Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Trí Mẫn trở về, Mẫn Đình đặt đồ trong tay xuống, quay người đứng dậy tiến lên đón, cởi áo khoác quân trang màu xanh đậm thay chị, treo lên trên giá.
 
“Đang xem gì thế?”
 
Trí Mẫn phát hiện tối nay Mẫn Đình rất vui vẻ, còn có chút hưng phấn, không giống như lúc trước, thấy chị trở về cả người luôn hơi mất tự nhiên.
 
Nhất định là có liên quan tới thứ cô đang xem.
 
“Đồ trang điểm của Diệp Lý Hồng!”
 
Tối nay Mẫn Đình rất hưng phấn, vừa nghe Trí Mẫn cảm thấy hứng thú với thứ cô đang xem, lập tức kéo tay chị đến trước bàn trang điểm.
 
Cha mẹ cô hơi cổ hủ, không thích cô trang điểm lắm, nói con gái chưa kết hôn mỗi ngày đều trang điểm đậm, đều là phụ nữ trêu ghẹo ong bướm. Cho nên đồ trang điểm của cô ít càng thêm ít, chỉ có phấn má và son môi, chỉ trang điểm trong nhà, thưởng thức xong là rửa sạch đi.
 
Mỗi khi đi trên đường thấy những người phụ nữ mặc sườn xám, trang điểm xinh đẹp, cô luôn vô cùng hâm mộ.
  
Hiện giờ cô có được một bộ trang điểm, còn là sản phẩm nổi tiếng của Diệp Lý Hồng, tắm rửa xong cô liền thưởng thức từng bộ trang điểm tinh xảo, thưởng thức xong lại đóng lại rồi lại mở ra xem, xem cả đêm cũng không ngán.
 
Trí Mẫn hơi bất ngờ nhìn Mẫn Đình nắm lấy tay chị, bàn tay của cô trắng nõn mềm mại, giống như đám bông, chị không dám dùng lực nắm.
 
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm lấy tay chị.
 
Trái tim của Trí Mẫn đập nhanh hơn, còn có chút ngứa ngáy.
 
Mẫn Đình ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở từng món đồ trang điểm ra, cho Trí Mẫn xem.
 
“Những món đồ trang điểm của cửa hàng Diệp Lý Hồng này, là bạn tốt của em tặng.”
 
Mẫn Đình nghĩ một lát, cô và Diệp Lê Hải không biết có thể xem là thanh mai trúc mã hay không, dù sao không cùng nhau lớn lên. Tuy cô luôn gọi anh ta là anh Lê Hải, nhưng dù sao cũng không phải anh trai ruột của cô, cũng không thể nói là anh trai cô. Vì thế cô cảm thấy nên dùng “bạn tốt” để hình dung mối quan hệ của bọn họ.
 
“Rất đẹp.”
 
Lời khen này thật sự có hiệu quả, Mẫn Đình càng hăng say, thỏa mãn gật đầu nói.
 
“Còn rất thơm nữa, đồ trang điểm của Diệp Lý Hồng thật sự rất thơm, rất dễ chịu, ví dụ như má hồng này.”
 
Mẫn Đình nói xong, mở một hộp đánh má hồng ra, để trước mặt Trí Mẫn cho chị ngửi.

Mùi thơm xông vào mũi đúng là dễ ngửi, nhưng Trí Mẫn cảm thấy những mùi này không bằng mùi thơm trên cơ thể Mẫn Đình.
 
“Còn có cái này nữa.”
 
Mẫn Đình lại mở một hộp phấn khác ra, vừa định để Trí Mẫn ngửi, giọng nói đột nhiên dừng lại.
 
Hóa ra bàn tay ấm áp của chị ngăn cách váy ngủ bằng tơ lụa, nắm lấy một bên ngực của cô, đầu ngón tay xoa lấy nhũ hoa, khiến cả người Mẫn Đình tê dại.
 
Trí Mẫn dán sát vào tai cô nói.
 
“Không dễ ngửi bằng em.”
 
“!”
 
Mẫn Đình bị giọng nói trầm thấp từ tính bên tai làm cho cả người tê dại, sau khi kịp phản ứng, gương mặt chậm rãi đỏ lên, đôi môi hồng nhuận mấp máy, không nói tiếp.

Nhìn gương mặt thẹn thùng của Mẫn Đình qua gương, Trí Mẫn không đùa cô nữa, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa, sau đó đè cô lên giường mây mưa một lúc.
 
“Chị đi tắm.”
 
Lại xoa bộ ngực một lát, nói những lời này, Trí Mẫn mới đứng dậy đi về phía phòng tắm, cởi cúc áo sơ mi trắng.
 
Mẫn Đình nhìn Trí Mẫn cởi quần áo qua gương, đường cong phần lưng có lực, cái eo căng đầy khiến cô nhớ lại mỗi lần bị chị xâm nhập nơi riêng tư, cái eo di chuyển với lực đạo mạnh mẽ, luôn đâm khiến bụng cô tê mỏi, có cảm giác như sắp bị đâm hỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro