lại dẫn đến đỉnh điểm này. Tôi chỉ muốn được 'giới thiệu' bản thân và thể sự kính trọng của mình với bà ngoại của Mẫn Đình trong đêm nay nhưng tôi lại được gặp bà nội và một người bạn cũ mà tôi đã không gặp hơn 18 năm qua.

Hơn nữa... cậu ấy còn là mẹ của đứa trẻ này.

"Trái đất này tròn thật đấy. Mình không nghĩ là cậu lại quen biết với Mẫn Đình, Trí Mẫn."

Tôi liếc nhìn người bạn cũ của mình. Chúng tôi tách khỏi đám đông, kể cả Mẫn Đình và Tại Hiền, để tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện. Chúng tôi đang tìm cách giải quyết những gì xảy ra trong quá khứ vẫn đang tiếp tục tác động đến chúng tôi ở hiện tại.

"Con gái cậu tên là Mẫn Đình?" Tôi suy nghĩ một lúc rồi bật cười như giễu cợt bạn mình hỏi: "Người đặt tên cho Mẫn Đình là cậu à?" Tôi tiếp tục

"Là cậu cố ý đặt cái tên này giống với tên tôi."

"Ừ. Đúng là thế thật."

Tôi nhìn vào mắt bạn mình, và quá khứ lập tức vụt qua.

"Tại sao?"

"Để nhắc nhở cậu đứa trẻ được sinh ra từ nỗi đau đớn tột cùng nhất của tôi, và cậu là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện."

"Đừng có đổ những uất ức của cậu lên tôi. Là do cậu tự làm tự chịu."

"Đúng vậy. Nhưng cậu không thể phủ nhận mình cũng có lỗi một phần trong đó... Cậu có muốn tôi kể lại chuyện gì đã xảy ra không?"

Không cần. Tôi nhớ rõ mọi chuyện xảy ra cách đây 18 năm. Như tôi đã luôn nói, tôi sinh ra trong một gia đình danh giá và mang danh hiệu quý tộc. Mặc dù ngày nay danh hiệu đó không còn quan trọng nữa nhưng nó vẫn được quý trọng. Nó giống như một thương hiệu uy tín mà không phải ai cũng có thể sở hữu được.

Bà tôi đã nuôi dạy tôi trở thành một người phụ nữ hoàn hảo. Tôi có thể chơi nhạc cụ, điểm số của tôi luôn đứng đầu và tôi sinh ra với hình dáng và khuôn mặt nổi bật. Tôi là viên ngọc quý hiếm trong ngôi trường toàn nữ này. Mọi người đều phải lòng tôi, cả trai lẫn gái.

Và sẽ chẳng có vấn đề gì nếu một trong những cô gái đó không phải là người bạn thân nhất mà tôi có từ hồi cấp hai. Người mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có gì trên mức tình bạn đã cầu xin tôi chấp nhận tình yêu của mình chỉ vì cậu ấy không muốn chỉ là một người bạn với tôi nữa.

"Hãy dừng ý tưởng điên rồ đó lại. Mình sẽ giả vờ như chưa từng nghe thấy điều đó."

Tôi lạnh lùng từ chối, không cho cậu ấy chút hy vọng nào. Tôi khinh thường một người bạn xem tôi trên mức tình bạn. Sẽ thế nào nếu chúng tôi ở bên nhau? Làm thế nào nó sẽ tốt hơn so với việc là bạn bè thân thiết của nhau?

"Trí Mẫn... Là mình đó. Sẽ không có ai hiểu cậu hơn mình. Và cũng không ai có thể yêu cậu hơn mình đâu."

"Tại sao cậu lại như vậy hả, Trương Nguyên Anh? Việc thú nhận tình yêu của cậu với mình sẽ làm cho mọi chuyện hay hơn ở chỗ nào thế?"

"Cảm giác đơn phương thích một người thật sự rất ngột ngạt. Mình muốn cậu biết cảm giác của mình."

"Bây giờ thì mình đã biết rồi. Và mình sẽ giả vờ như không biết. Trước giờ như thế nào thì hãy cứ như vậy đi."

"Nhưng mình đã nói hết với cậu, và cậu cũng biết rồi còn gì."

"Vậy cậu nói điều đó ra, mong đợi tình cảm của mình được đáp lại? Được rồi... Cậu mong đợi điều gì?" Tôi nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh, người bạn duy nhất của mình, người đang rên rỉ đầy khó chịu. "Cậu mong đợi điều gì khi thú nhận tình yêu của cậu với mình?"

"Mình yêu cậu."

"Ờ hở?"

"Mình muốn cậu chỉ nhìn thấy mỗi mình mình thôi."

Tôi hạ mắt xuống nhìn cậu ấy.

"Thì mình đang nhìn cậu đây thôi. Thế đủ chưa?"

"Cậu có thể đừng giả vờ không hiểu được không?"

"Cậu muốn gì? Muốn chúng ta thân mật như những gì người khác làm trong nhà vệ sinh à? Muốn chúng ta khỏa thân, hôn nhau và để lại dấu yêu trên cổ nhau hay sao? Đó có phải là điều cậu muốn khi tỏ tình với mình không?"

"Trí... Trí Mẫn."

Khi tôi nói điều đó một cách thẳng thắn và thờ ơ, Nguyên Anh chỉ đứng đó, xấu hổ và choáng váng, mặt đỏ bừng. Có lẽ cậu ấy cảm thấy thực sự tồi tệ khi mọi chuyện lại diễn ra như vậy sau lời tỏ tình của mình.

"Mình không thể làm những điều đó với cậu được."

"Tại sao?"

"Cậu không muốn biết đâu."

Tôi định bỏ đi thì Nguyên Anh nắm lấy tay tôi.

"Nói cho mình biết đi, là tại sao?"

Và điều đó khiến tôi phải nói với cậu ấy... một cách thẳng thắn.

"Khoảng cách địa vị xã hội của chúng ta quá khác biệt."

Lời nói của tôi lúc đó chắc hẳn đã làm tan nát trái tim người bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù có điều gì đó đã xảy ra. Nguyên Anh không ngồi với tôi như trước nữa và cuối cùng chúng tôi trở thành người xa lạ trong gần một năm.

Một ngày nọ, tôi nhận thấy điều gì đó bất thường ở người bạn thân cũ của mình. Cậu ấy không thể ăn món ăn yêu thích của mình vì liên tục nôn mửa. Ngoài ra, không ai nhận ra hình thể của Nguyên Anh có chút thay đổi, nhưng tôi nhận ra được vì cô ấy là người bạn thân nhất của tôi trong suốt những năm cấp hai.

Người bạn nhỏ nhắn của tôi mũm mĩm hơn. Cái bụng của cậu ấy nhô ra... không bình thường.

"Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Một ngày nọ, tôi theo cậu ấy lên sân thượng của Tòa nhà 4 gần sân bóng rổ trong giờ nghỉ trưa. Cậu ấy thường đến đó mỗi khi có gì đó phiền lòng.

"Trí Mẫn... cậu đang làm gì ở đây vậy?"

"Mình có vài câu hỏi liên quan đến tình trạng của cậu. Mấy nay thấy cậu không được khỏe." Tôi hỏi han cậu ấy không phải vì lo lắng mà là vì tò mò. Nguyên Anh nhìn sang hướng khác và nhún vai.

"Mình chỉ là con người. Tất nhiên, thi thoảng cũng phải bị bệnh chứ."

"Cậu trông cũng tròn hơn trước."

"Sao cậu lại xía vào việc của mình?"  Trương Nguyên Anh ngay lập tức quay sang mắng tôi và ôm lấy bụng cậu ấy. Phản ứng kỳ lạ đó càng khiến tôi tò mò hơn.

"Tình trạng của cậu bây giờ giống như là ..."

"Làm sao?"

Sự lo lắng của cậu ấy khiến tôi càng chắc chắn hơn.

"Trông cậu giống như người đang mang thai vậy."

Khi tôi nói vậy, Nguyên Anh há hốc mồm và không nói nên lời. Lúc đầu tôi không chắc lắm, nhưng khi cậu ấy im lặng như thế, tôi trở nên lo lắng. Tôi đến gần và ôm chặt cậu ấy bằng cả hai tay.

"Có thật không?"

"Hãy để mình yên. Đó không phải là việc của cậu."

"Cậu nói đúng. Đây không phải là việc của mình... Nhưng chuyện này sốc quá." Tôi không biết phải phản ứng thế nào. "Cậu vừa mới tỏ tình với mình, rồi bây giờ trong bụng cậu đã có em bé rồi? Không phải là quá sớm sao?"

"Tất cả là tại cậu."

"Sao cơ?"

"Bởi vì mình thuộc tầng lớp thấp kém. Đó là lý do tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này."

Cứ như thể chúng tôi đang quay lại thời khắc đó vậy. Bởi nỗi đau ngày ấy đang ập đến trong tôi, tôi cắn chặt môi hối hận vì những lời mình đã nói với cậu ấy. Vì những lời nói gây sát thương của tôi, Nguyên Anh đã có một quyết định sai lầm, quyết định đến với một chàng trai và vô tình có thai... Tôi là người duy nhất nhận ra điều đó khi cậu ấy đã mang thai được bảy tháng.

"Cậu đã không làm như tôi đề nghị." Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt người bạn thân cũ vì tôi vẫn cảm thấy tội lỗi. Dù tôi không làm cậu ấy có thai nhưng tất cả mọi chuyện đều xảy ra vì tôi.

"Ai nói tôi không làm chứ?"

"Sao cơ?"

"Tôi đã uống hết cả chai."

Thình thịch...

Tôi đưa tay lên che miệng ngay khi nghe thấy điều đó. Tim tôi đang đập nhanh hơn bao giờ hết. Nó khiến Nguyên Anh phải nở một nụ cười.

"Chà. Thật là một đặc ân khi thấy cậu bị sốc."

"Cậu đã uống nó..."

"Đúng vậy."

Nhìn lại ngày đó, tôi là đứa khá vô tâm và nổi loạn. Có lẽ tôi đã quá hung hăng. Tôi không thể chấp nhận được việc Nguyên Anh có thai. Nếu một người mẹ chưa sẵn sàng thì tốt nhất đừng nên sinh bé ra đời.

"Giết một mạng sống là một tội lỗi, Trí Mẫn."

"Có lẽ là vậy. Nhưng nếu cậu chưa sẵn sàng thì không nên để một sinh vật ra đời. Gia đình cậu có thể chấp nhận việc cậu có thai được không?"

Nguyên Anh lưỡng lự vì sợ làm gia đình mình thất vọng, đặc biệt là mẹ cậu ấy, người mà tôi thường nghe nói là rất nghiêm khắc.

"Nhưng... Nhưng đứa bé không làm gì sai cả."

"Có sai... Nó đã đến không đúng lúc." Tôi đưa cho Nguyên Anh chai thuốc đã mua ở hiệu thuốc. "Nghe nói cái này sẽ là sự giải thoát cho đứa bé. Hãy cầm lấy."

"N...nhưng..."

"Ngay cả khi để cho đứa bé được sinh ra, chúng ta cũng không thể nào nuôi nó được."

Tôi nhét chai thuốc vào tay bạn mình và ép cậu ấy. "Đừng để đứa bé hủy hoại cuộc đời cậu. Tội lỗi là thứ sẽ đến với cậu ở kiếp sau hoặc sau khi cậu chết. Cậu có thể trả giá cho tội lỗi của mình trong địa ngục."

Và kể từ ngày đó... tôi không bao giờ gặp lại Nguyên Anh nữa.

Tôi khụy gối quỳ xuống đất, kiệt sức. Nguyên Anh vẫn đứng đó kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra. Cậu ấy nhìn tôi và chậm rãi lắc đầu.

"Tôi đã làm theo lời cậu. Nhưng cuối cùng, vì quá sợ hãi nên tôi phải thú nhận với mẹ mình, nó đau đớn vô cùng. Bé con của tôi đã quá cứng đầu và cũng đã quá muộn để bỏ đứa bé đi."

Nghẹn ngào, tôi đặt tay lên ngực trái. Tôi nghĩ đến khuôn mặt dễ thương của Mẫn Đình và cảm thấy tội lỗi. Đứa trẻ có nụ cười tuyệt đẹp đó đã... suýt chết vì tôi.

Suýt chết.

"May... may quá."

Tôi có thể cảm thấy mình run rẩy khi nói ra điều đó. Đột nhiên, những giọt nước mắt nhẹ nhõm trào ra khỏi mắt tôi.

"May ư, cậu nói may sao... Mẫn Đình sinh non nên phải nằm trong lồng mấy tháng." Nguyên Anh quỳ xuống bên cạnh tôi tiếp tục nói. Tôi có thể nghe thấy nỗi đau trong giọng nói của cậu ấy. "Con bé phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác, không theo kịp lớp. Lại còn bị cận thị nặng đến mức gần như mù lòa."

"H... Hả?"

"Nếu chịu để ý kỹ có thể thấy kính mắt của Mẫn Đình rất dày. Đó là hậu quả của việc sinh non. Đó là do mẹ của nó đã làm theo lời khuyên của người bạn thân mình. Tôi phải thừa nhận... khi nhìn thấy Mẫn Đình ở trong lồng hấp tôi thấy tội lỗi và đau khổ vô cùng thế nên để chạy trốn khỏi nỗi đau đó, tôi đã phải xin mẹ cho đi du học".

Nước mắt chảy dài trên má Nguyên Anh. Cậu ấy khóc trong đau đớn kể lại câu chuyện năm đó. Có lẽ cậu ấy đã oán trách đúng lúc...

Và đúng người...

"Đó là lý do tại sao con bé được đặt tên là Mẫn Đình. Để khi mọi người gọi tên đệm đứa bé, tôi sẽ nghĩ đến cậu, người đã nhẫn tâm xé nát tôi thành từng mảnh mà không để lại dấu vết tôi từng là ai và cũng chính là người cho rằng Mẫn Đình không nên tồn tại trên cuộc đời này."

"..."

"Vậy bây giờ cậu thế nào rồi, Trí Mẫn? Đứa bé đó đã trưởng thành và vô tình vướng vào cậu. Nó giống như một loại trọng lực nào đó gọi là..." Nguyên Anh tiến tới đưa tay lau nước mắt cho tôi. Tôi thậm chí còn không biết rằng mình đang khóc. "định mệnh..."

"..."

"Hoặc có lẽ đó là định mệnh."

Tôi thất thiểu rời đi, ngay sau cuộc nói chuyện với người bạn cũ. Tại Hiền đang đợi tôi, vội bước tới.

"Trí Mẫn... em có khỏe không?"

"Trông em thế nào?" Tôi nhìn bạn hẹn của mình trong đêm, không có tâm trạng để nói chuyện. "Bây giờ em đang không ổn chút nào."

"Hai người đã nói chuyện gì thế?"

Tôi không thể nào nghĩ ngợi được gì. Tôi nhìn chằm chằm vào người có vẻ sốc khi thấy người bạn cũ của tôi xuất hiện và cười yếu ớt.

Cả anh ấy nữa... Anh ấy cũng liên quan đến chuyện này. Chuyện quái quỷ gì thế này?

"Chúng ta đã từng nói chuyện về việc... anh và cậu ấy ở bên nhau." Đây là chuyện mà bạn tôi đã nhắc đến khi tôi hỏi về bố của Mẫn Đình. Nguyên Anh thản nhiên kể cho tôi nghe, như thể đang kể bữa tối mình vừa ăn gì. "Chúc mừng... Anh đã có một cô con gái."

"Cái... cái gì?"

"Sốc nhỉ? Mẫn Đình là con gái của anh."

Có thể nói câu nói của tôi đã đập thẳng vào mặt Tại Hiền. Có vẻ như Nguyên Anh và Tại Hiền ở bên nhau cũng là vì tôi. Họ đã đến với nhau. Bạn tôi có thai. Và đứa bé là... Mẫn Đình.

Ôi trời... câu chuyện này kịch tính tới nỗi có thể dựng thành phim.

"Em sẽ cho anh thời gian để bình tĩnh trở lại. Bởi vì chính em cũng cần thời gian để làm điều đó."

Tôi vẫy tay tạm biệt bạn hẹn của mình và cố gắng rời khỏi đây. Điều cần thiết bây giờ là tôi phải tìm một nơi an toàn để trốn vì tôi thực sự cảm thấy có lỗi về tất cả những gì đã xảy ra. Nếu như ngày trước... trước khi gặp Mẫn Đình, tôi không chắc mình có cảm thấy đau đớn gì không. Có lẽ là không... bởi vì tôi là một người vô tâm và không có mối ràng buộc nào với ai ngoại trừ chị em trong gia đình.

Nhưng hiện tại tôi rất ngưỡng mộ Mẫn Đình. Em ấy là một phần cuộc sống của tôi. Vì vậy, tất nhiên, tôi có rung động... Chúng tôi chỉ mới vừa quen nhau không bao lâu, phải chăng tôi đã gắn bó với em ấy mất rồi...

"Dì Mẫn ơi."

Ôi...

Giọng nói quen thuộc của Mẫn Đình khiến tôi khựng lại đúng lúc sắp rời khỏi ngôi trường cũ. Tôi biết rõ giọng nói đó là của ai. Nhưng sự xấu hổ, tội lỗi hay điều gì đó khiến tôi không dám quay lại nhìn em.

Không dám ư... Một người như Liễu Trí Mẫn sao?

"Dì định về rồi à?"

"À... à, ừ."

Và trong khi tôi không quay lại nhìn em, cô bé lúc nào cũng vui vẻ lao đến đứng trước mặt tôi và mỉm cười với tôi qua cặp kính dày cộp đó.

"Sao dì lại về sớm thế?"

"Tôi mệt."

"Nếu dì không ở đây thì em cũng không muốn ở đây." Cô bé nhỏ nhắn chắp tay sau lưng và nghiêng đầu một cách đáng yêu. "Hãy ở lại thêm tí nữa đi ạ. Làm bạn với em. Có dì ở đây với em làm em thấy như mình có một người bạn bên cạnh vậy... Ôi, sao dì lại khóc thế?"

"Không có gì."

Tôi lấy tay lau nước mắt và cố tỏ ra bình thường, vô cảm như thường lệ.

"Chắc chắn mẹ em đã nói gì đó với dì."

"..."

"Hôm nay có nhiều điều bất ngờ quá. Em nghe mọi người nói dì xuất thân từ một gia đình danh giá, từng là ngôi sao ở trường này. Dì quá hoàn hảo, không ai có thể sánh được với dì. Hừm... dì Mẫn của em quả là hiếm có khó tìm..."

Tôi đưa tay bịt miệng em lại để ngăn cô bé cứ luyên thuyên không ngừng nghỉ. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa nên ôm em vào lòng thật chặt.

"Cảm ơn..."

"Hở?"

"Cảm ơn vì em đã còn sống."

"Gì thế này? Sao đột nhiên dì lại nhạy cảm thế?" Mẫn Đình ôm lại tôi và cười khúc khích. "Wow... Đây là lần đầu tiên dì chủ động ôm em đấy."

Lần này, tôi lại là người rúc mặt vào vai Mẫn Đình và nói với giọng nghèn nghẹn vì đang khóc. Tôi không thể chịu đựng nổi cảm giác này nữa. Nếu không có tôi, đôi mắt trong trẻo đó sẽ không bị cặp kính che khuất, vóc dáng của em cũng sẽ không gầy gò như vậy.

Tôi phải trả lại hết cho em... phải bù đắp những gì tôi đã làm với em.

"Cảm ơn vì đã được sinh ra trên đời này... bé ngoan của dì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro