Chap II (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


💜💜💜

-v-

Vào những tháng ngày năm nhất của Taehyung và Jimin ở Hogwarts, Taehyung trở thành vật cố định tại nhà Slytherin. Ban đầu, những học sinh lớn tuổi hơn phản đối kịch liệt việc có một đứa nhóc Hufflepuff ồn ào, ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành của họ cứ như thế nhóc ấy là chủ sở hữu của nơi này, thách đấu bọn họ chơi cờ vua mà thuật (và rồi thua họ). Đó là điều chưa có tiền lệ trước đây, phá vỡ truyền thống lâu đời về tính độc tôn của nhà Slytherin. Nhưng họ nhanh chóng nhận ra Taehyung và Jimin là hai thực thể chẳng thể tách rời, và nhóc Taehyung đó thực sự là một đứa trẻ khá láu cá, có khả năng chơi khăm cả người giỏi nhất trong số họ.

Đó là chiều thứ bảy khi Taehyung xông vào nhà Slytherin với một đống quần áo kẹp dưới một bên cánh tay và bản đồ Hogsmeade kẹp ở bên còn lại. Không có học sinh năm sáu nào ngạc nhiên với sự xuất hiện của cậu nhưng có một vài học sinh năm nhất lần đầu nhìn thấy Taehyung, bối rối nhíu mày tự hỏi làm thế nào mà đàn anh này lại có được mật khẩu. Cậu ném đống đồ của mình lên giường Jimin, nhảy phóc lên cơ thể đang nằm úp sấp trên giường, vỗ vỗ qua lớp chăn trong khi Jimin úp mặt rên rỉ vào cái gối.

"Dậy đi nào, dậy đi hỡi Chim Chim!" Taehyung ngân nga, tránh cánh tay vừa thò ra khỏi chăn để nắm lấy chân cậu. Jimin hất Taehyung xuống khỏi người mình, ngồi dậy và đưa tay gãi gãi sau gáy.

Jimin nheo mắt khi lồng ngón tay vào mái tóc rối bù của mình. Cậu nhìn xuống đồng hồ và đưa mắt liếc Taehyung, người đang cười rạng rỡ với cậu. Jimin ném một chiếc gối về phía Taehyung rồi trượt khỏi giường để mặc quần áo.

"Có chuyện gì?" Jimin hỏi với giọng ngái ngủ trong khi tròng người vào chiếc áo thun sọc.

"Bạn của cậu sẽ có một buổi hẹn hò, chuyện là vậy đó!" Taehyung líu lo trong giai điệu đầy nắng. Jimin ngay lập tức trông có vẻ tỉnh táo hơn.

"Gì cơ? Với ai? Từ bao giờ?"

"Cậu sẽ không tin tớ đâu," Taehyung nói một cách tự mãn.

"Thử xem," Jimin đầy thách thức đáp lại.

"Đó là," Taehyung dừng lại để tăng phần kịch tính, "dun, dun, dun... với Seokjin – hyung! Waah!" Cậu khoa tay để nhấn mạnh.

Jimin ngay tức thì trả lời, "Cậu nói đúng, tớ chẳng tin."

Taehyung bĩu môi. "Xin hãy đặt chút niềm tin vào tớ đi bạn hiền."

"Ừ, vậy từ lúc nào cậu đã nâng cấp việc nhìn anh Jin với đôi mắt cún con mọi lúc, mọi nơi thành một buổi hẹn hò thật sự vậy?"

"Tớ không có dùng đôi mắt cún con, thật thô lỗ." Taehyung nói.

"Anh ấy có biết đây là một buổi hẹn hò không?" Jimin hỏi đúng trọng tâm.

"Seokjin sẽ biết khi tớ xuất hiện với vẻ ngoài được chăm chút cẩn thận," Taehyung phản bác và Jimin chỉ biết rên rỉ.

Nửa tiếng sau, đống quần áo của Taehyung đã được phân ra làm hai loại: những cái bỏ đi và những đồ hợp mốt. Những kiểu dáng được thông qua bao gồm áo khoác bò, mũ lưỡi trai, vài chiếc áo len và áo sơ mi sọc đen...Bên bị loại là áo phông rách và đồng phục học sinh mùa đông, thứ mà Jimin ném đi ngay lập tức với sự thất vọng chẳng thèm che giấu.

"Cậu có thể mượn phụ kiện của tớ mà," Jimin ngỏ lời đầy hào phóng, và Taehyung bắt đầu đào bới trong đống vòng tay với khuyên tai khác nhau của Jimin. Cậu nhặt một vài thứ và nhét nó vào túi. Cùng lúc đó thì Jimin đứng dậy, ưỡn người và nhón chân.

"Hãy luyện tập cho buổi hẹn của cậu nào Tae Tae. Cứ giả vờ tớ là Seokjin – hyung nhé. Làm sao để tớ bị thu hút bởi sự quyến rũ của cậu?"

Taehyung chẳng chần chừ, tiến sát về phía Jimin, chớp chớp hàng mi và giọng cậu nâng lên quãng tám. "Oppa, hôm nay trông anh thật đẹp trai. Anh vừa đổi mùi nước hoa sao? Thật... nam tính."

Jimin mất thăng bằng.

Cả hai cùng đổ nhào xuống giường và không thể ngừng cười.

Taehyung là người trở lại trạng thái bình thường trước, dần tỉnh táo khi nhớ tới một việc khác cũng không kém phần quan trọng.

"Jimin à, tớ nghèo kiết xác," cậu nói với giọng điệu khẩn thiết.

"Xin lỗi Tae Tae nhưng sự giúp đỡ của tớ kết thúc tại tủ quần áo của cậu."

"Cậu có biết ai đó trong mấy người bạn Slytherin của cậu đang cần những đôi giầy của họ được bóng loáng không? Họ có rất nhiều tiền mà? Đúng chứ?" Taehyung hỏi.

"Tụi mình có thể đi hỏi xung quanh, nhưng không chắc đâu đấy." Jimin rào trước và Taehyung coi đó như lời đồng ý.

Hóa ra cả hai lại không phải tìm kiếm quá lâu. Jimin và Taehyung bước vào Phòng sinh hoạt chung, làm gián đoạn mấy nhóm tự học và cắt ngang một đôi đang âu yếm nhau trước khi tìm thấy mỏ vàng mang hình hài con người – Min Yoongi.

Không khó để nhận ra Yoongi bởi trong vòng bán kính ba mét xung quanh góc của anh ấy ở phòng Sinh hoạt chung đều sạch bách, không một bóng người. Một vài học sinh năm nhất đã lãnh đủ khi tới gần Yoongi, bởi anh ấy ngay lập tức ếm Bùa Im lặng lên mấy đứa nhóc đó, khiến chúng ú ớ trong câm lặng với đôi mắt hoảng sợ.

Jimin và Taehyung tiến vào lãnh địa của Min Yoongi, chả mấy chốc cả hai bị một cây đũa phép chĩa vào mũi.

"Nói nhanh," Yoongi nói mà chẳng thèm rời mắt khỏi những bản nhạc đang bay lơ lửng quanh đầu anh ấy.

"Hyung, bọn em nghĩ mình sẽ giúp được anh," Jimin trả lời và Yoongi cáu kỉnh cắt ngang.

"Mấy nhóc có thể giúp anh bằng cách biến đi đó," Yoongi trả lời một cách uể oải.

Jimin vẫn hết sức kiên nhẫn: "Bọn em có thể giúp anh, thật mà."

"Chương trình ca nhạc của anh vào tháng sau sẽ trả bao nhiêu cho một người chơi kèn saxophone?" Taehyung buột miệng khi cây đũa phép tiến sát hơn đến mặt họ.

Yoongi dừng lại và ném cho cả hai ánh nhìn cân nhắc.

"Bốn mươi Sickles một giờ, em định trả bao nhiêu?"

"Em sẽ chơi cho anh với giá hai mươi! Và bọn em có Jungkook làm người hát bè. Điều kiện duy nhất của em đó là trả tiền trước," Tehyung nói. Yoongi khẽ gật với cậu.

"Các buổi tập diễn ra trong kì nghĩ lễ. Mười tiếng một tuần. Nhớ có mặt."

Taehyung vỡ òa với nụ cười toe toét và trước khi cậu làm điều gì đó ngu ngốc như cố ôm Yoongi thì Jimin đã kịp lôi cổ cậu đi.

"Chúa ơi," Jimin rền rĩ, "Jungkook sẽ xử cả tớ và cậu."

"Đôi khi trong cuộc sống cũng cần có sự hi sinh." Taehyung trả lời đầy chắc chắn.

"Đó là bởi cậu chưa thấy bắp tay em ấy dạo gần đây rồi đồ đần! Taehyung nhìn xem cậu đã làm ra chuyện gì đi."

-v-

Một tuần trước buổi hẹn với Seokjin trở thành những ngày dài nhất trong cuộc đời Taehyung. Trong quãng thời gian bảy ngày, cậu tìm cách tán tính Seokjin sao cho thật tinh tế. Taehyung bắt đầu bằng việc gửi giấy cho Seokjin, anh mở mảnh giấy nhỏ giả da ra với vẻ mặt khó hiểu.

Anh sẽ gọi một người phù thủy luôn ếm bùa một cách hoàn hảo là gì?[1]

Một người bạn quyến rũ!

-KTH

Taehyung quan sát với sự hài lòng khi thấy Seokjin đưa tay lên che miệng cười, cố giữ cho mảnh giấy ngoài tầm với của những người bạn tò mò khi họ cố đọc trộm nó qua vai anh.

Taehyung biết Seokjin có lịch đi kiểm tra vào tối thứ ba và tối thứ năm. Cậu lẻn ra khỏi khu kí túc nhà Hufflepuff và căn thời gian đến bếp vừa vặn lúc Seokjin đi qua, và họ va vào nhau khi Seokjin rẽ vào góc.

"Cái gì –" Seokjin giật nảy mình còn Taehyung thì vội vàng đặt một ngón tay lên môi anh.

"Hyung," Taehyung thì thầm, "Em mang cái này cho anh. Đừng mách tội em vì phạm luật giờ giới nghiêm nhá, xin anh đấy."

"Lần đầu tiên anh đã không mách tội em rồi thì điều gì khiến em nghĩ rằng anh sẽ làm việc ấy vào lần này?" Seokjin hỏi lại đầy thắc mắc.

"Vậy thì có lẽ em đã không cần phải mang đồ hối lộ này tới," Taehyung nói khi đặt vào tay Seokjin một bát ramen vị tôm nóng hổi và đây chính là vị ưa thích của Seokjin.

"Yah, học sinh ưu tú của anh thật chu đáo," Seokjin nói một cách âu yếm trong khi đưa tay xoa đầu Taehyung.

Chiều thứ sáu, Taehyung kéo Seokjin đi sau buổi tập Quidditch cực nhọc của anh. Seokjin nằm dài bên rìa cánh đồng, chiếc khắn nóng đặt trên mí mắt, còn những bông tuyết thì nhẹ vương trên mái tóc anh. Taehyung ngồi khoanh chân ngay cạnh và cậu để đầu Seokjin gối vào lòng mình. Thời tiết bên ngoài lạnh cóng, sương giá gặm nhấm phần da trần của Taehyung, còn hơi thở của cả hai tạo thành những luồng khói quện vào không khí tĩnh lặng của mùa đông. Dẫu vậy, Taehyung vẫn hết sức hài lòng khi vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Seokjin, tận hưởng sức nặng khi đầu của anh áp vài đùi mình.

"Hyung, để em mát xa cho anh nhé."

Seokjin nhấc chiếc khăn ra và mở hé mắt. "Em biết làm à?"

"Người đỉnh nhất luôn," Taehyung bảo đảm và Seokjin cởi bỏ bộ đồ Quidditch ra.

Taehyung không để lãng phí thời gian khi nhanh chóng kéo Seokjin vào vòng tay mình, ấn những ngón tay lên vai anh. Seokjin nương theo đụng chạm của cậu, tạo ra tiếng kêu nhỏ của sự hài lòng.

Taehyung thích thú với cảm giác cơ bắp của Seokjin ở dưới những đầu ngón tay mình, cậu để cho bàn tay lang thang dạo chơi nhiều hơn mức cần thiết. Seokjin thường giấu những đường nét tinh tế và các đường cong sau chiếc áo choàng đồng phục lùng bùng. Nhưng những năm tháng trong đội Quidditch đã giúp anh có được một cơ thể săn chắc hoàn hảo và Taehyung cảm nhận được từng thớ cơ gân guốc dưới bộ đồng phục khi cậu lướt ngón tay qua lưng anh. Cậu ước rằng giá như bộ đồng phục không dày đến thế.

Seokjin thoát ra một tiếng rên rỉ.

Và Taehyung cực kì cố gắng, không để cho suy nghĩ của mình đi sai hướng.

-v-

Ngày thứ bảy của sự đợi chờ tưởng chừng như vô tận cuối cùng cũng tới, và Taehyung dậy sớm hơn hẳn hai tiếng so với mọi khi. Cậu loay hoay với mái tóc của mình trong gương, tạo nhiều kiểu khác nhau trước khi từ bỏ và quyết định đeo lên đầu chiếc headband. Tấm gương nói với Taehyung rằng trông cậu thật tuyệt, vẫn luôn là vậy. Sự lựa chọn cho vẻ ngoài của cậu hẳn là đúng đắn bởi trên đường đi ra khỏi phòng Sinh hoạt chung đã có hai hai cô gái năm tư ngoái lái nhìn cậu đầy vẻ ngạc nhiên. Taehyung ngâm nga vui vẻ và đi đến Hogsmeade.

Còn năm ngày nữa là tới Giáng Sinh, Hogsmeade đã được trang hoàng lộng lẫy. Âm vang thánh thót từ những khúc ca mừng Giáng Sinh len lỏi khắp con phố, những bông tuyết như được điểm tô thêm phần rực rỡ và lộng lẫy bởi ánh sáng lung linh từ hàng ngàn ngọn nến đang trôi. Mỗi ô cửa sổ của các cửa hàng đều khoác lên mình tấm áo sương giá và cả mùi gỗ thông giòn tan quyện với hương ngọt ngào của bánh gừng.

Taehyung hít một hơi thật sâu, để hơi lạnh lan tỏa trong lồng ngực và đưa mắt tìm kiếm Seokjin trong đám đông. Cậu gần như ngay lập tức nhìn thấy anh.

Seokjin đang đứng trước Quán Bà Puddifoot, mặc một chiếc áo choàng dài màu xám cùng cặp kính gọng tròn không mắt. Trông anh ấy như bước ra từ bìa của tạp chí thời trang mùa đông, anh đứng cao hơn nửa cái đầu so với đa số người xung quanh còn khung cảnh rực rỡ bởi ánh sáng kì ảo mùa Giáng Sinh là một khung nền hoàn hảo. Chẳng phải lần đầu tiên Taehyung ước rằng giá như cái iphone của cậu không bị ngừng hoạt động mỗi khi nó tiếp xúc với phép thuật bởi cậu muốn chụp lại khoảnh khắc này và lưu giữ nó mãi mãi.

Một bộ đôi phù thủy đứng tuổi đang háo hức và thì thầm với nhau, rõ ràng là bọn họ đánh mắt về phía Seokjin. Anh vẫn tảng lờ như không hay biết gì mặc dù hai tai anh đang ửng hồng.

Taehyung chạy tới và không hề nghĩ ngợi, cậu nhảy phóc lên lưng Seokjin. Seokjin kêu lên bất ngờ nhưng bằng kinh nghiệm của bản thân, anh nhanh chóng nắm lấy đôi chân đang quấn xung quanh eo mình. Taehyung cọ má vào tóc Seokjin sau đó tựa cằm lên đầu anh.

Qua khóe mắt, cậu thấy bộ đôi phù thủy kia lại tiếp tục thì thầm trong kinh ngạc.

"Jin – hyung! Anh đợi lâu chưa?"

"Er, không đâu, anh cũng vừa mới tới thôi," Seokjin khó khăn trả lời bởi sức nặng của Taehyung. Cậu bám lấy anh như một chú gấu kola còn Seokjin thì xoay vài vòng khiến cậu bật cười vui vẻ.

Taehyung ôm siết lấy vai anh trước khi tụt xuống.

"Đi thôi!"

Với việc ngày lễ đang cận kề, con phố trở nên chật cứng người qua lại, còn đám học sinh thì chen lấn để kịp mua những món quà cuối cùng. Taehyung chẳng cảm thấy phiền đâu bởi điều đó giúp cậu có thể đi sát cạnh Seokjin, vai chạm vai, tay chạm tay. Cậu tiến sát lại hơn và với sự dũng cảm thần kì, Taehyung khoác tay Seokjin.

Cả hai đi dạo một lúc, nói đủ chuyện trên trời dưới biển và dừng lại khi đứng trước lối vào của quán Ba Cây Chổi. Seokjin và Taehyung tiến vào trong, đồng thời thở hắt ra khi hơi ấm trong quán bao trùm lấy cả hai, mang cảm giác trở lại với gò má đã đông cứng của họ.

Điệu nhạc jazz vui tươi được ngân nga trong quán, cả hai chen chân vào một góc nhỏ với anh sáng dìu dìu từ hai cây nên đang tan chảy. Họ gọi đồ uống sau đó Seokjin gọi thêm một đĩa cá và khoai tây chiên[2] bởi cả hai cần bù lại lương calorie đã bị tiêu hao do cái lạnh.

"Hyung, thi xem ai uống hết trước nhé," Taehyung nói khi hai ly bia bơ được đặt xuống trước mặt họ. Seokjin bắt gặp đôi mắt ánh lên tia sáng rực rỡ của cậu và anh lắc đầu tiếc nuối.

"Chuẩn bị nhận thua đi nhé,"

"Được thôi, cứ nói những gì anh muốn. Người thua sẽ phải trả tiền. Ba, hai, một... bắt đầu!"

Cả hai cùng đưa cốc bia bơ lên miệng, cố gắng nuốt xuống nhanh nhất có thể. Taehyung gần như bị phân tâm bởi cần cổ dài của Seokjin, nó uốn cong một cách mềm mại khi anh ấy nuốt những ngụm bia bơ. Cuối cùng bằng cách nào đó mà Taehyung dành được chiến thằng một cách sát sao.

Taehyung đặt cốc của cậu xuống, liếm những giọt bia bơ cuối cùng còn sót lại trên môi. Cậu nhảy ra khỏi chỗ ngồi một cách đắc thắng, lúc lắc cơ thể trước mắt Seokjin, người chỉ biết cười và rướn người để nhét khoai tây chiên vào miệng cậu như phần thưởng cho sự chiến thắng.

Thế rồi cả hai trao nhau ánh nhìn đong đầy ấm áp và dịu dàng.

Bia bơ khiến Taehyung với Seokjin thả lỏng hơn và những câu chuyện cứ thế được tiếp nối. Đầu gối cả hai chạm vào nhau nhiều hơn một lần ngẫu nhiên, và Taehyung không rõ có phải là do cậu ngả người về phía Seokjin nhiều quá hay là ngược lại, dù sao thì nó cũng chẳng quan trọng.

Seokjin trêu đùa về đội trưởng đội Quidditch của mình, Jeahwan, một cậu chàng hay nói lại lời người khác và là một tên "đôi trưởng khắc nghiệt", người sẽ "khiến cả đội tập luyện ngay cả trong giấc ngủ nếu cậu ta có thể". Taehyung thì mời anh tới show ca nhạc của Yoongi, bỏ qua việc giải thích lí do tại cậu lại ở trong đấy.( "Yoongi? Thằng nhóc tồi tệ với cái tính ương ngạnh của nó đã không nói chuyện với anh tận một tuần chỉ vì anh làm gián đoạn một trong những buổi tổng duyệt của nó khi anh chạy tới quá muộn," Seokjin thoải mái kể lại.) Thêm vài cốc bia bơ nữa được uống cạn trước khi cuộc trò chuyện có phần hạ nhiệt.

[1] Bản gốc tiếng anh câu này còn có nghĩa là một người quyến rũ, có khả năng mê hoặc người khác.
[2] "Fish and chips": Món ăn vặt nổi tiếng của nước Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro