Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nghĩ gần đây tôi gặp Ning quá thường xuyên rồi. Trước đó, chúng tôi đã không gặp nhau hơn 6 năm. Vậy tại sao gần đây tôi lại muốn gặp con bé thường xuyên như vậy? Giống như tôi muốn có ai đó để trút bầu tâm sự.

Tôi phải thừa nhận là tôi không có bạn bè.

"Chị đã nhìn chằm chằm vào bọn em kể từ lúc chúng ta bắt đầu ăn. Chị có gì muốn nói à?"

Ninh Nghệ Trác nói điều này khi em thấy tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cặp đôi tay trong tay ngồi ngay trước mắt tôi. Dù không thể tổ chức đám cưới nhưng họ vẫn công khai bên nhau.

"Có người yêu trẻ tuổi có tốt không?"

Cả hai nhìn nhau khó xử. Có lẽ họ nghĩ thật kỳ lạ khi một người chị lại hỏi điều này.

"Có vấn đề gì về khoảng cách tuổi tác không? Giống như... vấn đề giao tiếp ấy."

"Thành thật mà nói, Ninh Nghệ Trác là người khó giao tiếp nhất mà em từng biết."

Tôi đồng ý...

"Ý em là sao chứ?" Em gái tôi liếc nhìn người yêu như không muốn thừa nhận điều đó. "Chị khó giao tiếp như thế nào?"

"Chị hiểu ý em, Chi Lợi. Ý chị khi nói "vấn đề giao tiếp" là kiểu hai người không hiểu nhau... Ừm. Chị nên giải thích điều này như thế nào nhỉ? Em hiểu chị mà, phải không, Chi Lợi?"

"Em hiểu." Chi Lợi cười khúc khích khi thấy tôi sốt sắng cố gắng giải thích cho em. "Nói chung là cũng có vấn đề ạ. Nhưng Ning và bạn chị ấy rất tốt, họ đã chào đón em với vòng tay rộng mở ngay từ đầu nên mới không có rắc rối gì. Nếu có thì chủ yếu là Ning bối rối và không biết gì cả. Thế nên em phải cố gắng hơn một chút để hiểu chị ấy."

"Còn em thì sao hả, Ning?" Tôi cũng quay sang hỏi ý kiến em gái về việc này. "Cảm giác có người yêu nhỏ hơn nó thế nào?"

"À..." Nhóc Ning ngước mặt lên, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. "Rất phấn khích. Chi Lợi lúc nào cũng tràn trề năng lượng. Em ấy thích màu hồng."

Thật lòng tôi nghĩ em gái mình quá khó hiểu. Em ấy đang trả lời câu hỏi của tôi phải không? Tại sao tôi lại cảm thấy câu trả lời này như có như không mà thôi?

"Sao đột nhiên chị lại hỏi chuyện này... À. Là về cô bé 18 tuổi đó à?"

Ning hỏi, như thể em vừa nhớ ra Mẫn Đình. Khi cuộc trò chuyện đến đây, tôi chợt cảm thấy ghế của mình nóng như lửa đốt. Chi Lợi, người đang ngồi cạnh người yêu mình tỏ ra phấn khích. Cứ như thể em ấy đã biết về chuyện này rồi.

"Chị chỉ hỏi ý kiến của em thôi."

"Chị Mẫn, người thường rất tự tin và luôn mỉm cười với mọi thứ, dường như hiện tại đang mất bình tĩnh."

Người yêu của em gái tôi liếc nhìn tôi và mỉm cười. Tôi nhe răng ra nhìn em ấy một chút rồi lập tức xua tay để chuyển chủ đề.

"Chị không nói về chuyện này nữa. Đổi chủ đề đi."

"Được rồi, chúng ta hãy nói về chuyện khác." Ning vừa nói vừa mỉm cười vì em ấy không muốn đẩy tôi vào thế khó. "Em nghe quản gia trong cung nói chị đã tới thăm bà nội."

Tôi không chắc liệu mình có thực sự muốn thay đổi chủ đề vào lúc này hay không. Nhưng cứ kệ đi. Vẫn tốt hơn là nói về Mẫn Đình vì tôi không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào về cô bé.

"Đúng vậy."

"Có chuyện gì với chị vậy?"

"Nhiều thứ lắm. Chị muốn xem bà đã già đến thế nào rồi."

"À. Nói cách khác, chị muốn biết bà có khỏe không?" Người yêu của em gái tôi diễn giải điều tôi vừa nói
nói như thể em hiểu rất về rõ tôi. Đứa trẻ mà tôi đã mượn tiền một hai lần cứ làm như thể em biết mọi thứ về tôi.

"Bà không hề bệnh tật gì như em kể với chị. Bà chỉ là già đi thôi."

"Bà nội bệnh thật mà."

Tôi không muốn cô cháu gái luôn tôn sùng bà nội phải suy nghĩ vì Ning có xu hướng phản ứng thái quá khi nói đến bà.

"Nếu quan tâm bà thế thì phải thường xuyên đến bà nhé. Có hiểu không?"

"Chị đừng vô tâm như vậy mà. Nếu một ngày nào đó, bà không còn ở bên cạnh nữa, chị sẽ hối tiếc đấy."

"Trông chị có giống người sẽ buồn rầu khổ sở đến thế nếu không có bà ở bên cạnh không? Chúng ta nói chuyện khác đi. Tại sao hôm nay chỉ nói về những chuyện không mấy vui vẻ nhỉ? À. Chị biết, Chi Lợi..." Tôi nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp, người trẻ nhất trong bàn. Chị tò mò về giải phẫu học. "Chị tò mò về chuyện này. Chị hỏi vì em là người trẻ nhất và cởi mở nhất trong số chúng ta ở đây."

"À ha."

Chi Lợi dùng ống hút nhấm nháp đồ uống của mình trong khi chờ đợi câu hỏi của tôi.

"Em đã bao giờ tự giải tỏa ham muốn bằng cách xịt nước vào vùng kín chưa?"

Bắn tung tóe!!!

Nước văng khắp thức ăn trên bàn của chúng tôi. Thật may là không còn lại gì nhiều; nếu không chúng tôi sẽ phải ăn thức ăn dính đầy nước từ ly nước của Chi Lợi.

"Tại sao chị lại hỏi chuyện này? Khụ. Khụ." Chi Lợi nghẹn ngào đến mức mặt đỏ bừng bùng và thở ngắt quãng. "Em thực sự không đỡ được."

"Chị đang hỏi một cách khoa học về giải phẫu con người và Mật mã Da Vinci." Tôi chỉ nhún vai và gật đầu về phía Ning. "Cuộc trò chuyện càng sâu sắc thì chúng ta sẽ càng trở nên thân thiết hơn, đặc biệt nếu đó là điều gì đó bậy bạ đen tối."

Tôi nảy ra ý tưởng này từ một đứa trẻ có tư tưởng tiến bộ như Mẫn Đình. Để xem tôi cởi mở thế nào? Hai người phụ nữ trước mặt nên noi gương tôi.

"Đúng vậy." Ning gật đầu đồng ý với tôi. "Chúng ta càng nói chuyện khó nói thì sẽ càng trở nên thân thiết hơn."

"Ning, nhưng đây không phải là chuyện chúng ta có thể tùy tiện nói được, nó rất riêng tư."

"Nhưng đây là chị gái chị mà. Không sao đâu. Em có thể nói chuyện thoải mái với chị ấy... Có nhé, chị Mẫn."

Ning đã thay mặt trả lời tôi. Tôi cố nhịn cười và giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ ngưỡng mộ. Phải vậy, không chỉ có đàn ông mới tự giải tỏa được. Phụ nữ chúng ta cũng có thể làm được điều đó.

"Chúng ta thân nhau mà, Chi Lợi."

"Em chưa bao giờ làm điều đó."

"Ơ? Nhưng nhóc con đã nói là..."

"Ý em không phải là Chi Lợi."

"Chứ ý của em là ai?"

"Là em đó." Ning chỉ vào mình. "Em, Ninh Nghệ Trác."

"Em đã... À..." Tôi há hốc mồm khi em gái tôi gật đầu và thẳng thắn thừa nhận điều đó.

"Đúng vậy. Cuộc trò chuyện càng riêng tư chúng ta càng thân thiết hơn, phải không?"

Và tất cả chúng tôi tiếp tục ăn đồ ăn của mình một cách lặng lẽ. Khi biết em gái tôi đã làm việc đó, tôi chỉ muốn thò mặt vào nồi nước sôi mà chẳng hiểu tại sao.

Tôi rất xấu hổ...

Tôi không thể hiểu được những gì Mẫn Đình đã nói trong đầu. Mặc dù tôi cư xử bình thường khi ở bên con gái của bạn tôi, nhưng tôi thường nghĩ về giọng nói của em khi đọc tiểu thuyết.

"A..."

Dù chỉ với giọng nói đó nhưng tôi đã nghĩ tới những chuyện xa vời. Đôi khi nằm ở trên giường tôi nghĩ về lý do đã khiến giọng nói đó phát ra từ miệng Mẫn Đình. Những gì em ấy đang làm, làm như thế nào... Và tất cả những tư thế hở hang mà tôi có thể nghĩ ra hiện lên trong đầu tôi cho đến khi mình hẳn đã quá ám ảnh chuyện đó. Và bây giờ chuyện đó lại xảy ra.

"Dì Mẫn."

"..."

"Dì Mẫn."

"H... hả?"

Tôi có thể nhìn thấy đôi môi đầy đặn ấy đang mỉm cười ranh mãnh. Mẫn Đình thò đầu vào lòng tôi khi tôi dạy kèm cho em. Điều đó làm tôi giật mình.

"Sao thế? Dí mặt sát gần vậy làm gì?"

"Mai là em thi rồi đó."

"Rồi sao?"

"Nếu em vào đại học được, dì sẽ thưởng gì cho em?"

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi mà con gái bạn tôi đang dùng để phát ra giọng điệu nũng nịu đó. Tôi không thể tập trung được. Tôi từ từ dời tầm mắt ra chỗ khác.

"Tôi không có tiền."

"Em có nói là em muốn thứ gì đó phải mua bằng tiền không?" Mẫn Đình cứ dí mặt mình vào càng lúc càng gần tôi nên tôi rụt cổ lại để cố giữ khoảng cách với em.

Tôi sợ em ấy sao? Tôi ư? Thế này là không được... Tôi không thể là kẻ thua cuộc và chịu nhún nhường được. Thế nên, cuối cùng, tôi đẩy mặt em ra khỏi mặt mình.

"Em muốn gì? Nói đi."

"Em có thể là người yêu của dì không?"

"Không."

"Hừ... Giờ em không còn hứng để ôn thi nữa rồi."

"Đó là tương lai của chúng ta. Đừng có đùa nữa." Tôi thở dài. Khi Mẫn Đình nghe thấy điều đó, cô bé mở to mắt và vặn vẹo lời nói của tôi.

"Tương lai của chúng ta? Dì nhìn thấy tương lai của chúng ta sao?"

"Lại nữa rồi."

"Chỉ cần cho em một phần thưởng nhỏ để em có động lực làm tốt vào ngày mai thôi mà. Dì chính là động lực lớn nhất của em lúc này."

"Em cứ đùa giỡn mãi. Em muốn gì? Nói đi...."

"À... Thế thì," Mẫn Đình chống cằm và nhìn tôi bằng ánh mắt ranh mãnh. "Em có thể dùng miệng với dì có được không?"

"Cái gì cơ?"

Tôi choáng váng đặt tay lên ngực. Dùng miệng của em... Miệng của em ấy!

Nó còn hơn cả một nụ hôn.

Đó không chỉ là việc ôm ấp và vuốt ve giữa các nữ sinh ở các trường toàn nữ.

"Ý em là, hôn môi dì ấy."

"Hôn ư?" Tôi liếm môi vì cảm thấy chúng rất khô trước khi đưa tay lên xoa mặt. "Chỉ là hôn thôi phải không?"

"Nói thế có nghĩa là dì đồng ý?"

"Không hề." Khi tôi nói vậy, Mẫn Đình lập tức ngồi khòm lưng như người thiếu động lực sống. "Có chuyện gì với em và việc hôn vậy?" Tôi hỏi.

"Đó là cách mọi người thể hiện tình yêu. Em muốn chúng ta sử dụng lưỡi, thở hổn hển và trò chuyện bằng môi hơn là bằng lời nói. Thật thân mật."

Giọng nói của Mẫn Đình khiến tim tôi rung động. Em ấy có cần phải giải thích chi tiết thế này không... Trẻ con thời nay bị sao vậy?

"Em có thể hôn lên má tôi."

"Em đã từng hôn rồi. Nó không giống nhau."

"Em đang tham lam quá đấy."

"Em muốn tất cả mọi thứ của dì."

"Sao cơ!?" Tôi lại choáng váng. Nhưng Mẫn Đình nhanh chóng thay đổi chủ đề.

"Vậy dì có thể ôm em ngủ một đêm được không?"

"Hả?"

"Tối nay dì có thể ôm em ngủ có được không?" Giọng nói yêu cầu sự dịu dàng từ cô gái nhỏ nhắn khiến tôi mềm lòng. Và bằng cách nào đó nó cũng khiến tôi cảm thấy khó xử. "Dì có thể xem như dì đang ban phát siêu năng lực cho em để em được ngủ ngon giấc."

"Chỉ ôm thôi à?"

Mẫn Đình nheo mắt nhìn tôi và nhếch mép cười.

"Đúng rồi."

Tại sao nụ cười đó lại khiến tôi lo lắng quá vậy...

Đã đến giờ đi ngủ rồi...

Đây là lần đầu tiên Mẫn Đình ngủ qua đêm ở chỗ tôi. Chúng tôi đã thông báo với gia đình Mẫn Đình là cần phải học ôn thi muộn và sáng sớm mai em sẽ ở đây đến chỗ thi luôn. Tôi bắt đầu cảm thấy không chắc chắn liệu đây có phải là một ý tưởng hay hay không. Người hiện đang ngủ chung giường với tôi là nguyên nhân duy nhất khiến tôi mất ngủ dạo gần đây, vì tôi luôn bận tâm đến việc thường xuyên nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ. Cho nên vào lúc này tôi cảm thấy hơi khó xử.

Sau khi chúng tôi tắm rửa xong xuôi, Mẫn Đình nằm trên giường tôi và đọc tiểu thuyết, em mặc chiếc áo phông và quần đùi. Cô bé đang đong đưa đôi chân trắng nõn của mình và ngân nga vui vẻ. Tôi liếc nhìn cách cư xử thoải mái của em với những cảm xúc lẫn lộn.

Tôi nghĩ em thật dễ thương.

Và... cũng gợi cảm nữa.

Nhưng mà một lần nữa... cô bé chỉ mới 18 tuổi, em vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn.

"Tối nay đi ngủ sớm một chút, khi thức dậy sẽ thấy sảng khoái." Tôi nói điều này khi ngồi trên giường và nhìn đứa trẻ vui vẻ đang mỉm cười vui vẻ. "Em thấy tự tin thế nào về buổi thi ngày mai?"

"Đầu em giờ nạp đủ kiến thức, em sẽ không mắc sai lầm, em không muốn làm dì thất vọng. Nếu em phải về sống với mẹ, dì sẽ cô đơn lắm. Em không thể chịu đựng được việc nhìn thấy người yêu em buồn."

"Linh ta linh tinh."

Hai chữ "người yêu" khiến tôi nhe răng ra trước khi bảo em lăn qua mép giường để nhường chỗ cho tôi nằm. Mẫn Đình vẫn còn cầm cuốn tiểu thuyết trên tay.

"Em không định đi ngủ à?"

"Em đang đọc dở đoạn này vui lắm."

"Em đang đọc lại à?"

"Bọn họ đang làm chuyện ấy ấy."

"Em đang đọc lại trang đó sao?" Tôi định giật cuốn tiểu thuyết khỏi tay con bé nhưng em đưa nó ra khỏi tầm tay tôi. Hơn nữa, em còn bắt đầu đọc thật to để trêu tôi. "A... Marisa. Ở đó thật dễ chịu. Nhanh hơn nữa đi. Em sắp..."

"Mẫn Đình."

"Dì cảm thấy thế nào khi mà dì..."

Câu hỏi làm tôi cảnh giác. Tôi giật cuốn tiểu thuyết khỏi tay em và ném nó đi xa nhất có thể. Tôi quay sang nói với Mẫn Đình một cách nghiêm túc, có lẽ vì tôi xấu hổ.

"Đi ngủ."

"Được rồi. Dì không cần phải nghiêm giọng thế đâu."

Tôi lập tức đưa tay tắt đèn ở đầu giường rồi quay lưng về phía em. Mẫn Đình nhân cơ hội này vòng tay qua eo tôi và ôm lấy tôi thật chặt.

"Lưng dì rộng quá... Dì còn mới tắm xong nữa." Và tôi có thể cảm nhận được thứ gì đó đang di chuyển trên lưng mình. Tôi có thể nghe thấy tiếng em hít hà từ sống lưng đến gáy của tôi. "Dì có mùi dễ chịu thật đấy."

"Ngủ đi."

"Đây là lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau mà. Em rất phấn khích."

"Ngủ đi."

"Phù."

Có luồng không khí thổi vào cổ tôi, quét qua tai tôi. Tôi nổi da gà khắp người. Tôi giật mình và ngồi dậy.

"Sao dì lại giật mình vậy? Ha ha."

"Sao em không ngủ đi? Đừng có đùa nữa, ngày mai em phải dậy sớm đấy."

"Dì nói sẽ ôm em, nhưng mà dì lại ngủ quay lưng về phía em, nên em đương nhiên không ngủ được rồi."

Tôi đã quay lưng lại với cô bé, và em cứ nghịch mãi không ngừng. Nếu tôi quay lại đối mặt với em, tôi sẽ phải đối diện với điều gì đây? Con bé không hề coi tôi là bạn của mẹ em hay sao?

"Nếu tôi ôm em, em có ngủ thật không?"

"Có ạ."

"Hứa chứ?"

"..."

Vì muốn chuyện này kết thúc sớm nên tôi quay mặt về phía Mẫn Đình và vòng tay dưới cổ cô bé ấy trước khi kéo em ôm vào lòng. Mùi dầu gội và mùi xà phòng của Mẫn Đình khiến tôi cảm thấy bình tĩnh phần nào. Nhưng cô gái nhỏ nhắn bỗng cứng người lại khiến tôi bật cười.

"Cô gái dũng cảm và nghịch ngợm đi đâu rồi?"

"Em phải thừa nhận là em rất phấn khích khi được dì ôm."

"Em cần thả lỏng và đi ngủ sớm để thức dậy thật tỉnh táo cho kỳ thi."

Mẫn Đình vòng tay ôm lấy tôi và rúc vào ngực tôi như một chú cún con.

"Cái ôm của dì thật ấm áp."

"À, ờ."

Tôi cũng cảm thấy vậy. Có lẽ là do tôi hiếm khi ôm ai. Ngay cả em gái của mình tôi cũng hiếm khi ôm hôn vì tôi coi trọng không gian cá nhân của mình. Có thể nói Mẫn Đình thực sự là một người rất đặc biệt.

Ôm một người nào đó thật dễ chịu...

"Khi em nói em yêu dì, dì có tin em không?"

"Em nói thường xuyên đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ điều đó rồi. Nhưng tôi vẫn tin em nhé." Tôi trả lời thành thật. Cô bé nhỏ nhắn dịch người ra một chút và ngước nhìn tôi.

"Liệu em có cơ hội không?"

"Tôi buồn ngủ rồi. Ngủ đi thôi."

Tôi tránh trả lời câu hỏi của em. Nhưng Mẫn Đình cũng không thúc ép tôi trả lời. Em tự nguyện nhắm mắt ngủ. Tôi cũng không chắc là em có thực sự ngủ hay không nữa.

Liệu em có cơ hội không... Ừ, có hay không đây? Ngay cả tôi cũng không thể trả lời điều đó. Không một ai có thể. Có quá nhiều thứ mách bảo tôi và em là hai đường thẳng song song. Làm sao hai người với khoảng cách tuổi tác quá lớn này có thể yêu nhau được? Và tôi vẫn nghĩ mình thích đàn ông nên phải hết sức cẩn thận với cảm xúc của mình. Mẫn Đình còn quá trẻ.

Bây giờ cô bé thích tôi nhưng khi được gặp nhiều người hơn, tôi sẽ chỉ là bạn của mẹ em. Đó là sự thật.

Tốt hơn hết là tôi nên ngủ đi... Chẳng có ích gì khi nghĩ về điều đó cả...

Chụt.

Một cái chạm nhẹ từ đôi môi kia khiến tôi ngừng thở. Tôi tưởng Mẫn Đình đã ngủ nhưng nụ hôn đó cho tôi biết rằng tôi đã nhầm rồi. Và tôi không dám mở mắt. Tôi chỉ có thể giả vờ ngủ như không có chuyện gì xảy ra cả.

Thình thịch...

Thình thịch...

"Dì không thể yêu em được sao?"

Câu hỏi đó khiến tôi, người đang giả vờ ngủ phải mở mắt ra và nhìn em. Chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Và điều đó khiến tôi...

...đưa tay ra tóm lấy cổ em và kéo em vào một nụ hôn.

Môi chúng tôi chạm nhau thật nhẹ nhàng. Không có gì hơn thế. Chúng tôi chỉ giữ cái chạm đó một lúc trước khi tách nhau ra.

"Ngủ ngon nhé."

"Dạ."

Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc bằng cái chạm nhẹ nhàng đó. Cô bé nhỏ nhắn không còn câu hỏi nào nữa và cuối cùng cũng chịu đi ngủ.

Đêm đó tựa như một giấc mơ...

Và cả hai chúng tôi đều giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro