Chapter 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau, mùa xuân năm 24 tuổi, Dunk được xuất viện

Anh đã trải qua mọi phương pháp điều trị liệu hiện có, thử hết từ những loại thuốc vừa mới được công nhận đến những loại thuốc thử nghiệm và không được bảo hiểm hỗ trợ. Thế nhưng đúng như một nhà nghiên cứu nào đó đã kết luận, căn bệnh này không thể trị dứt điểm. Anh có thể về nhà điều trị nhưng không biết khi nào bệnh phát tác nên anh chẳng thể làm được gì hay vận động quá sức. Chế độ ăn của anh rất nghiêm ngặt để giảm bớt gánh nặng cho các cơ quan nội tạng và trái tim đang ngày một suy yếu đi, đồng thời anh phải uống thuốc đúng theo quy định, số thuốc đó cũng tăng lên đáng kể theo thời gian anh nhập viện

Tuy mang trái tim nổ chậm trên người nhưng Dunk không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi chịu đựng tới ngày xuất viện. Nếu tuân thủ những quy tắc của bác sĩ đã dặn dò, anh sẽ được giải phóng khỏi phòng bệnh trắng toát và cuộc sống cùng những bệnh nhân xa lạ khác, vì thế anh rất quyết tâm nghiêm túc làm theo. Thời gian 4 năm đó đã biến Dunk thành một "bệnh nhân gương mẫu"

Bước ra khỏi phòng bệnh, việc đầu tiên anh làm là ngước lên nhìn bầu trời
"Bầu trời...xanh quá..."
Anh vươn tay lên. Tưởng như có thể chạm tới bầu trời cao, rồi nắm nó trong tay. Đến khi mở lòng bàn tay ra, anh bất giác mỉm cười
"Dunk, chúng ta tạt qua đâu đó chơi rồi mới về nhà nhé?" xếp xong đồ lên xe tải, bố anh quay lại hỏi
Dunk gật đầu :"Vâng"
"Vậy bố con mình đi ăn kem đi"
"Vâng! Ôi, con biết chọn vị gì đây. Vani này, sô cô la này, vị bạc hà nữa. Kem dâu và xoài cũng ngon. À, à còn cả vị theo mùa nữa! Khó chọn quá!"
Dunk nói giọng đầy phấn khích, bố mẹ anh nhìn nhau cười. Xe bắt đầu chạy, Dunk mở cửa sổ và ngước lên nhìn trời. Bầu trời dài rộng trải ra mãi, chẳng giống bầu trời chật hẹp bị giới hạn trong khung cửa sổ phòng bệnh chút nào!

Dunk trải đống giấy tờ ra nền nhà trong phòng mình
"Giấy chứng nhận bệnh nan y này, giấy bảo hiểm cho người khuyết tật này, sổ tay người khuyết tật này,..", mở sổ ngân hàng ra, anh đã có khoản tiết kiệm gần 2 triệu bạt
"Thì ra đây là số tiền trợ cấp hằng năm của em"
"Đúng rồi đó Dunk"
Chị Angle của anh bước vào phòng. Hình như chị đã dọn xong bữa tiệc mừng xuất viện với đầy món ăn khoái khẩu của Dunk. Từ bên kia hành lang, giai điệu bản nhạc jazz yêu thích của bố anh vọng tới
"Cảm ơn chị đã dọn phòng cho em nhá"
"Có gì đâu, Dunk này ngày nghỉ này chúng ta đi chơi đi. Em có muốn đi đâu không?"
"Cơ thể em sẽ không thích nghi nổi với cường độ vận động đó đâu"
Thấy anh gượng cười trước lời đề nghị đầy hồ hởi của mình, chị gái anh buồn rầu cúi mặt xuống
"Ừ nhỉ. Em mới xuất viện mà. Có những việc em chưa thể làm được" chị gái anh nói với vẻ xấu hổ

Sau khi Angle rời khỏi phòng, Dunk liếc nhìn đám tờ giấy trên bàn. Một lần nữa anh nhận thức được rằng mình đang phải sống dựa vào công sức của người khác

Anh khẽ thở dài, nhưng rồi khi bắt gặp ánh mắt của gia đình mình trong tấm gương đặt trên chiếc tủ nhỏ trong phòng khách, anh miễn cưỡng mỉm cười. Nơi này không phải bệnh viện, cũng chẳng phải là không gian trắng toát đầy máy móc, mà là căn phòng mà mẹ và chị Angle dọn dẹp sạch sẽ. Quan trọng là chẳng có người lạ nào trong nhà cả, cũng không có bệnh nhân thích trò chuyện ồn ào, các cô y tá hay nhắc nhở và những bác sĩ khó tính. Một không gian hoàn toàn riêng tư. Không còn những bữa ăn không hợp khẩu vị. Sự tích tụ trong bệnh viện cũng vơi đi, nên anh không cần thở dài nữa

Anh nằm trên giường, nhìn cuốn sổ ngân hàng tự nói với mình
"Dunk nhiều tiền thật đấy! Ta đi mua thật nhiều quần áo đi... À mình cũng cần phải tỉa lại tóc thôi... Nhưng... Ăn vận đẹp vậy để đi đâu chứ?"
Dunk cảm thấy bất an vô cùng. Bởi anh vừa nhận ra dù anh được tự do nhưng lại chẳng có nơi nào để đi cả
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng nhạc jazz cùng tiếng nói chuyện của mẹ và chị Angle vọng tới. Lồng ngực Dunk run lên. Từ khi bị bệnh, gia đình anh đã phải khóc vì anh bao nhiêu lần rồi? Anh không muốn khiến ai khóc nữa. Một phần trong anh bối rối không biết phải làm sao, phần còn lại không ngừng tự trách móc chính bản thân mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro