-an toàn-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ánh sáng mềm mại của mặt trời len lỏi qua rèm cửa sổ, nhẹ nhàng đánh thức Dunk dậy. Cậu từ từ mở mắt ra và thấy Joong đang ngồi ngủ gật trên ghế, đầu hơi nghiêng sang một bên, đôi tay đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Đôi mắt Dunk mở lớn, lòng đầy ngạc nhiên và bối rối.

'Đêm qua hắn ở đây canh mình ngủ hả? Hay là mới vào nhỉ?'

Dunk tự hỏi, tâm trí cậu xoay quanh câu hỏi này. Cảm giác lẫn lộn giữa sự nghi ngờ và sự ấm áp dâng lên trong lòng cậu. Những câu hỏi và cảm xúc xung quanh Joong khiến cậu không thể không cảm thấy lo lắng.

Khi Dunk cử động, Joong bừng tỉnh, ánh mắt hắn còn lờ đờ nhưng nhanh chóng trở nên tỉnh táo khi thấy Dunk đã dậy. Hắn đứng dậy, bước về phía giường và nở nụ cười ôn nhu.

"Em dậy rồi hả? Tối hôm qua em ngủ ngon không? Hửm?"

Joong hỏi, tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu Dunk, với một nụ cười đầy trìu mến.

Dunk nhìn Joong với ánh mắt hơi lúng túng. Cảm giác ấm áp từ bàn tay của Joong khiến cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cậu gãi đầu, cố gắng không để sự lo lắng làm phiền đến lời nói của mình.

"Dạ... ngủ ngon lắm ạ! Chăn ấm lắm," Dunk đáp, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng không thể hoàn toàn giấu đi sự bối rối trong lòng.

Nhìn Joong, Dunk cảm thấy sự mâu thuẫn. Hắn đang tỏ ra thật sự quan tâm, nhưng sự quan tâm này lại khiến cậu cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. Sự dễ thương của Joong và cách hắn chăm sóc cậu có vẻ như không khớp với hình ảnh mà cậu đã hình dung về hắn. Dunk đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình để hiểu rõ hơn về con người thật sự đứng trước mặt mình.

Nội tâm của Joong, ngược lại, tràn ngập sự vui sướng khi thấy Dunk ở đây, tràn đầy sự ngọt ngào và nhí nhảnh. Hắn cảm thấy một cơn sóng nhẹ nhàng lướt qua khi nhìn thấy Dunk, sự đáng yêu của cậu khiến trái tim hắn dường như ấm lên. Hắn không thể không cảm thấy mình đã đi đúng hướng khi khiến Dunk cảm thấy thoải mái hơn trong hoàn cảnh này.

"Em vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng với tôi nha," Joong nói, giọng hắn vẫn giữ sự nhẹ nhàng, như thể đang cố gắng làm cho Dunk cảm thấy thoải mái hơn.

Dunk gật đầu, cảm giác như Joong đang dần trở thành một người mà cậu có thể dễ dàng chấp nhận hơn. Cậu cảm thấy rằng mặc dù còn nhiều điều chưa rõ về Joong, nhưng ít nhất hắn không quá đáng sợ như cậu đã tưởng.

Khi Dunk vào phòng tắm, cậu nhìn vào gương, cố gắng tự động viên mình.

"Dunk, cố gắng lên ná!" cậu thì thầm

"Hãy cho mình một cơ hội. Có thể Joong không phải là người xấu, có thể hắn thực sự muốn giúp đỡ mình."

Khi Dunk bước xuống cầu thang, Joong đã đứng sẵn ở bàn ăn, nụ cười tươi tắn trên môi. Hắn đã chuẩn bị một bữa sáng phong phú và đầy màu sắc, mùi hương của món ăn lan tỏa trong không khí.

"Chào buổi sáng!" Joong nói, nụ cười của hắn như một tia sáng trong không gian.

"Em có thể chọn bất cứ món nào em thích."

Dunk cảm thấy mình như đang bước vào một không gian mới, nơi mọi thứ đều có vẻ dễ chịu hơn. Cậu chọn một chiếc ghế và ngồi xuống, cảm nhận sự ấm áp từ bữa sáng và nụ cười của Joong. Wow phải nói thật sự là nó quá hoành tráng!

"Cảm ơn anh" Dunk nói, có vẻ cậu đã dễ chịu hơn so với trước.

"Món ăn trông thật tuyệt, anh đã chuẩn bị hết sao? Anh giỏi thật ấy!"

Joong gật đầu, hài lòng với phản ứng của Dunk. Hắn cảm thấy mình đã có thể tạo ra một ánh sáng ấm áp trong cuộc sống của Dunk, và điều đó làm hắn cảm thấy vui trong lòng. Dù mọi thứ vẫn còn nhiều điều chưa rõ, nhưng Joong quyết tâm tiếp tục làm cho Dunk cảm thấy thoải mái và an toàn khi ở cạnh hắn.

Bữa sáng trôi qua trong không khí dễ chịu, Dunk cảm thấy một chút lo lắng đã được thay thế bằng sự tò mò và hy vọng. Cậu hiểu rằng mối quan hệ này sẽ không thể thay đổi ngay lập tức, nhưng ít nhất, hôm nay cậu cảm thấy như mình đã có một bước tiến nhỏ về phía trước trong hành trình của mình.

Không hiểu sao trong lúc ăn Joong cứ nhìn Dunk mãi thoi, cậu cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn mình.
Cảm giác này khiến cậu hơi bối rối,ngượng ngùng, nhưng không phải là sự khó chịu. Ngược lại, ánh nhìn của Joong mang đến một cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng mà Dunk chưa từng trải qua trước đây.

'Phải nói sao nhỉ? Nó ấm áp nhẹ nhàng lắm!'

Dunk nghĩ:'Nhìn hắn như vậy ai nghĩ hắn là một ông trùm chứ?'

Joong phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi đơn giản nhưng đầy quan tâm:

"Em thấy ổn hơn chưa? Hôm nay em có muốn ra ngoài với tôi không? Hmm, tôi nghĩ mình nên đi trung tâm thương mại sắm cho em vài bộ quần áo mới."

Dunk nhìn vào đôi mắt của Joong, thấy sự chân thành và quan tâm hiện rõ. Cậu do dự một chút, nhưng rồi cảm nhận được sự ấm áp từ những hành động của Joong. Sự lo lắng trong lòng cậu dần được thay thế bằng sự hạnh phúcvà hy vọng. Cậu gật đầu thay cho câu trả lời.

"Em đồng ý vậy để tôi rửa bát đĩa rồi mình đi nhé? Em lên phòng thay đồ đi nè," Joong nói, nở nụ cười nhẹ nhàng, và Dunk thấy mình không thể từ chối sự chân thành này.

Cảm giác bối rối làm Dunk không thể giữ mình lại. Cậu bước gần hơn tới Joong, ngại ngùng nhưng không kém phần vui vẻ.

"Dạ, để em phụ một tay cho lẹ rồi mình cùng đi nhá!" Dunk mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Joong nhìn Dunk với một nụ cười không thể che giấu được sự hài lòng. 'Bụp... bụp... bụp' Nội tâm của hắn như nổ tung trước sự dễ thương của Dunk. Hắn cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, và nụ cười của Dunk khiến hắn không thể rời mắt.

"Em dễ thương quá!"Hắn không chịu nổi mà thốt lên

Joong nghĩ thầm:'Cảm giác này thật ấm áp và hạnh phúc lạ thường, trước giờ mình chưa bao giờ trải qua.'

Cậu nghe lời khen của hắn cũng ngại ngùng và cảm thấy hạnh phúc, cậu chỉ biết mỉm cười cho đỡ ngại thoi.

Dunk phụ giúp rửa bát đĩa với một nụ cười nhẹ nhàng, và cả hai nhanh chóng hoàn tất công việc. Khi Dunk trở về phòng để thay đồ, Joong cảm thấy không khí trong căn nhà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Khi Dunk bước ra với một bộ trang phục mới, Joong cảm nhận được một sự hồi hộp và hứng khởi. Cậu trông thật xinh xắn và dễ thương và điều đó khiến Joong cảm thấy như mình đã tìm thấy một điều quý giá trong cuộc sống.

"Hôm nay chắc chắn sẽ rất vui!"

Joong nói, đưa tay ra mời Dunk.

"Chúng ta đi thôi!"

Dunk gật đầu, cùng Joong bước ra khỏi nhà, cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Dù chưa biết rõ điều gì đang chờ đợi mình, Dunk cảm thấy an tâm hơn khi có Joong bên cạnh.

Họ bước ra ngoài, ánh nắng ban mai chiếu rọi trên thành phố, mang theo một cảm giác mới mẻ và hy vọng. Cả hai cùng nhau đối mặt với những điều chưa biết, nhưng ít nhất, họ đã tìm thấy một chút sự an ủi và sự kết nối trong hành trình này.

*Đại khái là hai ẻm như vị đóa các mommy*
----------------còn tiếp-------------------
Jadethuytien

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#joongdunk