II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

những ngày đầu tiên của karina tại ranato trôi qua trong bình lặng. nàng thức dậy lúc tám giờ sáng, dùng điểm tâm cùng sơ anna, sau đó nàng đọc sách huấn ca cùng sơ vào ba giờ chiều. khoảng thời gian sau ba giờ, karina được phép tự do đi lại trong khuôn viên nhà thờ, tưới cây, đi xem tượng đức mẹ hoặc vẽ tranh. sơ anna vẫn chưa đồng ý để nàng vào rừng, dù nàng rất háo hức muốn khám phá thảm thực vật sau những cơn mưa hè mát lạnh.

_trong rừng ẩm ướt và rất nhiều bùn đất, con không muốn làm bẩn chiếc váy xinh của mình đâu.

vốn là từ nhỏ là đứa trẻ ngoan, karina vâng lời mà không hỏi gì thêm. sáng thứ năm, trong lúc nàng đang thưởng thức món bánh sừng bò với mật ong tươi và việt quất, sơ anna đột ngột rời bàn ăn vì điện thoại bàn ở phòng khách đổ chuông. karina nhướn mày hiếu kì, nàng chưa từng thấy sơ nhận được điện thoại, hay thư từ, hoặc có người nào ghé thăm trong suốt những ngày qua.

sơ trở lại ghế ngồi với vẻ bối rối, đôi mắt xanh dịu dàng ẩn chứa chút mông lung.

_xin lỗi karina, ta e rằng buổi học lịch sử nay của chúng ta phải hủy bỏ. ngài thị trưởng có việc cần gặp ta.

nàng gật đầu, tò mò hỏi

_ngài thị trưởng ở gần đây sao?

_nhà ngài ấy ở dưới thị trấn. thôi ta phải chuẩn bị đây.

karina ngoan ngoãn gật đầu, nhìn sơ anna vội vã trở về phòng.

thời gian giống như dừng lại tại ranato từ một trăm năm trước. dân cư ít ỏi, những bộ trang phục và nếp sống lỗi thời, ngay cả cách di chuyển cũng vậy. nàng thấy xe ngựa lần đầu cách đây hai ngày, qua cửa kính phòng đọc sách. sơ anna bảo rằng thị trưởng, ngài lennie, muốn giữ hình ảnh ranato là một nơi cổ kính để thu hút khách du lịch, đồng thời cũng muốn hạn chế tuyệt đối tác hại của khói xe và ngành công nghiệp dầu khí đến thị trấn nhỏ xinh đẹp này.

karina chưa từng gặp bất cứ cư dân nào ở ranato ngoài sơ anna và bác làm vườn.

thật là một nơi heo hút, bí ẩn

_karina.

tiếng sơ anna gọi khiến nàng giật mình. karina uống hết cốc sữa hạnh nhân trên bàn, rồi nhanh chân băng qua thảm cỏ, tới cổng chính nhà thờ. sơ đã đổi từ bộ trang phục nữ tu màu đen sẫm sang một bộ váy dài nhuộm sắc xanh da trời, cùng tông với chiếc khăn trùm đầu cũng màu xanh.

_chiều nay có thánh lễ - sơ nói, giọng vẫn điềm đạm - nhưng ta không có ở đây. nhờ con đến tháp chuông vào lúc mười giờ, chỉ cần kéo dây một lần duy nhất, người dân sẽ hiểu là thánh lễ không tổ chức.

_con hiểu rồi, thưa sơ.

karina nhanh nhẹn đáp lời.

nàng đã từng đến tháp chuông một lần với sơ, và sơ dạy nàng cách kéo chuông. như để đổi lại những bữa ăn ngon và tiền công dạy học, chơi đàn, karina xung phong chạy việc vặt quanh nhà thờ. cha nàng hình như đã đề nghị trả chi phí hàng tháng, nhưng sơ anna từ chối. karina nghe lỏm được họ nói chuyện qua điện thoại, rằng ở cương vị của sơ, tiền bạc thực sự không quan trọng.

nhưng mà, sơ làm gì có tiền nhỉ ?

vì vậy, những gì nàng có thể làm, đơn giản là giúp đỡ sơ anna. dù thế, karina vẫn luôn tò mò về tòa nhà thờ cổ kính này. nó hẳn phải đáng giá cả một gia tài với những bức tượng được tạc công phu, cây đàn piano làm từ loại gỗ tốt nhất, những ô cửa kính màu xếp thành tranh những vị thánh cũng chỉn chu, nhưng lại chỉ có duy nhất sơ anna trông coi.

_ngoan lắm, hẹn gặp con vào bữa tối.

vị nữ tu mỉm cười với nàng trước khi leo lên xe ngựa mà bác làm vườn cũng chính là người lái nó, cỗ xe chậm rãi lăn bánh rồi mất hút trên con đường phủ đầy cỏ và hoa. karina đóng cổng nhà thờ, đưa tay vào túi áo lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt.

chín giờ năm mươi phút.

nàng rảo bước đến tháp chuông, dùng chùm chìa khóa của mình mở cánh cửa kim loại dẫn lên đỉnh tháp. qua khoảng bảy vòng xoắn ốc của cầu thang tính từ mặt đất, karina đến được đỉnh tháp chuông. tuy sống ở đây chưa lâu, nàng vẫn luôn ngưỡng mộ sự rộng lớn cũng như sự đồ sộ của chiếc chuông đồng cổ to lớn

_nào, hai, ba!

karina dù dáng người cao ráo nhưng vẫn phải rướn người một chút, cuối cùng cũng với được sợi dây gắn với chuông nhà thờ. nàng kéo một cái duy nhất, đúng như sơ anna dặn, và thả tay ra. tiếng chuông trầm bổng truyền đi, hòa với tiếng gió hú, âm vang xa dần rồi hòa thành vô thanh. trên đỉnh tháp chuông có một ô cửa sổ lớn nhìn ra ngoài. lần trước, karina chưa có cơ hội đến gần nó, vì nàng phải theo sơ quay về chuẩn bị cho bữa trưa.

hiện tại cũng không bận rộn gì, karina bèn tới bên khung cửa, thảnh thơi ngắm cảnh.

ranato không quá rộng lớn. từ trên đỉnh tháp chuông, nàng có thể thấy những mảng rừng xanh, và khu dân cư phía dưới. karina nheo mắt, ngắm nghía chúng thật kĩ càng. dường như những mảnh rừng bao quanh ranato theo hình dáng nhất định, nhìn gần giống như hình tam giác. tháp chuông của nhà thờ nằm ở một đỉnh của tam giác này. ở phía xa cũng có hai tòa tháp khác, chúng là những kiến trúc cao nhất ở ranato. nhưng hình như chúng đã bị bỏ hoang, rêu bám đầy bức tường nứt nẻ.

sự bố trí này, liệu có ý nghĩa gì ?

karina đã luôn hứng thú với các nền văn hóa cổ xưa. dù lúc trước, mẹ nàng cho rằng những thứ nàng nghiên cứu thật nhàm chán, nhưng mẹ và cha đều yêu công việc hơn nàng, vì thế, từ khi còn bé, karina luôn là một đứa trẻ rất cô đơn chỉ biết tự tìm tòi, khám phá.

cọt kẹt. cọt kẹt.

thanh âm khác lạ truyền đến tai karina, khiến nàng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. chiếc đồng hồ quả quýt trong túi áo karina liên tục phát ra tiếng động đáng ngờ. nàng lấy nó khỏi túi, nhận ra kim giây đã ngừng quay. có lẽ nó cần được lên dây cót. đây là quà lưu niệm mẹ mua từ một chuyến du lịch tặng quà vào sinh nhật năm mười tuổi cũng là món quà cuối cùng mẹ tặng trước khi ra đi. karina nhét chiếc đồng hồ lại vào túi áo, chậm rãi xuống cầu thang. nàng sẽ nhờ bác làm vườn sửa nó sau.

_này, cô bé.

karina sững người, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng. khi karina quay đầu và bắt gặp người đàn ông đứng bên khung cửa sổ. ông ta trông hoàn toàn bình thường, với chiếc áo khoác xám, dáng người dong dỏng cao, gương mặt trạc tuổi sáu mươi. nhưng sự tồn tại của lão khiến nàng nghẹt thở. đôi mắt xám ẩn trong hốc mắt nhăn nheo, chúng nhìn chằm chằm vào nàng

lão ta từ đâu xuất hiện?

đường lên tháp chuông chỉ có duy nhất chiếc cầu thang này, nhưng người đàn ông lại ở sau lưng nàng. lão đưa tay, đung đưa chùm chìa khóa leng keng, nhếch nụ cười kéo dài tận mang tai.

_của cháu phải không ?

karina lập tức nhìn xuống cổ mình. chùm chìa khóa nàng vẫn đeo trên cổ đã biến mất. rõ ràng nàng không hề làm rơi thứ gì, chúng vẫn ở trên cổ nàng lúc nàng ngắm nhìn thị trấn.

lão già bằng một cách nào đó, đã lấy được chùm chìa khóa, và nhìn nàng đầy mong đợi. nụ cười của lão ngày càng rộng toác, giống như những chiếc mặt nạ chú hề kì quái nàng vẫn thấy ở các phiên hội chợ. karina chỉ muốn lấy lại đồ của mình và chạy đi thật nhanh

_lại đây lấy chúng nào, cô bé.

lão ta vẫn treo trên miệng cười méo mó vặn vẹo, cánh tay cầm chùm chìa khóa vẫn đưa lên như một bức tượng kì dị. ngay khi karina cân nhắc chuyện chạy đến và giật lấy nó từ tay lão, người đàn ông đột ngột há miệng, để lộ những chiếc răng nhọn hoắt như loài thú săn mồi.

_mày là đứa trẻ hư. trẻ hư

karina không đợi lão nói đến câu thứ hai, nàng lao xuống cầu thang với tốc độ nhanh nhất, không một lần ngoái lại phía sau. âm thanh lộp cộp vang sát bên tai, lão đang đuổi theo nàng. karina nhắm mắt, hít thật sâu, cuối cùng nắm lấy tay vịn cầu thang, và làm chuyện mà tới cả nàng cũng không ngờ được. karina nhảy lên thành cầu thang, và trượt xuống.

karina ngã dúi dụi khi trượt đến những bậc thang cuối cùng, nhưng nhanh chóng đứng dậy và đóng sập cửa tháp chuông lại phía sau lưng.

về nhà thờ, mình phải chạy về đó. nhưng mình không có chìa khóa. chết tiệt!

karina chạy đến trước tượng đức mẹ, chắp tay cầu nguyện, nước mắt giàn dụa vì sợ hãi. nàng ôm chiếc nhẫn mân côi trong lòng, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn ra phía sau không thấy lão nữa. nhưng chẳng được bao lâu, karina lại bị dọa cho mất hồn bởi tiếng cười khúc khích truyền đến từ sau lưng. nàng quay phắt lại.


"mong muốn của ngài là mệnh lệnh "


là một cô gái với đôi mắt nâu.

cô gái ấy trạc tuổi nàng, với mái tóc nâu nhạt, làn da trắng. trên tay cô là một cuốn sách rất cũ, khiến karina nhất thời không đọc được tiêu đề. bên tay còn lại cầm một vật gì đó

_chùm chìa khóa này chắc là của bạn đánh rơi ? mình thấy ở ngoài cổng nhà thờ.

cô gái ấy chìa chùm chìa khóa mà chỉ vài phút trước còn trên tay lão già đáng sợ kia. cô gái ấy mỉm cười dịu dàng, trấn an.

_có lẽ bạn mới đến đây nên không biết đến lão già trông kinh dị ấy. lão hay lảng vảng trong rừng và hay đi hù dọa con nít thôi chứ không phải quỷ đâu.

karina nheo mắt ngờ vực, nhận lại chùm chìa khóa. nàng hít thở sâu, ổn định lại nhịp tim nãy giờ đập loạn xạ sau khi bị hù dọa.

_tên bạn là gì ?

nàng nhìn người trước mặt, có chút đề phòng.

_thông thường, người ta sẽ giới thiệu tên mình trước.

cô gái mắt nâu khẽ nhướn mày, rồi lại bật cười khiến karina lúng túng và vô cùng bối rối. nàng không hiểu cô gái kia đang cười cái gì. karina hắng giọng, định nói rằng đừng chọc cô nữa, nhưng rồi lại nghe câu trả lời

_mình là giselle, con gái ngài thị trưởng.

_karina, hân hạnh.

" ta muốn vui đùa một chút "

_____________________________

230715

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro