-thuyền ra khơi-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của hắn như một nhát dao đâm vào tim mẹ Dunk. Bà đứng lặng lẽ, đôi mắt đỏ hoe và chất chứa nỗi đau không thể diễn tả. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, hòa cùng cảm giác tê dại và bất lực khi nhìn thấy con trai mình chuẩn bị bước vào một tương lai mờ mịt và đầy rủi ro. Bà cố gắng giữ vững vẻ mặt, nhưng sự tàn nhẫn trong giọng nói của Joong Archen khiến nỗi đau trong bà trở nên vô cùng sắc nét.

Dunk cảm nhận được sự căng thẳng và tủi nhục đang tăng lên trong không khí. Cậu cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt giữa hai thế giới: một bên là mẹ đau khổ và nỗi bất hạnh không thể chữa lành, một bên là kẻ lạnh lùng, đang điều khiển số phận của mình như một trò chơi tàn nhẫn. Cậu nhìn mẹ mình với ánh mắt đầy đau đớn, cảm giác như sự an ủi và lòng can đảm của mình đang bị đè nén dưới trọng lượng của sự áp bức này.

Joong quay lại nhìn Dunk, ánh mắt hắn như đang đánh giá, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự khuất phục hay sợ hãi. Dunk cố gắng giấu đi sự yếu đuối, nhưng sự mệt mỏi và căng thẳng hiện rõ trong ánh mắt và từng cử chỉ của cậu. Cậu cảm thấy như mình đang bị theo dõi dưới ánh sáng sắc nhọn của sự chỉ trích và sự lạnh lùng của Joong Archen.

-“Đừng lo lắng, mẹ,” Dunk nói, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh dù trái tim đang rối bời.

- “Con sẽ ổn thôi. Con hứa sẽ cố gắng vượt qua.”

Mẹ nhìn cậu, đôi mắt bà đầy sự lo lắng và đau khổ. Bà biết rằng dù cậu nói gì, cậu vẫn phải đối mặt với một thực tế tàn nhẫn mà không thể thay đổi. Lòng bà quặn thắt khi nghĩ đến những gì con trai mình phải trải qua. Cảm giác như từng mảnh ghép của gia đình đã bị phá vỡ, và chỉ còn lại sự đau khổ và sự chia ly.

Joong Archen gật đầu, nở một nụ cười đầy thỏa mãn. Hắn nắm lấy tay Dunk kéo cậu đi và để lại mẹ cậu trong sự im lặng nặng nề. Hắn và cậu bước ra ngoài, để lại một không gian đầy tăm tối và nỗi sợ hãi. Dunk bị hắn nắm tay kéo đi, cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một cuộc chiến không thể tưởng tượng nổi, nơi mỗi bước đi đều là một cuộc chiến với chính bản thân mình và những thử thách không thể lường trước.

Dunk quay lại nhìn mẹ, đôi mắt cậu chứa đầy quyết tâm và sự bất lực. Cậu biết rằng không có gì có thể làm dịu nỗi đau của mẹ, nhưng ít nhất cậu có thể giữ vững sự mạnh mẽ của mình. Cậu đứng dậy, kéo mẹ vào một cái ôm chặt, cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu vẫn còn tồn tại giữa những thử thách và đau khổ.

“Con sẽ trở lại, mẹ. Con hứa sẽ không từ bỏ.”

Nói xong, Joong Archen lôi cậu vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, và Joong ngồi cạnh Dunk, ánh mắt không rời khỏi cậu, như thể đang chiêm ngưỡng một kiệt tác nghệ thuật hiếm có.

Trái ngược với sự bình thản của Joong, tâm trạng Dunk trở về với sự lo lắng và nỗi sợ hãi, lẫn chút buồn bã không thể che giấu.

Joong cảm thấy sự im lặng của Dunk trở nên nặng nề, liền lên tiếng:

“Em tên gì thế, bé con?”

Hắn vừa hỏi vừa đặt tay lên vai Dunk. Dunk cảm thấy giật mình trước sự chạm nhẹ này, giọng cậu run rẩy khi đáp:

“D… dạ, em là Dunk, Dunk Natachai…”

“Oh, Dunk Natachai à? Tên em thật đẹp, đẹp như chính em vậy!” Joong nói, với vẻ hài lòng rõ rệt.

“Sao em lại run thế? Tôi đâu có làm gì em đâu. Tôi đã nói sẽ mang đến cho em một cuộc đời hạnh phúc hơn mà!” Joong tiếp tục, với sự mỉa mai rõ ràng trong giọng nói.

Dunk nhìn Joong với ánh mắt đầy nghi hoặc, trong lòng dấy lên những câu hỏi không lời. Cậu tự hỏi liệu hắn có thực sự có khả năng mang lại những điều hắn hứa hẹn không, hay tất cả chỉ là một ảo ảnh hào nhoáng mà cậu không thể chạm vào?


Joong Archen mỉm cười tự mãn, ánh mắt lấp lánh một vẻ kiêu ngạo không thể che giấu. Nhưng Dunk không thể hoàn toàn tin tưởng vào những lời hứa hão huyền đó. Những điều tồi tệ xảy ra trong quá khứ đã khiến cậu trở nên cẩn trọng hơn, và cậu biết rằng những lời hứa đôi khi chỉ là những lớp vỏ bọc cho những âm mưu bí ẩn bên trong.

Chiếc xe lăn bánh qua những con phố nhộn nhịp của thành phố, ánh đèn phản chiếu trên cửa kính. Dunk nhìn ra ngoài, nhưng cảnh vật dường như mờ nhạt và xa lạ. Mỗi vòng xoay của bánh xe là một bước tiến gần hơn đến một tương lai không biết rõ, và nỗi lo lắng trong lòng cậu càng lúc càng tăng lên.

Joong nhận thấy sự im lặng và sự dè dặt của Dunk, và hắn không ngần ngại nhắc lại sự nhẹ nhàng mà hắn đã cố gắng thể hiện. Hắn tiếp tục nói với giọng điệu dễ chịu, nhưng trong những lời nói đó ẩn chứa sự khinh bỉ và sự lãnh đạm.

“Dunk, em yên tâm. Tôi không phải là loại người mà em cần phải sợ hãi. Nhưng nếu em không thấy thoải mái, chúng ta có thể trò chuyện một chút để làm quen nhau. Tôi muốn hiểu em hơn, và em cũng nên biết rõ hơn về tôi.”

Dunk quay sang nhìn Joong, cảm thấy sự mâu thuẫn trong lòng. Một phần của cậu muốn tin vào những gì Joong nói, hy vọng rằng hắn sẽ giữ đúng lời hứa, nhưng một phần khác lại không thể tránh khỏi sự nghi ngờ và lo lắng. Joong Archen là một người mà cậu không thể đoán trước được, và những bí mật đằng sau vẻ ngoài tự mãn của hắn càng làm cậu cảm thấy bất an.

“d..dạ thật..ra là..em không biết mình sẽ phải làm gì trong thời gian tới...” Dunk thừa nhận, cố gắng giữ giọng mình không bị lạc đi trong sự lo lắng.

“Nhưng em hy vọng sẽ có cơ hội để hiểu rõ hơn về anh ạ..”

Joong cười nhẹ, ánh mắt của hắn vẫn chứa đựng một sự bí ẩn đáng sợ.

“Đừng lo quá. Tôi sẽ không để em phải đối mặt với những điều quá khắc nghiệt đâu. Chúng ta sẽ bắt đầu từ từ, và tôi tin rằng em sẽ tìm thấy cách để thích nghi với mọi thứ.”

Câu nói đó không hoàn toàn làm Dunk cảm thấy yên tâm. Hắn vẫn chưa giải thích rõ ràng về những gì cậu sẽ phải trải qua, và sự bí ẩn của hắn khiến cậu cảm thấy như mình đang bị lạc trong một mê cung không có lối thoát. Dunk tự hỏi liệu Joong có thực sự có ý định tốt hay không, hay hắn đang chuẩn bị cho một kế hoạch tồi tệ hơn.

Khi chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một dinh thự to lớn, Dunk cảm thấy một sự hồi hộp và sự căng thẳng dâng trào trong lòng. Dinh thự trông rất hiện đại và sang trọng, nhưng sự bóng bẩy của nó không thể che giấu đi sự lo lắng và sợ hãi mà Dunk đang cảm thấy.

Joong Archen dẫn Dunk vào trong dinh thự của hắn.Nơi này thật to lớn!  Mỗi bước đi đều khiến Dunk cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, nơi mọi thứ đều xa lạ và không thể đoán trước.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn phòng lớn với cửa sổ lớn nhìn ra thành phố. Joong mở cửa và mời Dunk vào. Dunk bước vào, cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Căn phòng được trang trí với sự tinh tế và sang trọng, nhưng Dunk không thể tận hưởng vẻ đẹp đó vì tâm trí cậu đang bị cuốn vào sự lo lắng và bất an.

Joong mời Dunk ngồi xuống một chiếc ghế sofa và bắt đầu giới thiệu với cậu về những điều cơ bản.

“Đây sẽ là nơi em ở với tôi trong thời gian tới. Em sẽ có đầy đủ tiện nghi và sự chăm sóc cần thiết. Tôi hy vọng rằng em sẽ cảm thấy thoải mái và dễ dàng thích nghi với cuộc sống mới này.”

Dunk lắng nghe một cách im lặng, cố gắng hiểu những gì Joong đang nói, nhưng tâm trí cậu vẫn không thể tách rời khỏi nỗi lo lắng và sự không chắc chắn. Joong có vẻ như đã nắm bắt được sự lo lắng của Dunk, và hắn cố gắng làm cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Nếu em cần gì, hãy cứ nói. Tôi sẽ cố gắng làm tất cả cho em, bé cưng!” Joong nói, giọng điệu có vẻ chân thành,nắm lấy tay cậu nhưng vẫn không thể che giấu được sự lãnh đạm trong ánh mắt.

Dunk cảm thấy một sự mâu thuẫn trong lòng. Hắn có vẻ lo lắng, quan tâm đến cậu, nhưng cậu không thể hoàn toàn tin tưởng vào sự chân thành của hắn. Cậu tự hỏi "liệu có một kế hoạch bí mật nào đang được che giấu dưới lớp vỏ ngoài của sự ân cần đó không..?"

" thôi giờ chắc em cũng mệt rồi mình cùng nhau nghỉ ngơi nha nha, à mà nếu em chưa quen thì em ngủ một mình hôm nay nhé? Tôi về phòng tôi. Bé cưng ngủ ngon nhé!" Hắn vừa nói vừa nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi bước ra khỏi phòng.

Dunk cũng không còn quá bận tâm nữa, cậu bây giờ quá mệt chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

Khi trời đã khuya, Dunk nằm trên giường, cố gắng tìm kiếm một chút yên bình trong môi trường xa lạ này. Cảm giác bị tách biệt và không biết điều gì sắp đến làm cho cậu cảm thấy như mình đang ở giữa một cơn bão không thể kiểm soát. Những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn trong đầu cậu, và Dunk biết rằng mình cần phải tìm cách để giữ vững sự mạnh mẽ và đối mặt với những thử thách phía trước.

Với mỗi tiếng động nhỏ trong căn phòng, cậu cảm thấy sự hồi hộp và lo lắng gia tăng. Dunk cố gắng hít thở đều đặn, tìm cách làm cho tâm trí mình được thư giãn, nhưng sự bất an và sự không chắc chắn vẫn tiếp tục đeo bám. Cậu biết rằng con đường phía trước sẽ đầy khó khăn và thử thách, nhưng Dunk cũng hiểu rằng mình cần phải tìm ra cách để vượt qua nỗi đau và sự sợ hãi, và tiếp tục bước đi với sự can đảm và mạnh mẽ của bản thân.

Trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, Dunk nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm một chút an ủi và sức mạnh từ bên trong. Cậu tự nhủ rằng mình cần phải giữ vững niềm tin và hy vọng, dù con đường phía trước có thể đầy gian nan và không chắc chắn. Cậu hy vọng hắn sẽ làm như những lời hắn đã hứa. Những câu hỏi về tương lai và những lo lắng về những điều chưa biết vẫn còn đó, nhưng Dunk quyết tâm không để mình bị gục ngã. Cậu sẽ ngủ để nhẹ trong lòng phần nào.

--------------còn tiếp-------------------

Jadethuytien

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#joongdunk