30.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Seunghwa đáp lại một nụ cười gắng gượng. ''Con có chắc về điều đó chưa Seokjin à? Con trai ta là một đứa xấu xa, với tư cách là một người cha và với tư cách của một con người ta biết, thật đau đớn khi ta nói ra nhừng lời này, thằng bé đáng bị đi tù vì những gì nó đã làm. Ta sẽ không cản con, ta sẽ ủng hộ quyết định của con nếu như con muốn tố cáo thằng bé.'' Giọng Seunghwa tràn ngập nỗi buồn. Định mệnh vẫn luôn tàn nhẫn với ông, cướp đi người vợ của ông, và thứ duy nhất ông còn trên đời, con trai của ông, cũng không còn là người đã đánh thức ông dậy bằng cách nhảy tưng tưng trên giường vào sáng sớm và hết lên "Bố ơi!"

''Không, con không muốn bị chú ý thêm nữa đâu... Suốt những năm qua Hajun đã rất nhiều lần đối xử tốt với con, con nghĩ anh ấy là một người thật sự thân cận với mình và những lúc nào đó con đủ tin tưởng anh ấy để bước tiếp. Con biết những lời đó nghe thật khó khăn nhưng con nghĩ Hajun là một người toostm c-con tin anh ấy sẽ tốt lên và ngài sẽ lấy lại được đứa con trai đã mất thôi.'' Seokjin giải thích nhẹ nhàng, tâm trí anh quay về những lúc Hajun đối xử với anh thật dịu dàng, đầy trân trọng, như thể anh được làm bằng thủy tinh vậy.

Seokjin cảm nhận một vòng tay ấm ấp ôm lấy mình. "Cảm ơn con-'' Seokjin giật nảy đôi chút vì cái đụng chạm bất ngờ, những dần chìm vào sự ấm ấp của người cha mà Seokjin vẫn nhung nhớ. Sau khi nhìn thấy phản ứng của Seunghwa sau câu trả lời của anh, Seokjin biết anh đã quyết định đúng và sẽ không hối hận.

Ngay khi hai người rời khỏi cái ôm đầy tình cảm, cửa phòng mở ra với một tiếng vặn lớn, để lộ sáu thành viên. Mắt họ ngay lập tức dừng lại trên Seokjin. Khoảng thời gian nãy giờ trong phòng khách, các thành viên không thể ngừng bồn chồn và đi qua đi lại xung quanh, mong muốn được ở gần với Seokjin nhất có thể vì sợ có gì đó lại xảy ra nữa khi anh chỉ có một mình. Yoongi nhìn mặt Seokjin, không nói lời nào cậu bước qua và kéo Seokjin về phía mình, bỏ lơ sự tồn tại của những người khác trong phòng.

''Anh ổn chứ?'' Yoongi hỏi, giọng thật trầm. Tay Yoongi đưa lên vuốt lấy đôi gò má nhợt nhạt hõm sâu vào trong của anh, ngón cái chạm lên làm da mềm mại nhẹ nhàng. Seokjin thở ra rõ ràng vì mùi xạ hương từ nước hoa của Yoongi vây quanh anh, làm anh thấy yên bình vì cảm giác cứ như đang ở nhà. Seokjin nâng tay lên nhẹ nhàng nắm tay đôi tay Yoongi, sự thật rằng các thành viên và vị chủ tịch vẫn đang nhìn bọn họ cứ như lướt qua khỏi đầu. ''Anh ổn mà.'' Seokjin thở hắt ra, giọng gần như là thì thầm, nhưng Yoongi nghe thấy.

Hai người bị tách ra khỏi ánh mắt của nhau khi vòng tay Jungkook bao lấy eo Seokjin gắt gao. Seokjin mỉm cười vì hành động trẻ con của Jungkook và luồn tay vào mái tóc người nhỏ hơn. ''Thấy chưa, anh đã bảo em là anh vẫn ổn mà,'' Seokjin nói, hy vọng không ai nhận ra giọng nói có chút run rẩy của mình, hy vọng không ai nhìn vẻ ngoài kinh khủng của mình khi anh bước vào trong.

Seunghwa nhìn bọn họ với nụ cười của một người cha, kinh sợ với cách các thành viên đối xử với người anh lớn đầy tình yêu thương và sự chăm sóc. Mặc dù thật đau lòng khi biết họ không muốn Seokjin đi bất cứ đâu một mình vì những gì con trai ông gây ra, nhưng cố đẩy những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, ông quan sát các thành viên cứ nhìn tới nhìn lui thân thế Seokjin, xem coi có gì không ổn hay không.

Các thành viên cuối cùng cũng chú ý đến ông sau khi bảo đảm Seokjin an toàn và nhận ra có một người rất quan trọng hiện diện trong căn phòng. Gần như lập tực Namjoon bảo các cậu trai tôn trọng và chào ông gập người chín mươi độ. ''Không sao đâu các cậu đừng lo lắng, ta biết mấy cậu lo lắng chừng nào khi để Seokjin vào đây một mình.'' Seunghwa bắt đầu. "Ta muốn trân trọng xin lỗi từng người một trong các con về những gì con trai ta đã bắt các con phải chịu trong những năm qua. Nếu có thể quay ngược thời gianh và ngăn cản lại mọi thứ, ta rất xin lỗi vì đã không chú ý nhiều đến những gì đang xảy ra trong công ty.'' Seunghwa cúi người, thể hiện sự hối lối và ân hận về những việc không may mà con trai ông phải chịu trách nhiệm.

Mấy cậu trai cũng sững người y như Seokjin trước lời xin lỗi đầy chân thành của Seunghwa. ''Ta cứ nghĩ là chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn nhưng ta còn có cuộc hẹn ở bệnh viện, nhưng ta chắc chắc Seokjin sẽ nói lại với các cậu những gì chúng ta đã thảo luận. Thư kí của ta sẽ liên lạc với các cậu sớm về những vấn đề về bảo đảm an toàn trong tương lai mà ta có thể làm để bảo vệ các cậu.'' Seunghwa nói, tiếc nuối khi không thể trò chuyện với họ lâu hơn nữa.

''Tất nhiên là có thể,'' Yoongi lầm bầm, đưa tay ra gạt đi vài sợi tóc dính vào mắt Seokjin. Ngón tay vuốt ve má anh đầy yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro