16. Rau má

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán bar tuy ở ngay lòng thành phố nhưng vị trí lại khá khó tìm. Hắn mở cánh cửa đi vào mới thấy khác xa với vẻ bề ngoài của nó, tiếng nhạc át cả tiếng xe bên ngoài.

Chà! Cục cưng hắn cưng như trứng hóa ra cũng thích mấy chỗ này.

Bước vào bên trong nhìn qua trái đã thấy Jemi ngồi đó. Chị thấy hắn thì giơ tay về sàn nhảy phía trước, không cần nghĩ ngợi, đôi mắt hắn rà soát một lượt là tìm ra được em bé đang ở đâu.

"Má nó! Áo sơ mi đi làm cũng cố tình mở hẳn ba nút."

Dáng vẻ của người giám đốc vừa tan làm nó ấy lắm… Không nghiêm chỉnh như trên công ty, nhưng cũng rất gì và này nọ.

Thật may mắn là em và Mial không có cái kiểu phiêu theo nhạc đến mức choàng vai bá cổ lẫn nhau. Cả hai vẫn giữ thân như ngọc lắm. Nhìn em bé hay thút thít trong lòng hắn, với Natachai đứng ở đây chẳng giống nhau chút nào...

Bế em lên theo dáng công chúa, em nhỏ ý thức được mình bị ai đó bế đi thì la lối om sòm. Cho đến khi hắn gằn giọng bảo im lặng thì mới nín thin thít.

"Anh đó, đồ dụ dỗ con nít..."

Tất cả im lặng! DUNK NATACHAI GỌI HẮN LÀ ANH. Cứ say vô là bậy bạ hết sức à!

"Anh nghĩ người ta không để ý anh hả?"

"Hức... vậy mà đỡ cô ta ở nơi đông người như vậy! Tôi sẽ kêu ba mẹ mắng anh vì làm chuyện xấu với con trai họ tại công ty của họ!"

"Ực... anh đến đón tôi làm gì chứ! Cái ghế này chắc cô ta cũng ngồi rồi. Tôi đi taxi về đây... hức."

Dunk giận dỗi không chịu ngồi vào xe, cứ đu lên người hắn như vậy từ nãy đến giờ. Hắn đành mở cửa sau, bế em cùng ngồi vào bên trong, cho đầu em tựa lên cánh tay của mình rồi nhẹ giọng âu yếm.

"Ngủ ngoan đi, biết bé cưng mệt rồi. Có chuyện cứ không nói mà để trong lòng rồi buồn như vậy. Nếu chị Jemi không nói thì tối nay em bé sẽ không vui suốt luôn à?"

"Ưm... ngủ..."

Ôm em đến khi nghe được hơi thở đều đều cho thấy đã chìm vào giấc ngủ, hắn mới bế em lên ghế phó lái. Ở đó ngủ cạnh hắn, có con heo hồng sẽ dễ chịu cho em hơn, với lại chỗ của em thì em phải ở đó.

Em được chăm sóc tận tình rồi hắn mới trèo lên giường ngủ. Vừa leo lên đã bị Dunk trèo lên người nằm.

"Sao thế? Thức rồi à?"

"Bạn giải thích đi. Tui muốn nghe bạn nói."

"Em xin lỗi anh nhỏ, em sai. Anh nhỏ thấy những gì mau kể em nghe đi."

"Bạn đỡ cô ấy lên, còn ôm nhau nữa."

"Rồi? Ơ anh bỏ khúc sau à? Bảo sao lại buồn thế này."

Hắn thuật lại cho em nghe.

Sự thật là hắn chỉ đỡ bằng một cánh tay duy nhất. Những gì em cho là ôm ôm thì chỉ là cô ta đứng không vững nên nhảy nhảy nhót nhót về phía hắn.

Sau đó, hắn đã kịp gọi nhân viên ở công ty đỡ cô ta vào chăm sóc gì gì đó đó rồi. Ả cũng khó chịu lắm khi kế hoạch lệch hướng một nửa.

"Cái áo đó em cũng vứt rồi, như vậy anh nhỏ có thể hết buồn được không?"

"Có ạ, nhưng mà cô ta được bạn đỡ dậy ở nơi đông người như vậy..."

"Rồi em xin lỗi, để anh nhỏ bị thiệt thòi so với cô ta rồi."

Cũng ngang ngược lắm. Ai là người cứ lảng tránh chuyện quen nhau của hắn, bây giờ lại hóa mèo con mách chủ vì bị giành người.

"Hong sao..."

"Vậy anh nhỏ đã hết buồn chuyện này chưa nhỉ?"

"Hết òi nha."

"Rồi tới em."

Archen đỡ Dunk cùng ngồi dậy, để en ngồi trên đùi hắn. Mắt mèo con sắp xụp xuống thì bị ép ngồi lên nên có hơi bất ngờ níu hai tay lên vai hắn.

"Anh nhỏ nói đi, sao dạo này lại hư vậy hả? Học đâu ra cái trò cứ giận em là vào mấy chỗ đó thế?"

"T-tui..."

Archen thở hắt tựa đầu vào vai của Dunk, miệng lí nhí nói:

"Cũng chưa phải của em mà. Em xin lỗi, anh ngủ nha."

Cái gì mà chưa phải là của em? Dunk nghe mà Dunk chíu khọ á mấy chị!

"Chờ chút..."

Em đỡ hắn ra khỏi bờ vai mình rồi đi vào nhà tắm. Chiều giờ bé chưa tắm...
Hôm nay đặc biệt dùng loại sữa tắm có mùi hương quyến rũ (theo lời chị nhân viên bán hàng) luôn nha.

Em không đem đồ vào là em có ngụ ý, Phuwin bảo là chỉ có mấy cách trần truồng thế này mới có thể thoát khỏi móng vuốt của hổ đói. Hai mươi phút sau bé quấn tấm khăn ngang ngực đi ra.

Dunk đi tới nằm úp ngang lên đùi hắn, mông của em đối diện trực tiếp với đôi mắt của hổ đói. Cơ thể ngọt ngào vẫn đang có tấm khăn trắng che đậy. Nhưng có trách là trách loại khăn tắm em mua ngắn quá, che từ lưng qua đùi non là hết.

"Tự dâng lên luôn sao?"

"Dạ... thấy mình có lỗi với Chen."

Ừ, bởi vì ngày thường Dunk có lỡ làm gì đó sai là sẽ bị hắn vỗ hắn mấy cái vào mông xinh nên em biết rõ hình phạt là gì luôn.

Hắn không có bình tĩnh và đủ tỉnh táo để hỏi em nữa đâu. Có ai bảo Dunk rất ngon chưa? Đã được ăn đâu mà biết!

"A... chẳng nỡ đánh chút nào cả, xót lắm."

"Đánh đi mà...Chen bảo nếu tui hư là sẽ bị phạt đó. Hôm nào mà Chen không phạt thì chắc chắn là Chen giận tui rồi..."

Em chống hai tay nói với hắn, nhìn phần vai lộ ra... sao mà tuyệt quá vậy nè.

Dunk thấy hắn mãi không chịu đánh mà cứ nhìn em, thì em sợ hắn giận em thật mà thẳng tay giật tấm khăn trên người mình ra vứt xuống sàn.

"Mông xinh đây ạ."

Archen nóng mặt, nóng mắt, nóng trong người. Hắn thấy để nữa sẽ không ổn nên nựng nhẹ lên mông hai cái cho en thôi dụ hắn nữa.

"Anh thật là..."

Không nghe tiếng trả lời, hóa ra bị đánh xong quá thỏa mãn nên đã ngủ mất rồi.

"Hư lắm, nhưng cũng dễ thương lắm, yêu chết mất."

Bế em khỏi chân mình, tranh thủ cơ hội hôn má em vài cái, hít hít hương thơm trên vai trắng nõn rồi mới thả cho em đi ngủ cạnh mình.

______________

Mấy chị ơi, biết gì không ạ?

Hôm nay là khoảng một tháng sau lễ tình nhân, cụ thể là ngày mười tháng ba ngày mà cún chui ra sau em gần sáu tháng.

Cơ mà có vẻ như cún cũng chẳng nhớ gì về ngày đặc biệt của cún. Chị Noon gọi bảo em tổ chức sinh nhật bí mật cho cún nhưng em có nói nhỏ với chị rằng em đã chuẩn bị một bất ngờ cho hắn rồi. Chị cũng phần nào hiểu được nên nói sẽ bắt hai đứa bù vào hôm khác.

Buổi sáng thì em vẫn tỏ ra như bình thường. Vẫn đi làm vẫn nói chuyện với hắn như mọi ngày, không có gì sơ hở cả.

Em xin nghỉ phép ban chiều, nên trưa đã đi một mình đến các cửa hàng phục vụ nhu cầu làm bánh mua nguyên liệu và hướng dẫn làm bánh.
Em thích bánh dâu tây nên mua hẳn hai hộp dâu cỡ lớn rồi tung tăng về nhà.

Làm bánh kem khó hơn em nghĩ đó, cứ tưởng là chỉ pha bột, nướng bánh, làm kem là xong thôi chứ. Ai dè nó lấy đi của em tận bốn tiếng, gần năm giờ chiều rồi mà em vẫn đang loay hoay trang trí bánh kem.

Em bé học theo công thức là muốn pha kem màu đỏ, mà sơ hở đổ mất chai màu thực phẩm nên kem lại có màu hồng nhạt trông cưng phết.

Không có vật liệu tráng kem, nên em đành dùng dao để tráng bất cẩn nên làm hẳn một đường máu trên ngón trỏ, có đáng mắng không? Archen mà biết em cực thế này thì hắn vỗ mông em cho biết.

"Sao mà nó xấu quá vậy nè? Hóa ra không phải tại công thức mà tại tui huhu."

Bỏ bánh kem ở đó, em dọn dẹp lại khu bếp sạch sẽ rồi chạy lên nhà tắm vội vã tắm rửa thay đồ mới. Bảo đồ mới cho vui thôi chứ cũng là bộ đồ ngủ mà hắn thích à... đồ quả dâu á!

hphuc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro