Thu - Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối lập với những cuốn sách lộn xộn dưới sàn, trên bàn trong phòng có để một chiếc hộp, bên trong là những lá thư được sắp xếp gọn gàng.

Cùng với viên băng phiến lớn.

Chiếc hộp không có chút bụi bặm nào.

Bỏ qua phần diềm ố vàng, những lá thư vẫn còn y như mới.

Trên đó là những dòng chữ viết tay vừa quen thuộc vừa xa lạ, xuất phát từ chính Seo Youngho.

Một bức thư có đề "Gửi Hansol", kỷ niệm trong nháy mắt ập về, cậu chợt cảm thấy lòng thắt lại.

Dưới hộp là một cuốn sách được thiết kế đẹp đẽ hình máy tính xách tay, nhưng toàn bộ khe rãnh ngang dọc đều có phần nâu bẩn dễ thấy. Giống như một vết sẹo trên gương mặt đẹp, gắng gượng ở lại nơi này.

Lòng hiếu kỳ mãnh liệt thôi thúc cậu mở cuốn sách.

Từ phần thời tiết ghi ở đầu, rõ ràng đây là một cuốn nhật kí.

Seo Youngho vì xem trộm đồ riêng tư của người khác mà cảm thấy xấu hổ, ngay lập tức đóng sách vào.

Nhưng nhắm mắt lại, chuyện của Ji Hansol cứ quanh quẩn trong đầu, ý nghĩ này như Satan trong khu vườn địa đàng, không ngừng dụ dỗ cậu ăn trái táo cấm.

Nhìn một chút chắc cũng không sao nhỉ.

-----

Có rất nhiều trang bị nhòe, Seo Youngho tùy ý lật vài trang, nửa cuốn đầu chữ viết cẩn thận gọn gàng, viết cũng rất dài, nhưng nửa cuốn sau chữ bắt đầu nhỏ dần, rất lộn xộn, thậm chí những trang cuối chỉ là những chữ rải rác, viết cũng không đều nhau. Hết sức phù hợp với việc bị xé thô bạo, máu và nước mắt trở thành mực thấm qua trang giấy.

Lo lắng xem vài tờ, Seo Youngho để những dòng chữ đều đặn bay qua, thế nhưng chữ trên giấy cũng dần bị bóp méo. Cậu gấp lại, trả nó về chỗ cũ.

Dựa theo trình tự thời gian, cậu rút ra lá thư cuối cùng, cố gắng nhớ lại khi đó tại sao lại dừng trao đổi thư.

Không nghĩ ra nổi một lý do, khi đó nội dung cũng hư cấu, không để lại ấn tượng sâu sắc gì.

Đó là một lá thư từ biệt.

Seo Youngho nhớ lại, khi đó mọi chuyện bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nếu muốn xóa đi quá khứ hỗn loạn đen tối, việc đầu tiên là ngăn chặn ảo tưởng, cắt đứt việc trao đổi thư.

Nhìn ngày trong lá thư, trong nháy mắt cậu cảm thấy như sét đánh, vội mở nhật ký của Hansol, là ngày anh nhập viện, bị "Điều trị" dày vò.

Seo Youngho cảm thấy có ánh mắt đặt lên người mình, ngẩng đầu, phát hiện có một người đứng ở cửa.

-----------

Ji Hansol hơn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhìn không ra biểu cảm.

Seo Youngho khó khăn để thư xuống, không biết phải nói gì.

"Tôi... chỉ muốn giúp anh sắp xếp lại một chút..."

"Không sao." Ji Hansol cắt lời, "Những thứ này... cũng vốn là của cậu Youngho mà."

Giọng nói không lớn, cũng không trầm bổng, Ji Hansol bình thản như vậy lại khiến Seo Youngho cảm nhận được khoảng cách. Thật vất vả tiếp cận, ngược lại lại bị người hung hăng đẩy ra.

Gánh nặng mệt mỏi.

Ji Hansol xoay người xuống lầu, vóc dáng gầy yếu, nỗi buồn dày đặc như bóng đêm, vai như không chịu nổi mà suy sụp. Seo Youngho tựa hồ không kịp suy nghĩ, bước về phía trước vươn tay nắm lấy vai anh.

Không khống chế được cường độ mạnh yếu, Hansol quay lại hung hăng đánh mạnh vào ngực Youngho. Cậu âm thầm chịu đau đớn, càng ngạc nhiên nhiều hơn, ngạc nhiên vì sao người đàn ông này mong manh đến vậy.

Ưu thế chiều cao khiến Seo Youngho dễ dàng dùng hai tay chậm rãi vòng qua ôm chặt anh. Cậu nghiêng đầu, như muốn nói bên tai người kia, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không biết nên nói gì.

Cơ thể Ji Hansol run nhè nhẹ, Seo Youngho cảm giác có chất lỏng nhỏ giọt trên mu bàn tay, cậu muốn xoay người kia lại, nhưng Hansol lại kéo tay cậu.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Người ở trước nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc cọ vào cổ Youngho, hơi tê ngứa.

"Cậu khi đó tại sao... tại sao lại đột nhiên không viết thư hồi đáp...?" Giọng mũi cùng ngữ điệu cho thấy chủ nhân tiếng nói đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng nói xong câu này thì không chịu được nữa, khóc thút thít như một con vật nhỏ.

Đối với Seo Youngho khi đó, Ji Hansol là một khoảng thời giam trầm cảm đau khổ.

Đối với Ji Hansol khi đó, Seo Youngho là ánh sáng duy nhất trong đêm tối,  không cách nào tiếp cận được.

"Xin lỗi..." Seo Youngho chỉ cảm thấy ngực quặn đau. Châm nhỏ chậm rãi tiến vào huyết quản, như thể chất độc chảy qua cơ thể, sau đó sẽ có hiệu lực, đánh bại bản thân.

Ôm anh đứng yên thật lâu, đối mặt với con ngươi sáng ngời của Ji Hansol, Seo Youngho dường như phải chịu đựng một số việc bất khả kháng, cổ họng có chút khô, tim cũng đập nhanh hơn, lòng bàn tay ứa mồ hôi, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đầu óc nóng lên, quay Ji Hansol lại hôn lên.

Bất mãn với việc đối phương ngây ngô, cậu ép đầu anh tựa vào tường mà không để khe hở nào giữa hai người.

Đầu lưỡi trong khoang miệng điên cuồng cướp đoạt không khí, hơi thở đảo qua hàm răng quyện vào nhau hỗn loạn. Không biết ai là người động tâm, ai là người mất phương hướng.

Thẳng đến khi Ji Hansol thở không nổi, Seo Youngho mới buông anh ra.

Hai người tựa vào trán nhau, bởi vì gần quá mà thành ra không rõ, mọi thứ mờ ảo nên rất khó chịu. Ji Hansol vì thiếu dưỡng khí nên tâm trí vẫn chưa rõ ràng, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, không để ý đến ánh mắt mong đợi đầy lo lắng.

Anh cúi mặt làm Seo Youngho không có cách nào kiểm soát tâm trạng, cậu chỉ biết giờ cậu muốn ôm Ji Hansol, muốn hôn Ji Hansol.

Có lẽ, cậu cũng ghét cảm giác bị bỏ rơi.

"Youngho..."

Ji Hansol lần đầu tiên gọi tên cậu một cách rõ ràng.

Đúng vậy, vốn dĩ bọn họ cũng đã quen biết nhau nhiều năm, đồng thời tin tưởng lẫn nhau.

Seo Youngho giật mình, cúi đầu hôn Ji Hansol.

--------

"Hồi đó thư em viết về cơ bản là chém gió đó."

"Không sao, anh cũng giấu nhiều việc mà."

Cũng giống việc anh mang vết sẹo trong lòng, em sẽ đi cùng anh trên đường phục hồi, cố gắng hiểu anh hơn.

Quá khứ cái gì.

Dù sao, ở thời điểm này, là anh là tốt rồi.

--------END--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro