Đó là cách cô biết (cậu ấy là tình yêu của mình) (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Rinka

Tóm tắt: "Falling" thường ngụ ý một sự rơi nhanh chóng. Đối với Zen'in Maki, việc yêu Okkotsu Yuuta lại không hề như vậy.

4 lần Maki gần như thừa nhận tình cảm của mình dành cho Yuuta và một lần cô thực sự làm điều đó.

---

"Falling" thường ngụ ý một sự rơi nhanh chóng. Đối với Zen'in Maki, việc yêu Okkotsu Yuuta lại không hề như vậy.

I. Khi có ai đó ủng hộ cô

Thật khó để xác định chính xác khi nào cảm giác ấy bắt đầu lớn lên, nhưng nếu phải đoán, có lẽ đó là ngày trong lớp học. Ngày mà cô đã kể với cậu về lý do vì sao cô bị xem là một kẻ thất bại, tại sao cô muốn trở thành một chú thuật sư cấp một. Ngày mà cậu đã nói ra những lời khiến cô vẫn nhớ mãi đến tận bây giờ.

"Tớ muốn... trở nên giống như cậu."


Thật khó để những lời nói đó không tác động mạnh đến cô. Chúng hoàn toàn khác với những gì cô thường nghe.

"Phải chi tao chưa bao giờ đẻ mày ra."

"Vết nhơ của gia tộc Zen'in."

"Sau này đừng có giống cái con Maki, nhớ chưa?"

Cô không thể ngừng nhìn cậu, ngỡ ngàng, khi cậu tiếp tục nói về việc cậu thực sự muốn trở nên giống như cô, về việc cậu muốn giúp đỡ cô.

"Chúng ta hãy đánh bại gia tộc Zen'in nào," Yuuta nói với một nụ cười, tay nắm chặt giơ lên cao. 

Đó là lần đầu tiên có người đề nghị giúp cô đạt được mục tiêu của mình và cũng là lần đầu tiên có người thực sự tin rằng điều đó có thể xảy ra. Có lẽ là vì cậu không thực sự biết sức mạnh của gia tộc Zen'in, cô cố gắng lý giải. 

Nhưng có lẽ... có lẽ cậu thực sự tin rằng cô có thể làm được, dù có chuyện gì xảy ra.

Đó có lẽ là lúc cảm giác xao xuyến đầu tiên bắt đầu trong lòng cô. Đó là một cảm giác lạ lẫm, mới mẻ. Nó khiến tim cô đập nhanh hơn một chút, khiến má cô bắt đầu nóng lên. 

Maki không thích điều đó.

Cô quay lưng lại với cậu, xấu hổ trước ý nghĩ rằng cậu có thể nhìn thấy cô đang đỏ mặt, rồi bước về phía cửa. "Đồ ngốc, tôi phải tự mình làm chuyện này chứ."

"Gah!" Cô có thể đoán được từ tiếng kêu của cậu rằng giọng cô đã có phần gay gắt hơn mức cô muốn.

Cô mở cửa và thở dài. "Tôi về phòng đây." 

"Ừm, gặp lại sau nha," cậu nói và vẫy tay chào. 

Khi Maki đóng cửa lại, cô đứng đó một lúc. Đến lúc này má cô đã đỏ ửng, và điều đó càng làm cô bực bội hơn khi cô liên tục nhớ lại những lời cậu nói trong đầu.

"Mình đúng là ngốc thật," cô lẩm bẩm một mình. Rồi cô nghiến răng. "Đừng có mà nghĩ rằng mày đã được công nhận hay gì đó."

Nhưng thật khó để phủ nhận rằng cô biết cô đã nghĩ như vậy.

II. Khi có ai đó khiến cô ngạc nhiên

Lần thứ hai cô nhận ra cảm xúc của mình là vào một ngày mà hầu hết mọi người sẽ cho là khá bình thường.

Đó là một buổi sáng nắng đẹp vào tháng Ba, thời tiết cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên, và cả bốn người họ đang ở trên sân tập.

Panda và Inumaki đang ngồi bên cạnh, theo dõi buổi huấn luyện có lẽ là thú vị nhất từ trước đến nay giữa Yuuta và Maki.

Họ đã cùng nhau luyện tập hơn một năm vào thời điểm đó, và Maki luôn là người chiến thắng.

Cô biết rằng nếu cậu được phép sử dụng chú lực, điều này có lẽ đã khó khăn hơn, nhưng buổi huấn luyện của họ chỉ xoay quanh sức mạnh thể chất và kỹ thuật. Và trong những khía cạnh đó, cô vượt trội hơn.

Nhưng cô phải thừa nhận rằng cậu đã tiến bộ rất nhiều.

Maki nhảy lùi lại sau cú đánh của cậu, nhưng chỉ vừa kịp. Cậu ta đã nhanh hơn rất nhiều.

Cô xoay người lại và mong rằng vũ khí của mình sẽ trúng vào bên hông cậu, nhưng cậu nhanh chóng đưa kiếm lên để chặn lại.

Maki không thể không cười khi họ tách ra. Ấn tượng thật. Họ đã chiến đấu được gần 10 phút, có lẽ đây là một kỷ lục mới. Thông thường, cô đã hạ gục cậu từ lâu rồi.

Yuuta lao về phía cô, nhưng khi cậu vung kiếm, cô nhanh chóng cúi xuống. Đặt một tay lên mặt đất để giữ thăng bằng, cô dự định sẽ làm cậu ngã, nhưng cậu nhảy qua đôi chân cô và bật lên không trung khi cô đá chân ra.

Cậu đặt thanh kiếm vào vị trí mà có lẽ sẽ trúng cô khi cậu tiếp đất, nhưng cô đã có thể xoay người tránh bằng cách sử dụng tay đang đặt trên mặt đất và sau đó lộn người lại tư thế đứng thẳng, đối diện với cậu, vũ khí sẵn sàng.

Yuuta hạ xuống chỗ trống nơi cô vừa đứng, và chỉ trong tích tắc, cậu lại lao về phía cô. Cô nhanh chóng giơ gậy lên và cả hai bắt đầu một điệu nhảy quanh sân tập, từng đòn đánh đều ngang tài ngang sức.

Cậu ta ngày càng giỏi hơn trong việc không để lộ sơ hở. Nhưng đòn này sẽ hạ gục cậu ta.

Maki nhảy ra xa cậu, và ngay khi cậu đang chuẩn bị lao vào cô lần nữa, cô lại lao vào cậu. Điều đó khiến cậu bất ngờ trong một giây, và Maki nghĩ đó là tất cả thời gian cô cần để đánh trúng cậu. Cô chuẩn bị cây gậy để đánh cậu từ bên trái, với kế hoạch nhanh chóng xoay người lại và đánh cậu từ bên phải.

Yuuta chuẩn bị cho đòn tấn công từ bên trái và Maki cười khẽ. Nhưng ngay khi cô bắt đầu xoay người, cậu cũng đã kịp quay người lại. Giờ đến lượt Maki bất ngờ khi cả hai va chạm, đứng cạnh nhau, sát bên cạnh đối phương.

Trước khi Maki kịp lùi lại và tái tổ chức, Yuuta đã rời khỏi vị trí bên cạnh cô và di chuyển ra phía sau cô. Lúc này, họ đứng rất gần nhau, điều này không thuận lợi cho vũ khí tầm xa của cô. Cô cố gắng xoay người và tự vệ trước đòn tấn công của cậu, nhưng vị trí không thuận lợi khiến cô mất thăng bằng, và trước khi kịp điều chỉnh, thanh kiếm của Yuuta đã trúng vào mắt cá chân cô, khiến Maki ngã nhào xuống đất, nằm ngửa.

Trước khi cô kịp mở mắt, cô đã cảm thấy mũi kiếm của Yuuta chạm vào ngực mình. Khi mở mắt ra, cô thấy cậu đang nhìn xuống mình với ánh mắt tập trung cao độ, đôi mắt xanh đậm của cậu chỉ có khi đang huấn luyện hoặc chiến đấu. Nó hoàn toàn khác với biểu cảm vui vẻ mà cậu thường có, và rất khác xa với vẻ mặt lo sợ như thỏ con mà cậu từng có khi mới đến.

Yuuta... đã trở nên mạnh mẽ đến vậy.

Maki đã từng thấy cậu trong các trận chiến, chứng kiến sự tiến bộ của cậu trong quá trình huấn luyện, nhưng dường như phải đến lúc này cô mới nhận ra cậu đã trở nên mạnh mẽ đến nhường nào.

"Wow, Yuuta, cậu vừa đánh bại Maki đấy!"

Cả hai được kéo trở lại thực tại khi nghe giọng nói phấn khích của Panda khi cậu và Inumaki tiến lại gần.

Yuuta dường như chớp mắt trong thoáng chốc, bối rối khi nhìn vào khung cảnh trước mắt mình. Sau đó, như thể có một công tắc nào đó trong đầu cậu được bật lên, mắt cậu lóe lên một chút hoảng loạn. "A! Tớ xin lỗi nha, Maki!" Cậu rút kiếm lại và đưa tay ra cho cô.

Maki nắm lấy tay cậu, tay còn lại nhặt vũ khí của mình lên khỏi mặt đất, và Yuuta kéo cô đứng dậy. Tuy nhiên, cậu kéo hơi mạnh quá, khiến cô bị kéo lại gần cậu hơn so với dự định. Họ đứng gần đến mức cô có thể thấy mồ hôi trên trán cậu, đôi má ửng đỏ và hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ngậm ý cười của cậu.

Và thành thật mà nói, Maki thà đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của cậu khi chiến đấu hơn là nụ cười của cậu, vì cô không thể ngăn được việc má mình nóng lên theo một cách hoàn toàn khác so với cái nóng mà trận chiến đã gây ra.

Cô nhanh chóng rút tay lại, ngượng ngùng, và lùi một bước, quay đi sao cho chỉ có một bên mặt cô là có thể thấy được.

Vừa kịp lúc, Panda và Inumaki cũng đã đến bên cạnh họ.

Inumaki bắt đầu: "Cá tuyết cay." 

Panda gật đầu. "Cậu ấy nói đúng, đó là một trận đấu tuyệt vời của hai người! Yuuta, cuối cùng cậu cũng đã phá vỡ chuỗi chiến thắng của Maki rồi!"

Yuuta chỉ cười gượng, ngượng ngùng trước lời khen. "Tớ nghĩ là mình chỉ may mắn thôi."

"Đừng đánh giá thấp bản thân." Maki ngạc nhiên bởi sự mạnh mẽ khi cô quay ngoắt lại đối diện với cậu. Nom Yuuta cũng ngạc nhiên y vậy. Nhưng Maki không thể ngăn được cảm giác đau nhói trong lồng ngực khi nghe những lời của cậu; cô không muốn cậu hạ thấp những thành tựu của mình. Cô muốn cậu biết rằng cậu đã trở nên mạnh mẽ đến nhường nào và điều đó không hề bị bỏ qua.

"Hôm nay cậu thắng nhờ vào sức mạnh và kỹ năng," cô bắt đầu, một nụ cười nở trên môi khi cô nhớ lại trận đấu trong đầu. "Đó là minh chứng cho việc cậu đã rèn luyện chăm chỉ thế nào, đã nỗ lực bao nhiêu để đạt được mục tiêu của mình. Thua một người như cậu cũng không tệ đâu." Sau đó, cô nở một nụ cười tinh nghịch. "Nhưng lần tới sẽ còn khó khăn hơn đấy."

Yuuta đáp lại nụ cười của cô bằng một nụ cười nhẹ nhàng của riêng mình. "Tớ mong chờ đó, Maki. Dù sao cậu cũng là một người thầy tuyệt vời."

Những lời đó làm cảm giác bồn chồn trong dạ dày cô lại quay trở lại, nên cô nhanh chóng quay người trước khi Panda có thể dùng điều đó để trêu chọc cô. "Được rồi, tôi đi thay đồ đây. Sau đó chúng ta cùng đi ăn trưa nhé."

Thế là Maki bắt đầu đi, cố gắng xua tan những suy nghĩ về Yuuta đang đeo bám trong đầu cô.

Nhưng thật khó khi mỗi lần nghĩ về ngày hôm đó, cô lại không thể không mỉm cười.

III. Khi ai đó rời bỏ cô

Lần đầu tiên Maki nhận ra những cảm xúc này không phải lúc nào cũng khiến cô hạnh phúc là khi cậu báo tin cho ba người họ.

"Cậu...sắp đi à?" Panda là người đầu tiên trong ba người lên tiếng.

Yuuta cúi đầu nhìn xuống đất, nỗi buồn hiện rõ trong đôi mắt mệt mỏi. "Ừ, tớ...sắp đi du học. Tớ vẫn sẽ là học sinh ở đây, nhưng Gojo-sensei nói rằng sau những gì đã xảy ra với...Rika...thì có lẽ tốt nhất là nên tránh xa khỏi tầm với của cao tầng một thời gian."

Họ đều biết cậu đang ám chỉ điều gì. Mọi người đều nghĩ rằng Rika đã biến mất sau trận chiến với Getou Suguru, nhưng rồi vài tuần trước, trong một trận chiến đặc biệt khó khăn với một nguyền hồn cấp 1, cô ấy đã xuất hiện trở lại và cứu mạng Yuuta. Lý do tại sao vẫn còn là một bí ẩn.

Tất nhiên là cao tầng đã nghe phong thanh về chuyện này và các cáo buộc bắt đầu lan truyền rằng Gojo và Hiệu trưởng Yaga đã nói dối họ về việc Rika biến mất và có thể đang lên kế hoạch sử dụng Yuuta chống lại họ bằng cách nào đó.

Vì vậy, họ đều hiểu tại sao Yuuta phải rời đi và họ đều biết rằng họ có thể tin tưởng vào quyết định của Gojo-sensei, nhưng vẫn cảm thấy như có một lỗ hổng đang dần hình thành.

Đối với Maki, cảm giác đó đặc biệt lớn. Gần đây, mặc dù cô không hoàn toàn thừa nhận với bản thân, nhưng cô đã cảm thấy đặc biệt vui khi có Yuuta ở bên. Mỗi khi họ cùng nhau luyện tập hoặc đi chơi cùng nhau, Maki đều cảm thấy một sự nhẹ nhõm, thoải mái. Panda thậm chí còn nhận xét rằng cô trở nên dễ chịu hơn khi có Yuuta ở bên (và điều đó khiến cậu ta bị ăn một cú đánh vào đầu).

Cô tự cho rằng đó chỉ là do họ là bạn thân, và đó cũng chính là điều cô đã cố gắng làm một lần nữa nếu cảm giác đó không làm cô đau đớn đến vậy. Ý nghĩ về việc Yuuta không còn ở bên họ nữa…

"Bọn tớ sẽ nhớ cậu lắm!" Panda nói khi ôm chặt Yuuta. "Giá mà bọn tớ có thể ngăn cậu không đi!"

"Cá hồi," Inumaki đồng ý. Cậu có ánh mắt buồn bã khi nhìn Yuuta.

Sâu thẳm bên trong, Maki nghĩ rằng cô có thể bật khóc, nhưng khóc là dấu hiệu của sự yếu đuối mà Maki thì không yếu đuối. Vì vậy, cô đã làm điều ngược lại: cô cứng rắn đối mặt với cảm xúc của mình.

Khoanh tay trước ngực, cô thở dài. "Ừ thì, nếu mọi người đều nghĩ đó là điều tốt nhất, thì không còn cách nào khác."

Panda nhìn cô với vẻ kinh ngạc. "Maki, nghe thật là vô tâm! Cậu không buồn khi Yuuta sẽ không còn ở đây với tụi mình nữa sao? Cậu không muốn cậu ấy ở lại à?"

Maki nhìn chằm chằm vào Yuuta, và điều đó chỉ khiến cảm giác như trái tim cô bị bóp nghẹt trở nên tồi tệ hơn. Tất nhiên là mình muốn cậu ta ở lại...tại sao mình lại không chứ? Dù sao thì mình...

Maki chỉ lắc đầu với vẻ cau có vì không muốn tiếp tục suy nghĩ đó. "Tất nhiên là tôi muốn, nhưng điều đó không thay đổi được gì. Cậu ta sắp rời đi rồi, nên chẳng có gì để buồn cả."

Cô lập tức hối hận về những lời nói đó khi thấy sự tổn thương trong ánh mắt của Yuuta. Chỉ là một thoáng qua rồi cậu mỉm cười, nhưng nụ cười dường như không chứa đựng cảm xúc thực sự. "Maki nói đúng," cậu nói. "Chuyện gì đến thì đến thôi."

Và trái tim cô như muốn vỡ tung. Cô muốn xin lỗi, nhưng Yuuta nhanh chóng lướt qua cô và bước ra cửa. "Tớ... tớ cần đi thu dọn đồ đạc. Gặp lại các cậu sau."

Chỉ còn lại ba người, Panda bắt đầu nói về bữa tối thịnh soạn mà họ nên tổ chức cho Yuuta, nhưng Maki chỉ đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cô nghĩ rằng không để cảm xúc lấn át sẽ tốt hơn cho mình, nhưng việc nhìn thấy Yuuta buồn bã thậm chí còn tồi tệ hơn cả việc đối mặt với cảm xúc của cô. Cô không muốn cậu nghĩ rằng cô không quan tâm đến việc cậu rời đi, rằng cô không quan tâm đến cậu.

Maki chạy ra ngoài cửa, khiến Panda và Inumaki bối rối gọi theo cô.

Yuuta chưa ra khỏi tòa nhà thì Maki đã chạy đến bên cậu. "Yuuta!"

Cậu quay lại khi nghe thấy giọng cô - "Maki?" - và cô chậm lại, đứng trước mặt cậu.

Họ đứng đó một lúc, chỉ nhìn chằm chằm vào nhau khi Maki cố gắng nghĩ xem nên nói gì. Ừm... mình không suy nghĩ kỹ về việc này rồi. Maki hiếm khi lao vào chuyện gì mà không có kế hoạch, và cô đã cảm thấy không ổn vì quá nhiều suy nghĩ đang chạy qua đầu mình.

Yuuta vẫn chỉ nhìn cô, bối rối, khi cô thở dài. "Tôi sẽ nhớ cậu," cô thừa nhận. Tôi sẽ nhớ những buổi sáng cùng nhau luyện tập, những bữa trưa ăn cùng nhau, những chuyến đi cuối tuần vào thành phố. Ý cười trong ánh mắt cậu... tiếng cười của cậu...

Maki không nói ra những suy nghĩ đó vì ngay cả việc thừa nhận bằng lời rằng cô sẽ nhớ cậu đã đủ khó khăn, chứ đừng nói đến việc cô sẽ nhớ những điều gì ở cậu.

Maki không chắc mình đã mong đợi cậu sẽ làm gì, nhưng chắc chắn không phải là kéo cô vào một cái ôm. Cánh tay cậu quàng quanh lưng cô và cô có thể nghe thấy sự nhẹ nhõm trong giọng nói của cậu khi cậu lên tiếng: "Tớ cũng sẽ nhớ cậu lắm đó, Maki à."

Cô cảm thấy biết ơn vì cậu không thể nhìn thấy nụ cười của cô khi cô vòng tay ôm lấy cậu. "Cậu phải sớm quay lại đấy." Vì Maki biết rằng cô không muốn cảm thấy sự trống rỗng này trong lồng ngực quá lâu.

"Tớ sẽ," cậu hứa.

Nhưng đáng tiếc là không sớm như cả hai mong đợi, và buồn thay, cậu cũng không trở về vì một lý do tốt đẹp.

---

T/N: Trời ơi cứu 😭 Dễ thương quá mức cho phép rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro