1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yoongi

''Seokjin và Yoongi, ngài Lee yêu cầu gặp riêng hai người một lúc bởi vì hai người là lớn nhất.'' Anh ấy nói với chúng tôi như thế. Lẽ ra tôi nên biết có điều gì đó mờ ám. Tại sao hắn ta lại muốn gặp riêng Seokjin và tôi thay vì gặp nguyên cả nhóm chứ?

Không trở lại văn phòng với chúng tôi, anh quản lí bảo tôi và Seokjin vào một mình.

''Ngồi đi.'' Cả hai chúng tôi im lặng ngồi xuống cái sofa bằng nhung trước bàn làm việc của hắn. Hajun tựa người lên cái ghế da sau chiếc bàn rộng lớn, hai tay thoải mái đặt trên thành ghế.

''Có lẽ các cậu đang tự hỏi sao tôi lại mang hai cậu trở lại đây,'' hắn cười. Có điều gì đó kì quặc vặn vẹo trong cách hắn cười, giống như hắn ta biết điều bọn tôi không biết. ''Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ Bangtan nên giải thể.'' Mắt tôi mở lớn, và tôi biết rằng thậm chí không cần nhìn cũng biết phản ứng của Seokjin chắc hẳn tương tự tôi.

''Đã một năm nhưng album của các cậu bán chả được bao nhiêu. Có vẻ chả có gì đặc biệt về bảy người các cậu, chỉ là những đứa idol cùng chung một loại mà thôi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu giải tán các cậu thay vì tiêu tốn thêm tiền của công ty." Đầu tôi như trống rỗng. Cố chớp mắt thật nhiều lần, hy vọng đây không phải những gì đang diễn ra và tất cả chỉ là một giấc mơ tồi tệ kinh khủng. 

''Nhưng... nếu các cậu vẫn muốn theo đuổi ước mơ, chúng ta có thể thỏa thuận." Tôi đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì Bangtan và tiếp tục làm âm nhạc, tôi biết chúng tôi không thu đủ doanh số, nhưng tôi tin rằng nếu chúng tôi được cho thêm thời gian thì chúng tôi có thể chứng minh rằng mọi người đã sai. Tôi biết những gì chúng tôi có là những gì điều đó cần. Hajun giơ ngón tay lên và chỉ thẳng vào Seokjin. 

"Tôi muốn cậu." Tất cả những gì hắn nói là thế. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở ra của Seokjin, hơi thở mà Seokjin vẫn kìm nén kể từ khi hắn ta nói chuyện.

''Anh muốn gì từ anh ấy?'' Tôi cố kiểm soát trái tim đập thình thịch của mình và giữ bản thân tỉnh táo. Tôi biết Seokjin không thể nói ngay bây giờ, và lần này anh ấy có thể dựa vào tôi vì điều gì đó. Thứ Hajun muốn từ Seokjin có thể là quái gì chứ?

Hajun cười điệu, trước khi nhẹ nhàng ngả người về trước, đan hai tay với nhau và đặt trên bàn. ''Mỗi tuần một lần, tôi muốn Seokjin cho tôi mượn cơ thể cậu ấy chỉ vài tiếng thôi.'' Tất cả những gì tôi cảm thấy là sự giận dữ lên đến cực điểm.

Cái mẹ gì thế này?!!?? Hắn ta muốn cơ thể của Seokjin. Tôi đã nhìn ngó khắp nơi để tìm máy quay bởi vì điều này ắt hẳn là một trò đùa ai đó đã dựng nên. Đầu tôi quay ngoắt về phía Seokjin, lưng anh ấy cứng đơ, mọi thứ đều không tự nhiên, thậm chí tôi không thể nói liệu anh ấy còn thở hay không nữa. Tôi giận dữ. Hajun nghĩ hắn ta là cái đ*o gì chứ.

''Ý anh là gì khi anh muốn cơ thể anh ấy?'' Tôi sôi sục. Hắn ta nhướn mày nhìn tôi và rít lên một tràng cười. Tôi có thể nhìn ra sự do dự nơi khóe mắt Seokjin, và điều đó chỉ khiến tôi giận dữ hơn.

''Các cậu không phải là con nít,nhưng để tôi nói rõ.'' Hắn ta tằng hắng, ''Tôi muốn Seokjin cho tôi mượn cái cơ thể đẹp đẽ đó và để tôi chơi cậu ta bất cứ khi tôi muốn trong vài giờ mỗi tuần. Điều đó sẽ vô ích nếu như các cậu không bận tâm Big Hit giải tán Bangtan.'' Bàn tay tôi siết chặt và tôi có thể cảm nhận từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Tất nhiên là tôi muốn Bangtan được tiếp tục, nhưng nếu đó là cái giá phải trả thì tôi sẽ không bận tâm với việc đi chùi nhà vệ sinh suốt cả đời còn lại đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro