Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên tôi đưa một người lạ vào phòng của mình... Người lạ, đối với tôi, có nghĩa là tất cả những người không có quan hệ huyết thống với tôi. Tôi hơi kiêu ngạo nên không cho phép ai bước vào không gian cá nhân của mình. Ngoài ra, tôi cảm thấy... những người đó không xứng đáng được hít thở chung bầu không khí với như tôi.
 
Tôi hay suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ....
 
Nhưng hiện tại, đứa trẻ vui vẻ mà tôi gặp chưa đầy hai tháng trước đang nằm thở ở trên giường của tôi trong khi tôi ngồi khoanh tay và nhìn chằm chằm vào cô bé. Tôi đặc biệt tò mò nhìn chằm chằm vào đôi chân đầy vết roi của em.
 
Có lẽ là đã bị người giám hộ em đánh đòn... Và nếu tôi đoán thì đó là bà của cô bé.
 
Thành thật mà nói, tôi khá quen thuộc với tình huống này và có thể dễ dàng đoán được điều đó vì những trải nghiệm trong quá khứ của tôi không khác nhiều so với em. Tôi có thể nhìn thấy bản thân mình của ngày trước mỗi khi nhìn vào đứa trẻ này. Em bảo là mình sống với bà ngoại. Vậy còn bố mẹ em đâu? Có phải họ cũng đã qua đời như bố mẹ tôi không?
 
"Không ngờ dì Mẫn lại rộng lượng thế này. Em còn tưởng dì sẽ bỏ mặc em nằm chết khô ở trên sàn đất nữa cơ." Mẫn Đình nằm nghiêng mình nhìn tôi. Cô bé không hề tỏ ra lúng túng chút nào, mặc dù đây là lần đầu tiên em được phép vào phòng tôi. "Thế có nghĩa là dì có cũng có tí chút tình cảm với em, dù chỉ là một xíu mà thôi."
 
"Không hề. Vừa mới tỉnh dậy là đã bắt đầu lảm nhảm rồi... Trời ạ. Sao em có thể giả vờ ngất xỉu và khiến mọi người nhìn tôi với ánh mắt khinh thường như thế chứ?"
 
"Em có giả vờ ngất xỉu đâu." Đứa trẻ lúc nào cũng vui vẻ ấy ngồi dậy nhanh đến mức tôi bị sốc. "Vừa rồi em đột nhiên mất hết sức lực, muốn người yêu bế lên phòng thôi. A... nghĩ đến thôi là đầu em lại đau nữa rồi đây."
 
Đáng đời em...
 
Tất nhiên, tôi không nói ra điều đó vì nếu làm vậy tôi sẽ thể hiện cảm xúc của mình quá nhiều. Và thế thì không hay một chút nào.
 
"Em đang vượt quá giới hạn rồi. Em nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?"
 
"26."
 
"Đừng có nịnh bợ tôi."
 
"Vậy thì chắc là 28."
 
"Không phải lịch sự khách sáo đâu."
 
"Được rồi. 30 là tối đa."
 
"34."
 
Sau khi tôi tiết lộ tuổi của mình, Mẫn Đình đã đưa tay lên che miệng, lộ rõ vẻ bàng hoàng.
 
"Dì già đến vậy sao? Dì bằng tuổi mẹ em luôn đó".
 
"Thế em bao nhiêu tuổi rồi?"
 
"18 ạ."
 
"Mẹ em sinh ra em khi mẹ còn còn ở tuổi thanh thiếu niên à?" Tôi cười nhạo, điều đó khiến Mẫn Đình
im lặng ngay. Và vô hình trung, nó khiến tôi cảm thấy có lỗi vì đã xúc phạm mẹ em theo một cách nào đó. "Đừng im lặng thế, em trêu dì đó."

"Thật ra dì nói cũng đúng. Mẹ em sinh ra hồi mẹ còn rất trẻ và bỏ em lại cho bà ngoại."
 
"Tôi rất tiếc khi nghe điều đó."
   
"Thế làm sao mà mẹ em qua đời?" Tôi hỏi ra vẻ đầy cảm thông với em, nhưng cô bé nhỏ nhắn bỗng cau mày và nhăn mặt.
 
"Mẹ em chưa chết nhé."
 
"Ơ..."
 
"Bà ngoại cho mẹ em đi du học ở nước ngoài và một tay nuôi nấng em từ khi em mới lọt lòng..." Mẫn Đình ngồi co vai thở dài. "Gru. Cuộc đời này mới bi kịch làm sao."
 
"Em có buồn thật không đấy? Trông em chẳng buồn chút nào cả. Thế em có được gặp mẹ mình không?"
 
"Không. Em chỉ được xem ảnh và nghe thấy giọng nói của mẹ mỗi khi mẹ gọi điện hỏi thăm xem em thế nào. Nói thật, thà là một đứa trẻ mồ côi có khi còn hạnh phúc hơn... Ít nhất những đứa trẻ mồ côi cũng biết được rằng bố mẹ chúng đã qua đời và có thể tưởng tượng ra việc họ yêu thương chúng siết bao. Nhưng với em thì... mẹ em vẫn còn sống, em có thể nghe được giọng nói của mẹ nhưng lại chưa một lần gặp mặt."
 
"Chắc chắn mẹ em cũng đã từng đến thăm em vài lần."
 
"Bà ngoại bảo mẹ hãy sống yên thân yên phận ở nước ngoài và đừng bao giờ quay về đây để làm xấu mặt bà nữa". Mẫn Đình nhún vai như không quan tâm. "Dựa trên những gì em đã tâm sự với dì thì rõ ràng là em không hề được chào đón để đến với thế giới này phải không? Lúc đó, mẹ gần như đã từ bỏ em, nhưng là do em quá bướng bỉnh mà thôi."
 
"Hả?"
 
Tôi ngạc nhiên nhìn cô bé trước mặt khi em thản nhiên kể câu chuyện cuộc đời của mình. Nụ cười trên khuôn mặt em thu hút sự quan tâm của tôi. Em ấy rất giống...
 
Rất giống tôi.
 
Không phải vẻ ngoài của cô bé giống tôi mà đó là cách em che giấu cảm xúc của mình đằng sau khuôn mặt tươi cười đó. Tôi đã trải qua những gì cô bé ấy phải trải qua, chỉ là tôi không còn cười nhiều nữa thôi. Vậy mà tôi cứ mãi chó chê mèo lắm lông.
 
Tôi khoác lên mình một bộ mặt vô cảm để bà không thể biết được cảm xúc của tôi là gì... Tôi là thế.
 
"Sao dì lại nhìn em chằm chằm vậy? Đã yêu em mất rồi sao?"
 
Thịch.
 
Tôi đặt tay lên đầu cô gái nhỏ nhắn và nhìn vào mắt em, tìm kiếm sự thật. Trong tích tắc, tôi thấy mắt Mẫn Đình mở to như đang giật mình. Nhưng cô bé nhanh chóng hạ mắt nhìn xuống.
 
"Dì sẽ nổi cáu lên mất nếu dì nhìn em quá lâu."
 
"Em thích phá hỏng bầu không khí lắm, có phải không?" Tôi cố tình nhìn thẳng vào mắt em trước khi nhấc tay lên và nhìn vào nó. "Em có gội đầu không vậy? Tóc gì mà nhớp nháp quá."
 
"Ngày nào em cũng gội đầu nhé. Dì kỳ quá đi. Sao có thể nói nặng lời với mái tóc mượt mà của em thế chứ?"
 
"Mượt mà!?"
 
"Dì đúng là dễ thương quá sức tưởng tượng!" Và rồi cô nàng bé nhỏ đó bỗng nhiên lao tới ôm chầm lấy tôi. Vốn dĩ tôi không thích thân mật quá với người khác nên người cứ cứng đờ, tôi cố đẩy em ra. "Dì cho em ôm một chút thôi. Mùi của dì dễ chịu thật ấy."
 
"Mùi của tôi ư?" Tôi giơ tay lên và ngửi thử, nhưng lại không hề ngửi ra được mùi gì. Có lẽ tôi đã quen với mùi cơ thể mình. "Mùi cơ thể tôi thế nào chứ?"
 
"An toàn. Sẽ thật tuyệt nếu dì là mẹ của em."
 
"Mẹ em sao?" Tôi nhếch miệng một cái, định lùi lại nhưng Mẫn Đình lại ôm chặt lấy tôi, không cho tôi rời đi. "Em sẽ ôm tôi bao lâu nữa? Tôi không thở được."
 
Thực ra tôi đang xấu hổ. Tôi không quen được ôm thế này... Không hề.
 
"Dì có thể làm mẹ của em có được không?"
 
"Huh? Ý em là sao?"
 
"Trường của em sẽ tổ chức sự kiện 'Ngày của Mẹ' vào tuần tới. Nhà trường mời mẹ của các em học sinh đến để bọn em thể hiện sự tôn trọng của mình với mẹ. Sẽ thật tuyệt nếu dì ở đó và nhận lấy vòng hoa của em."
 
"Em điên à?" Tôi nhanh chóng đẩy cô bé nhỏ nhắn ra giật lùi người cho đến khi lưng đập vào tường vì sợ hãi. "Em đang nghĩ gì mà lại yêu cầu tôi làm mẹ em?"
 
"Em không có mẹ. Trong khi ai ai cũng đều phải quỳ xuống để tỏ lòng thành kính với mẹ mình, thì em lại đứng trơ ra đó... Từ trước đến nay, em chưa bao giờ làm điều đó."
 
Giọng nói buồn bã của Mẫn Đình khiến tôi nhếch mép cười. Việc có bố mẹ quan trọng đến vậy sao? Trường học vẫn chưa bỏ được những nghi lễ ngu ngốc đó à? Nó tạo ra sự chênh lệch giữa những người không có những gì người khác có. Nó làm cho họ cảm thấy mình thật thấp kém.
 
Tại sao người ta phải cảm thấy tự ti vì không có bố mẹ kia chứ?
 
"Em mời bà ngoại đến đi."
 
"Vậy thôi ạ. Em sẽ bò tới một chiếc ghế trống nào đó và tỏ lòng kính trọng với nó như mọi năm."
 
Cô bé nhún vai như không quan tâm tới chuyện đó nữa rồi với tay lấy chiếc kính cận đang đặt bên cạnh gối. Em đeo kính vào, ngồi dậy năng lượng tràn đầy. Tôi gần như quên mất việc em vừa mới bị ngất lúc nãy.
 
"Giờ em khỏe hẳn chưa?"
 
"Rồi ạ. Em đang sắp sửa về nhà rồi đây."
 
"Tốt. Nhớ đi thẳng về nhà đấy nhé. Đừng có đi linh tinh đâu đó." Tôi nhấn mạnh điều đó. Mẫn Đình hờn dỗi rồi bỏ đi, nhưng trước khi làm vậy, em vẫn quay lại và mỉm cười với tôi.
 
"Em đổi ý rồi."
 
"Lại sao nữa?"
 
"Hôm nay dì phải đi vẽ tranh mà, em sẽ đi với dì."
 
Cô bé này đúng là tự biên tự diễn, tự hờn dỗi rồi lại ngừng hờn dỗi một mình... Đây là loại người gì thế này?
 
Dù tôi có chối bỏ thế nào đi chăng nữa, những gì Mẫn Đình nói vẫn đọng lại trong tâm trí tôi. 'Ngày của Mẹ' ư? Tôi không nhớ hồi còn đi học, mình đã cảm thấy thế nào về những sự kiện đó.
 
"Ning, em thấy thế nào vào 'Ngày của Mẹ' lúc mọi người đều bày tỏ lòng kính trọng với mẹ của mình ấy?"
 
Tôi gọi cho em gái và bắt đầu cuộc trò chuyện. Bình thường tôi không gọi điện để tán gẫu như thế này. Tôi chỉ gọi điện để vay tiền thôi. Ninh Nghệ Trác là một cô gái tốt. Em ấy không bao giờ cằn nhằn mỗi khi tôi gọi tới nhờ giúp đỡ. Nhưng mà lần này có vẻ như con bé hơi ngạc nhiên về lý do tôi gọi điện.
 
[I yearn for love and affection... chắc là vậy ạ.]
 
(Tên một bài hát có nghĩa là tôi khao khát tình yêu và tình cảm này)

Tôi suýt nữa đã ngân nga giai điệu bài hát đó khi nghe Ning nhắc tới nó...
 
"Em cảm thấy như vậy thật à?"
 
[Bạn bè em ai cũng đều bày tỏ lòng kính trọng với mẹ họ, còn chị em mình thì phải bày tỏ lòng kính trọng với bà nội. Chúng ta giống hệt những con cừu đen vậy.]
 
"À. Chúng ta phải làm điều đó mà."
 
[Mà sao chị lại hỏi thế? Chị thấy nhớ mẹ à?]
 
Tôi cười nhẹ khi nghe em mình hỏi vậy. Thực lòng mà nói, trong số ba chị em chúng tôi, tôi có nhiều kỷ niệm với bố mẹ nhất vì lúc họ qua đời, tôi đang ở độ tuổi có thể nhớ được mọi chuyện, còn Ning thì còn quá nhỏ. Đó là lý do tại sao Ning có mối quan hệ thân thiết với bà nội, người đặc biệt đối tốt với em.
 
À... thực ra thì, tôi rất nhớ bố mẹ mình. Nếu họ còn sống thì tôi đã không trở thành kiệt tác của bà nội như tôi bây giờ.
 
"Chị thấy nhớ mẹ quá. Chị nhớ mẹ có nụ cười thật tươi sáng và hồn nhiên rất đẹp... giống như em vậy."
 
Và khuôn mặt của ai đó hiện lên khi tôi nói về mẹ.
 
Mẫn Đình...
 
Bảo sao, cô bé đó lại quen mắt đến vậy, hóa ra là vì em trông giống mẹ và em gái tôi.
 
[Em thấy ghen tị với chị quá. Chị vẫn còn có những kỷ niệm về bố mẹ. Em hầu như không thể nhớ bất cứ điều gì.]
 
"Tại sao phải ghen tị với chị? Không có ký ức thì em sẽ không cảm thấy hụt hẫng khi mất họ."
 
[Chị nói vậy bởi vì chị là người quyết đoán và mạnh mẽ... Còn với em, việc không được làm những gì mà tất cả bạn bè mình làm trong 'Ngày của Mẹ' và 'Ngày của Cha' khiến em cảm thấy như cuộc đời mình bị thiếu một điều gì đó.]
 
"Nhưng em còn có bà mà. Bà nội rất thương em."
 
[Nhưng bà nội đã dồn hết sự chú ý của mình vào chị cho đến khi bà không còn chỗ cho những đứa cháu gái khác của bà. Em biết bà thương em, nhưng chị lại là người nhận được tất cả sự tận tâm từ bà.]
 
"Em nói cứ như thể bà nội thương chị lắm vậy... Chị không chịu nổi nữa rồi. Nói đến bà già đó là chị lại thấy đau đầu, cúp máy đây."
 
[Tình trạng sức khỏe của bà không được tốt lắm. Rảnh rỗi chị ghé qua thăm bà nhé.]
 
"Bà đã có em rồi. Bà không cần chị đâu... Chị tắt máy đây, chào nhé."
 
Tôi vội cúp máy và nằm xuống giường... 'Ngày của Mẹ' có thể quan trọng đến thế sao? Chỉ là một ngày trong năm thôi mà. Một đứa trẻ có thể tỏ lòng kính trọng với một chiếc ghế trống. Tôi và Ninh Nghệ Trác cũng như bao đứa trẻ khác trên thế giới này đã lớn lên mà không cần phải tặng vòng hoa cho bố mẹ.
 
Tất cả các nghi lễ ở đất nước này đang vô hình gây ra nỗi đau cho người dân. Thật là khó chịu.
 
Nhân tiện... sao tôi lại đứng ở đây trước trường cũ của mình nhỉ?
 
Không khí ở ngôi trường toàn nữ sinh này, với một vài tòa nhà mới được xây dựng bằng tiền quyên góp của các cựu sinh viên, vẫn như xưa. Và đúng... hôm nay là ngày 11 tháng 8, 'Ngày của Mẹ'.
 
Tôi đến trong chiếc váy ôm sát người vừa vặn, chiếc váy mà tôi mua và mặc khi đến gặp bà nội rồi cãi nhau với bà cho đến khi bà nhập viện. Hôm nay tôi lại mặc nó. Nó lịch sự và phù hợp với ngày lễ này. Tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý ngay khi bước chân vào ngôi trường cũ.
 
Kha khá giáo viên dạy tôi nhiều năm trước đã nghỉ việc. Rất ít người nhớ được việc tôi là ngôi sao của ngôi trường này, và các bạn nam sinh ở trường bên cạnh đã phải trèo rào để xem tôi đảm nhiệm vị trí thiếu tá trống trưởng nào. À... đó là những ngày huy hoàng tôi.
 
"Trí Mẫn."
 
Tôi ngạc nhiên quay lại khi một giọng nói êm dịu thu hút sự chú ý của tôi. Tôi thấy giáo viên dạy toán cấp ba của tôi đang đứng đó.
 
"Cô Kim." Tôi gọi cái tên ngắn gọn của cô giáo cũ mà tôi vẫn chưa quên. Cô giáo lớn tuổi nhìn tôi và mỉm cười. Cô ấy có vẻ vui mừng khi gặp lại tôi.
 
"Cô rất ngạc nhiên khi thấy em ở đây đó, Trí Mẫn. Sau khi tốt nghiệp, em chưa một lần về thăm trường."
 
Hầu hết các giáo viên thích tự gọi mình hoặc được gọi là 'cô giáo' vì điều đó khiến họ có vẻ gần gũi hơn với học sinh.
 
"Em có rất nhiều việc phải làm. Cô cho em hỏi, nghi thức lễ 'Ngày của Mẹ' vẫn được tổ chức ở khán phòng như thường lệ phải không ạ?"
 
"Em đến đây vì chuyện đó à? Hay là em..."
 
"Vâng ạ... em có mặt ở đây vì con gái em."
 
Phải. Tôi là vậy đó. Dù ngoài miệng nói không quan tâm nhưng tôi vẫn ghé qua trường cũ của mình, đóng vai mẹ của Mẫn Đình. Ngay khi tôi xuất hiện tại khán phòng và lặng lẽ bước đến chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn cho phụ huynh, mọi giọng nói rì rầm vang lên như những con ong thợ vỡ tổ. Có người nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, có người nhìn tôi với ánh mắt tò mò. Họ muốn biết tôi là mẹ của ai và đoán xem tôi sinh con vào lúc mấy tuổi.
 
Tôi cũng bối rối không biết tại sao mình lại ở đây và tôi phải dạng chân ra để sinh con mình ra khi nào.
 
"Dì Mẫn."
 
Mẫn Đình kinh ngạc hét lên... Chắc là sốc lắm. Cô bé tuy rất bất ngờ nhưng em lại đang nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi phải cố gắng giữ bình tĩnh kìm nén bản thân mình vì tôi cũng suýt bật cười theo.
 
"Sao em lại chen hàng? Mọi người đang nhìn kìa."
 
"Dì đã đến. Dì thực sự đã đến... Dì đã nói là sẽ không đi mà."
 
"Tôi muốn về thăm trường cũ, trùng hợp hôm nay lại là ngày tổ chức lễ 'Ngày của Mẹ'. Và tôi tình cờ nhớ ra em không có mẹ nên sẵn tiện đi ngang qua..."
 
"Dì ở đây với tư cách là mẹ của em."
 
Thịch!
 
Cô gái nhỏ nhắn lập tức ôm lấy tôi để tỏ lòng biết ơn. Vì nhỏ con hơn tôi nên mặt em rúc vào ngực tôi. Em im lặng đến mức tôi tưởng em sắp ngất đi lần nữa.
 
"Này..."
 
"Thật tuyệt vời... Hức... Giờ thì em có thể bày tỏ lòng kính trọng của mình với mẹ như các bạn rồi."
 
Tôi như đang tan chảy... Tôi phải nói điều này vì tôi không nghĩ rằng "sự tình cờ" có mặt ở đây của tôi  cũng khiến em vui đến thế này. Mọi người trong khán phòng đều đang nhìn chúng tôi. Tôi không biết phải làm gì nên tôi vỗ nhẹ vào lưng Mẫn Đình và thì thầm với em.
 
"Hãy ngồi vào chỗ của em... và..."
 
"Và..." Cô bé nhỏ nhắn lùi lại với đôi mắt đẫm lệ đằng sau cặp kính dày. Đứa trẻ này thật đáng yêu.
 
"Và chúng ta hãy cùng nhau thực hiện nghi lễ 'Ngày của Mẹ' nhé."
 
Cuộc sống của tôi về cơ bản cũng thú vị lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro