02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ru

Cho dù là trong đêm tối, vương đô vẫn sáng ngời phồn hoa như cũ, ngọn đèn dầu bọc lên lâu đài một lớp vàng ngoài vàng son. Trong vương cung chính đang tổ chức yến hội xa hoa, thân sĩ cùng thục nữ phối đồ khéo léo, ăn uống linh đình, trao đổi kiểu xã giao không chân thành, một bên là ban nhạc đang chơi một điệu nhạc du dương cho các khách quý đang xoay tròn.

Tranh thủ lúc các quý tộc bị Hoàng Thái Tử hấp dẫn sự chú ý, Kim Dokja lặng lẽ tới nơi ban công yên tĩnh, ma pháp truyền tin được chuyển đến từ lãnh địa công tước.

"Vương đô bên đó vẫn chưa muốn thả anh về à?"Tiếng hỏi chuyện của Han Sooyoung từ nơi khác truyền đến, nghe là thấy có vài phần không vui, Kim Dokja có thể hiểu——rốt cuộc cô đã gánh vác công việc được giao đã hai năm rồi.

"Hiện tại mà nói, đúng vậy." Kim Dokja bất đắc dĩ đáp lời, anh đem nửa người thả lỏng dựa trên lan can được khắc hoa. Anh mặc một thân lễ phục dạ hội trắng tuyết, thêu chỉ bạc, tứ chi thon dài, làn da trắng sứ cùng mái tóc đen mềm mại phơi dưới ánh trăng.

Nghe thấy tiếng Han Sooyoung căn răng rất nhỏ, Kim Dokja an ủi cô: "Theo kế hoạch mà nói, không cần chờ quá lâu."

"Quốc vương dương nhiệm tuổi già nhiều bệnh, không thể không đen hầu hết các chính vụ giao cho Yoo Joonghyuk, đoàn kị sĩ Hoàng gia bởi vậy mà thực ra do tôi quản lí..." Kim Dokja tiếp tục nói, câu nói mang ý cười: "Ngoài ra, có vài người sợ là muốn ngồi cũng không yên."

"Hoàng Thái Tử Yoo Joonghyuk......" Han Sooyoung tạm dừng một chút, hỏi: "Mấy năm nay anh cùng anh ta chạm mặt nhiều thế, không bị phát hiện nhỉ?"

Tuy Han Sooyoung không nói ra, nhưng Kim Dokja biết ý cô là gì——là giới tính Omega của anh, với việc anh là người định mệnh của Yoo Joonghyuk là hai.

"Không có, yên tâm đi" Kim Dokja đáp.

Mấy năm nay, trừ mỗi ngoài phải đối mặt bên ngoài, anh thường xuyên bị bắt phối hợp hành động với Yoo Joonghyuk. Từ đầu Kim Dokja còn sầu lo vì đối phương không hợp tác, không nghĩ tới ở chung với Yoo Joonghyuk ngày một tốt lên, có lẽ là do lớn lên hết trẻ trâu rồi? Trừ ít lần hay tranh chấp cùng cái mặt lạnh của Yoo Joonghyuk, Kim Dokja tự nhận là có quan hệ đồng đội thân thiện với Yoo Joonghyuk.

Ít nhất là làm nhiệm vụ thảo phạt trên đường, hai người cùng lạc đường, thời điểm đối diện với thủ lĩnh ma vật, Yoo Joonghyuk không gây bất lợi cho anh, mà còn kề vai chiến đấu. Đêm kế tiếp khi chờ đồng đội tụ họp, Yoo Joonghyuk nấu cơm dã ngoại cũng cũng nguyện ý làm bữa tối cho anh.

Nếu Yoo Joonghyuk không phải Hoàng Thái Tử, hắn cũng có thể trở thành nghệ nhân được lưu danh muôn đời. Kim Dokja đã nếm qua tay nghề vô cùng tin tưởng.

Đem suy nghĩ trở lại ma pháp truyền tin, Kim Dokja dặn dò đơn giản vài câu với Han Sooyoung liền kết thúc cuộc hội thoại. Anh không tình nguyện mà trở lại hội trường yến tiệc lần nữa, lập tức có người tới đối diện.

"Kim Dokja," Yoo Joonghyuk gọi anh: "Cậu đã đi đâu?"

Trái ngược với Kim Dokja, Yoo Joonghyuk phối đồ một thân đen kịt, ở áo ngoài Hoàng Thái Tử là hoa văn kim sắc làm anh ta càng thêm tôn quý, vóc dáng cao lớn, cùng một Kim Dokja trắng trẻo đứng cùng một chỗ liền trông trái ngược rõ ràng.

"Chỉ ra ban công hít thở không khí một chút." Kim Dokja nửa thật nửa xạo trả lời. Khách khứa xung quanh kinh ngạc vì lần đầu có người cư xử vô lễ như vậy với Hoàng Thái Tử, nhưng nhiều người đã quen với cách ở chung của Hoàng Thái Tử cùng Thiếu Công Tước.

Nói tới hai người đều là những nam nhân tài tuấn cao quý loá mắt còn độc thân, nhiều khách khứa bị hấp dẫn mà chen chúc tới chỗ này, Yoo Joonghyuk nhíu mày, kéo Kim Dokja đi thẳng qua đám người. Kim Dokja chả làm gì mặt kệ Yoo Joonghyuk đem anh tới phòng dùng để nghỉ ngơi.

"Cứ thế mà rời đi à? Anh hẳn là còn chưa khiêu vũ qua." Kim Dokja hỏi.

Yoo Joonghyuk không cho là đúng: "Khiêu vũ mới là phiền phức."

"Nhưng anh cũng không chủ lén dạy công chúa Mia nhảy." Kim Dokja khuyên nhủ: "Không phải tiểu thư Lee Seolhwa có tham dự à? Anh có thể mời cô ấy khiêu vũ."

Không chỉ Lee Seolhwa, hai người đồng đội quen thuộc đều có than dự tiệc đem nay, Kim Dokja cũng vừa cùng Jung Heewon, Yoo Sangah nhảy qua một điệu.

Yoo Joonghyuk im miệng không nói gì, nhắm mắt dựa vào tường. Kim Dokja cũng đến phục vị Hoàng Thái Tử này, không nghe khuyên bảo thì thôi đi, tự tiên lôi người ta đến đây rồi chả nói gì.

Không gian phòng nghỉ rộng lớn, tại bầu không khí xấu hổ nơi đây, Kim ngửi được mùi hương nhàn nhạt, là mùi pheromone của Yoo Joonghyuk. Phản ứng của mùi hương phát ra sẽ cho ta thấy cảm súc trong nó, Kim Dokja nhận thấy Yoo Joonghyuk hiện tại có vài phần chịu đựng, nôn nóng khó nói rõ.

Vì sao? Là quan hệ với Lee Seolhwa? Vẫn là khó khăn công vụ? Hoặc lúc anh rời đi có quý tộc nào chọc giận Yoo Joonghyuk? Kim Dokja suy tư, lại không cách nào hỏi ra. Đều là Alpha, ngửi được mùi pheromone của đối phương cũng không kỳ quái, nhưng ngược lại chứa ẩn ý lại chỉ có bạn lữ định mệnh mới làm được.

Anh bắt đầu hồi tưởng: Trong cốt truyện tiểu thuyết gốc, nam nữ chính cứ không thể phân rõ hơi thở sinh lí, lại thản nhiên dùng ngôn ngữ kết nối. kim Dokja không có khả năng ở chung kiểu vậy, bọn họ cách nhau quá xa, Kim Dokja cũng giấu Yoo Joonghyuk rất nhiều, rất nhiều điều.

Sau khi thấy Yoo Joonghyuk nhắm mắt dưỡng thần, Kim Dokja cũng đơn giản chợp mắt trên sô pha, cũng không muốn quay lại hội trường ồn ào. Ban nhạc ngoài phòng một nhịp lại một nhịp, cuối cùng âm nhạc dần dần, dần dần tắt, thẳng đến khúc chung nhân tán mới thôi.

Thật lâu về sau, Alpha đã trở thành quốc vương đem Omega vương hậu của hắn về nơi phòng nghỉ này, đè trên sô pha, đè ở chỗ giấy dán tường làm, ấn ở thảm làm, thấp giọng bên lỗ tai: "Lúc ấy, tôi chỉ muốn làm như thế này."

Khoản cách lúc này với hiện tại còn khá xa xôi, một đoạn ngắn của tương lai.

Không bao lâu sau ngày kết thúc yến hội, Kim Dokja liền chờ những người "muốn ngồi cũng không yên" đã đề cập qua với Han Sooyoung.

Anh đem Jung Heewon đồng ý lời mời đến nhà hầu tước. Hầu tước nhiệt thành nghênh đón vị khách quý này: "Cảm tạ ngài đã nguyện ý đến, thưa ngài thiếu công tước."

Hầu tước hướng hai vị khách đi tới nơi sâu nhất của dinh thự, đèn xung quanh ảm đạm xuống theo từng bước chân.

"Còn chưa tới sao?" Kim Dokja giống như bất mãn chất vấn: "Ta rất bận, gần đây tên nhóc Hoàng Thái Tử kia cứ tìm ta cả ngày."

Nghe được nửa câu, hầu tước đầu dữ tợn trên mặt hiện lên một nụ cười có độ cong rất rõ ràng. Hầu tước cung kính đáp: "Đến ngay rồi đây, thưa ngài thiếu công tước."

Mấy người đi tới một cửa bí mật âm u, hầu tước gõ vài cái nhẹ nhàng, có quy luật lên cửa rồi cửa mới mở ra, phía sau là một không gian phòng họp rộng lớn, không ít các quý tộc người ngồi, người đứng, người thì đang chơi đùa với người khác, ánh mắt của nhìn đến hướng ba người mới đến——chủ yếu là trên người Kim Dokja.

Toàn là kí sinh, là đám sâu bọ hủ bại của vương quốc. Kim Dokja một bên lạnh lùng nghĩ, một bên nhận định đám người ở đây. Bọn họ chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, đây cũng chính là nguyên nhân cho việc họ muốn diệt trừ Yoo Joonghyuk trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Mấy người này hợp lực lại còn chưa đủ diệt trừ Yoo Joonghyuk, thế là, thiếu công tước thanh danh hiển hách cùng lập trường đối lập với Hoàng Thái Tử nhận được thư mời.

Mấy quý tộc cấp thấp nào đó đến gần, nhỏ giọng  nói chuyện vài câu với hầu tước rồi sau đó đưa cho hầu tước một cuộn giấy. Hầu tước gật đầu nhận cuộn giấy, quay lại phía Kim Dokja và Jung Heewon.

"Tôi tin là với tài trí của thiếu công tước, đã hiểu chúng ta tập hợp ở chỗ này để làm gì." Hầu tước nịnh nót nói.

Kim Dokja mang nụ cười giả tạo tên mặt, nâng âm lượng lên nói: "Đương nhiên, ta đang rất muốn dạy dỗ lại tên nhóc kia thật tốt rồi."

Câu trả lời này làm cảm súc của các quý tộc ở đây tăng vọt, sôi nổi oán trách Yoo Joonghyuk lạm quyền, nhiều từ ngữ không hay được họ phun ra.

Dù sao đám cặn bã này cũng sống được không lâu. Kim Dokja nghĩ, anh tĩnh tâm lắng nghe, phân tích những manh mối có thể không dùng, thuận tiện trấn an Jung Heewon đang vất vả mà nhẫn lại bên cạnh.

Hầu tước đem cuộn giấy đưa cho Kim Dokja, nói: "Chúng tôi đương nhiên luôn tín nhiệm ngài thiếu công tước, nhưng đây là việc vô cùng quan trọng, thỉnh cầu ngài thiếu công tước có thể vì các vị ở đây mà nói thật."

Kim Dokja nhận được cuộn giấy hầu tước đưa qua, đó là cuộn giấy là ma cụ phát hiện nói dối, đã quý báu lại thưa thớt, một cuộn chỉ có thể kiểm tra hai ba câu ít ỏi, hơn nữa lại là vật phẩm dùng một lần. Kim Dokja nên nói cái gì mới lấy được lòng tin bọn họ đây?

Cuộn giấy sáng lên, nghĩa là hiệu cả ma cụ đang phát động rồi.

"Ta tìm được một nhược điểm đủ để kiềm chế Hoàng Thái Tử." Kim Dokja cao giọng tuyên bố.

Nghe vậy, hầu tước cùng các quý tộc khác tụ họp ở đây đều bị làm cho phải hít hà một hơi, đây là thứ Kim Dokja muốn. Kể từ đó, mấy kẻ phản nghịch ấy liền sẽ tăng tốc kế hoạch của chúng.

Anh tạm dùng trong chốc lát, sau khi cuộn giấy xác nhận lời nói là thật rồi mới tiếp tục nói: "Hiện tại, Omega định mệnh của Vương Thái Tử đang ở trong sự kiểm soát của ta."

Không thể nghi ngờ, câu này cũng được cuộn giấy xác nhận là sự thật.

-TBC-

Ru: Tạm dừng edit S.A đến khi xong fic này nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro