chương 24: Mong em vượt qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc lặng thinh ngồi trong thư phòng, tất cả những suy nghĩ hiện giờ của anh đã vội bay đi hết. Anh ngồi lặng lẽ, bóng tối bao trùm toàn vẹn con người anh. Chưa bao giờ anh hoảng hốt, hoang mang đến vậy. Khi thủ hạ anh phát hiện Chí Mẫn có ý muốn tự tử liền đến báo anh, thế nhưng vẫn không kịp ngăn chặn hàng động tự sát của cậu. Điền Chính Quốc là người hắc đạo, máu anh nhìn đến quen, nhưng đây cũng là lần anh sợ hãi như thế. Phác Chí Mẫn không chỉ đâm một nhát, cậu chính là muốn đâm đến tan vỡ cơ thể cậu. Máu cơ hồ từ cơ thể trút ra ngoài, Phác Chí Mẫn thì dần thoi thóp trong vũng máu. Chỉ chậm một chút thôi, một chút thôi là cậu đã không còn sống được nữa.

Tại sao Điền Chính Quốc lại chọn như thế? Cậu không bao giờ tỏ ra mệt mỏi, dường như cậu chính là cam chịu anh hành hạ, ngoại trừ lần dưới hầm giam. Nhưng còn lại, cậu luôn bất lực, ngoan ngoãn và tuân theo. Anh lệnh cho người đánh cậu, cậu cũng chỉ vì thống khổ mà rêи ɾỉ, ngoài ra cũng không hướng ánh mắt oán hận lên anh; anh lệnh người lăng nhục cậu, như cậu tính nô mà đối đãi, cậu cũng chưa từng cho anh một cái trách móc. Cậu chính là luôn cam chịu như vậy, vì sao lại bỗng nhiên muốn chết? Là vì mẹ cậu mất, em gái cậu vì cậu mà qua đời?

Điền Chính Quốc vẫn luôn đinh ninh, anh là một bức tượng cao quý trong lòng Phác Chí Mẫn. Có lẽ anh đã nhầm. Phác Chí Mẫn không phải chưa có ý định rời khỏi anh. Lần bỏ trốn trước đây, cùng... Lần tự tử này. Lẽ nào cậu vẫn luôn khao khát bỏ đi? Không, anh không muốn. Cho dù Phác Chí Mẫn có chết, cũng sẽ vì anh mà chết, sẽ tan vỡ trong tay anh, sẽ tàn phế trong tay anh.

Điền Chính Quốc điên cuồng đập phá đồ trong thư phòng. Anh chính là điên rồi, là điên rồi!

Cửa phòng mở, Ái Mẫn lặng nhìn bề bộn trước mặt. Nhìn đến con người luôn đầy khí chất hiện giờ bất lực đến đáng thương.

Đến gần Chính Quốc, Ái Mẫn nhẹ nhàng ôm lấy anh vào lòng, bàn tay nhỏ bé vuốt ve lưng anh.

"Quốc, anh đau khổ...là vì còn yêu anh ấy?" Ái Mẫn cố che giấu đi âm thanh nghẹn lại của mình, hỏi.

Điền Chính Quốc giật mình. Anh còn yêu? Không đời nào, anh không thể yêu một kẻ mà gia đình kẻ đó lại là kẻ thù giết chết cha mẹ anh. Cảm xúc trong lòng anh, cho dù ngột ngạt, thì chính là vì sợ mất đi món đồ chơi trung thành mà thôi.

"Không, tôi không yêu y. Người tôi yêu hiện tại là em. Đừng nghĩ nhiều"

Ái Mẫn nghe Chính Quốc nói chỉ biết im lặng. Có thể cảm nhận được, chắc chắn không phải là người trong cuộc. Nhắm lại đôi mắt, Ái Mẫn cố điều chỉnh giọng nói cho bình thường.

"Không, đừng lừa em. Em biết anh còn yêu y. Có yêu mới có hận. Dù anh phủ nhận thì sự thật là vậy."

Điền Chính Quốc gắt gỏng :"Tôi không còn yêu y nữa. Còn hận, chỉ vì y đã gϊếŧ chết cha mẹ tôi. Em còn không tin tôi sao?"

"Không, em tin. Chỉ là anh không thuyết phục được em. Nếu anh không còn yêu, anh đã trực tiếp lấy y làm quà tặng ký kết hợp đồng, hoặc bán y cho ổ mại dâm chứ không chỉ đơn thuần là giữ lại bên mình tùy ý hành hạ"

"Không phải bây giờ. Tôi dù sao cũng luyến tiếc. Một thân thể đẹp đến vậy..."

"Em không được sao?" Ái Mẫn choàng tay qua cổ Điền Chính Quốc, đôi môi lập tức chạm vào anh.

Điền Chính Quốc cũng ôm lấy Ái Mẫn, vòng ôm siết chặt, ngấu nghiến hôn lên môi y.

"Tôi không còn yêu y. Em hãy tin tôi"

Điền Chính Quốc trong tình dục rõ ràng nói với Ái Mẫn.

Khoé môi Ái Mẫn nhếch lên. Để xem có đúng như anh nói không .

---------------------------------

"Hứa Du?" Tại Hưởng chỉnh lại tà áo choàng của mình chuẩn bị xuống phòng ăn.

Tại Hưởng cũng hơn 5 tháng nay bị bà nội bắt về Pháp. Hiện tại cho dù Tại Hưởng có công ty thời trang riêng nhưng vẫn chịu sự chi phối bởi bà nội. Bà nội hắn là quý tộc Pháp, có thể nói như một người quyền lực nhất trong gia tộc. Tuổi đã sang 80 nhưng quyền lực trong tay bà là tối cao. Là một đứa cháu đích tôn, Tại Hưởng không thể tạo phản, như chính quy pháp gia tộc.

Hơn 5 tháng trước, Kim Tại Hưởng đang liên tục tìm cách đưa Phác Chí Mẫn đi thì đột ngột nhận được tin triệu hồi của bà, liền không thể làm gì hơn ngoài tuân mệnh. 5 tháng này đối với anh mà nói chính là giam lỏng. Hầu như cắt đứt với bên ngoài. Thám tử được anh điều đi theo sát Điền Chính Quốc đều bí ẩn mất tích. Lòng dù nóng như lửa thiêu nhưng chẳng thể làm gì ngoài bị động.

Hôm nay ngẫu nhiên nhận được điện thoại Hứa Du, Tại Hưởng quả thật nôn nóng muốn biết một chút tin về Chí Mẫn. Chỉ mong cậu có thể cố gắng chống đỡ, đợi anh tách ra khỏi kiểm soát gia tộc liền đưa cậu đi.

"Tại Hưởng... Cậu thế nào?"

"Hảo. Còn ngươi?"

"Tôi khoẻ. Hôm qua....tôi ngẫu nhiên đến bệnh viện tư nhân mà Điền Chính Quốc đầu tư, liền nhìn thấy hắn"

"Thế nào? Hắn bệnh?"

"Không...không phải hắn bệnh. Tôi theo sát hắn muốn nhìn một chút, liền thấy hắn theo sau băng ca, mà nằm trên đó....chính là Phác Chí Mẫn.."

"Cái gì?" Tại Hưởng hoảng hốt dừng bước "Điền Chính Quốc phá hư?"

"Không...không ngờ chính là Phác Chí Mẫn cư nhiên tự sát. Máu nhiều lắm, cả người cơ hồ đều màu đỏ. Tôi phụ trách ca mỗ, hai nhát dao, rất sâu, Chí Mẫn còn chủ động lung lay con dao cho vết thương mở rộng. Phẫu thuật cũng thành công, Phác Chí Mẫn mất lượng máu khá lớn, toàn thân đều suy nhược. Có thể hôn mê lâu. Tôi.... Không dám nhìn thêm, liền rời đi"

Tại Hưởng nghe Hứa Du nói liền trầm mặc. Anh không ngờ, Phác Chí Mẫn, một ngày lại tự tử như thế. Chết tiệt, anh muốn lập tức trở về, muốn thoát khỏi cái gia tộc này. Không cần đứa đầu gia tộc, anh cần Phác Chí Mẫn.

"Được rồi. Ta hiểu, sẽ sắp xếp xong trở về. Kỳ này nếu mang đi thành công, ta thề sẽ không để Điền Chính Quốc xuất hiện một lần nào trong cuộc đời em ấy nữa".

Tại Hưởng tay nắm thành quyền. Nếu không phải đang hạn chế quyền, hơn những thế Điền Chính Quốc còn là bạn thân tri kỷ, thì anh sẽ thật sự muốn một phát súng lấy mạng hắn.

Nhắm mắt, cố điều chỉnh hơi thở, Tại Hưởng tự hứa với lòng. Rất nhanh thôi... Sẽ không còn một Điền Chính Quốc nào làm khổ Phác Chí Mẫn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro