Tán tỉnh nhé!(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau anh có đi ngang qua văn phòng của cậu thì thấy bàn cậu trống , hôm nay cậu không đi làm sao , anh nhíu mày khó hiểu , trước giờ không có việc gì có thể khiến cậu nghỉ làm , anh đi lại hỏi quản lý thì mới biết mẹ cậu nhập viện nên cậu xin nghỉ phép một thời gian , anh hiểu vấn đề nên cũng kêu trợ lý đưa đi mua một ít đồ sau đó đến bệnh viện .

"Dunk...Dunk"

"Ưm...ai vậy , sao anh lại ở đây ?"

"Thăm người nhà đồng nghiệp không được sao ?"

"Vậy cảm ơn anh , anh ngồi đi"

Cậu đứng dậy dụi mắt sau đó đi rót nước cho anh , vì ngủ ngồi cả đêm nên bây giờ lưng cậu khá nhức , đi lại có chút khó coi , anh phì cười kéo eo cậu lại sofa ngồi bên cạnh anh , cậu giật mình mà ngồi im sát nách anh luôn , một lát sau thấy tay bà có chút cử động thì anh với cậu mới đi gọi bác sĩ , chưa bao giờ cậu thấy quý anh như lúc này , lúc nào cậu gặp anh cũng là trong hoàn cảnh éo le bế tắc không à .

"Cậu không cần thanh toán viện phí ạ , chủ tịch của bệnh viện đã đứng ra thanh toán cho cậu rồi"

"Chủ tịch ?"

"Vâng , chủ tịch Joong"

Cậu há hốc mồm quay sang nhìn anh , anh bất lực cúi xuống nâng cằm cậu lên rồi khẽ nhéo má cậu , hỏi cậu có sốc không thì...sốc chứ , cái gan của cậu lớn lắm mới dám nhờ chủ tịch xử lí biến thái giúp mình , cậu mím môi cười trừ định chuồn thì bị anh túm cổ áo kéo lại .

"Hì hì , chắc anh không tính toán với tôi đâu ha"

"Tôi thích em , xin phép tán tỉnh nhé! Dunk Natachai"

"Dạ !?"

Cậu ngơ ngác trước lời nói của anh , nó có quá gấp không , anh tỏ tình cậu ở giữa bệnh viện , cái tình cảnh này khiến cậu vừa khó xử vừa ngại , cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh chỉ biết khẽ gật đầu rồi bỏ chạy về phòng bệnh , anh hít một hơi sâu sau đó thở ra rồi cười đắc ý , chắc việc anh là chủ tịch công ty đợi mẹ cậu khỏe mạnh rồi nói với cậu sau cũng chưa muộn , vậy xem là cậu cũng đồng ý lời tỏ tình của anh rồi , bây giờ chỉ cần hành động để cậu chấp nhận yêu anh thôi là được .

Anh tự tay đi mua đồ ăn sáng cho cậu sau đó ghé canteen bệnh viện mua cho cậu một ly cà phê sữa , vào phòng thì thấy cậu đang lau mặt cho bà , đúng là một người con ngoan , anh đi lại ôm eo cậu rồi đặt đồ ăn lên bàn .

"Sao anh còn chưa về ?"

"Tôi đi mua đồ ăn sáng cho em , mau lại ăn đi"

"Anh làm vậy tốn kém thật đó"

"Tiền tôi bỏ ra vì người tôi thích thì nhiêu đây đã là gì chứ"

Anh đúng là biết cách làm cậu ngại , cậu ngại ngùng ngồi xuống ăn đồ ăn anh mua , ăn được một nữa thì cậu no nên có lén nhìn anh , thấy anh nảy giờ vẫn nhìn mình ăn , cậu quay sang nhìn anh nói nhỏ .

"Anh , tôi không ăn nổi nữa , anh ăn giúp tôi phần còn lại được không ?"

"Hôn tôi một cái đi"

Cậu mím môi nhìn ngón tay anh chỉ vào má mình mà ngại đỏ mặt , nhắm chặt mắt cậu ghé lại hôn lên má anh một cái sau đó dứt ra ngay lập tức , không khí lúc này được sự ngại ngùng của cậu bao trùm , anh thì khoái hết chỗ nói , nhìn cậu với ánh mắt see tình , anh mê cậu từ lúc cậu gặp anh mà cậu niệm thần chú trừ ma rồi , ai ngờ lại có nhiều cơ hội gặp cậu như vậy . Anh vậy mà lại ở lại bệnh viện với cậu tận 3 ngày cho đến khi bà tỉnh lại , bà thấy anh cùng cậu ở lại chăm sóc mình thì rất cảm kích , vừa gặp đã cảm ơn anh rối rít .

"Dì mới tỉnh , đừng vận động nhiều"

"Nè Joong , anh có về tắm không ?"

"Dunk"

"Mẹ , mẹ tỉnh...tỉnh rồi!!!"

Anh đi lại xoa đầu cậu rồi cầm áo khoác rời đi , nên cho hai mẹ con không gian riêng để nói chuyện với nhau , anh gọi cho trợ lý đưa mình về dinh thự , vừa về đã gặp ngay người mẹ yêu dấu rồi . Anh biết chắc câu đầu tiên mẹ hỏi là đã kiếm được người yêu chưa và khi nào sẽ mang về ra mắt , anh chán nản đưa cho bà một tệp chứa tất tần tật về cậu cho bà xem rồi cho cảm nhận , gia đình cậu cũng thuộc dạng có của ăn của để , nhưng do cậu muốn tự mình kiếm tiền nuôi mẹ nên mới đi làm , anh ngồi xuống ghế uống trà rồi nhìn sắc mặt của bà .

"Con tìm đâu ra nhóc xinh đẹp tài năng này vậy ?"

"Nhân viên của thằng Gemini"

"Cậu Dunk này dính nhiều tin đồn lắm đúng không ? Nghe bọn cấp dưới đồn"

"Ừ , tài năng quá nên bị đồn là đi cửa sau"

Bà ngồi xem ảnh của cậu mà không hỏi cười hài lòng , anh chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đủ biết bà mê cậu rồi , cua lẹ để cậu đổ rồi đem về ra mắt luôn cho nhanh , chứ mà chậm trễ là bị cướp mất thì toang . Thời gian sau đó anh liên tục phóng phi tiêu , cậu thì sau khi mẹ được chủ tịch Joong tài trợ cho điều trị bệnh thì cậu cũng đã trở lại công ty sau 2 tháng vắng bóng . Cậu cũng không bài xích gì với anh hết , anh làm gì cho cậu thì cậu cũng thoải mái nhận thôi , vì...cậu cũng có chút gì đó lạ lạ với anh rồi nhưng cậu vẫn cần thời gian để thử xem có phải những gì cậu nghĩ có đúng hay không .

"Dunk , cậu đi làm lại rồi sao , tôi nhớ cậu thật đó"

"T-Tol...cậu khoan đã tôi..."

"Aaaaa...thằng chó nào...chủ...chủ tịch!!?"

"Joong anh...em sợ"

Cậu không còn quá bất ngờ khi biết anh là chủ tịch nữa , vì cậu đã được hắn hẹn gặp riêng để nói chuyện về việc anh thích cậu rồi , ban đầu cậu nghe thì sốc chứ bây giờ thì không , cậu còn định sẽ trách anh tại sao lại giấu cậu nhưng có vẻ nhờ cái chức danh này mà anh đã cứu cậu .

"Tay nào của cậu vừa đụng chạm vào vợ sắp cưới của tôi ?"

"Vợ sắp cưới!!? Dunk là vợ sắp cưới của chủ tịch sao ?"

"Anh hai công khai sớm quá đó nha , em còn đang cua bé Fourth em họ của Dunk mà chưa đổ đây"

Ít ra là hắn không có phải cực khổ như anh , không phải xử lí biến thái như vậy , vì Fourth của hắn quá xinh đẹp nên hễ thấy ai có ý đồ xấu với Fourth là hắn cho bay màu không để lại vết tích gì luôn . Hắn cũng trải sẵn đường cho em đi rồi , đợi em tốt nghiệp cấp 3 hắn liền đi hỏi cưới em , cưới liền tay kẽo đứa khác húp mất .

"Hẹn gặp nhau ở tòa , người đâu đưa cậu ta vào phòng kín đợi ngày ra tòa"

"Tôi xin chủ tịch , Dunk ơi mau giúp tôi đi , tôi xin lỗi cậu mà Dunk , tôi xin cậu"

"Tol đau..."

"Đủ rồi , nảy giờ đụng chạm người của tôi hơi nhiều đấy"

Anh khó chịu bế cậu lên phòng chủ tịch ngồi , tay cậu bị nó níu đến đỏ hết cả lên , anh xót xa lấy dầu xoa bóp cho cậu , nhìn anh lúc này ra dáng bạn trai người ta lắm đó , cậu mỉm cười nhướng người hôn lên môi anh một cái làm anh ngơ ra luôn .

"Em đồng ý làm người yêu của anh , em yêu anh...Joong Archen"

"Hah , thật tốt , anh cũng yêu em , yêu em rất nhiều Dunk à"

"Ưm...dừng dừng , lúc nảy anh mới uống rượu đúng không ?"

Cậu nhíu mày bịt miệng anh lại , anh ngó đông ngó tây để tránh câu hỏi của cậu sau đó cũng nằm xuống đùi cậu mà xin lỗi , cậu bĩu môi vuốt tóc anh , cậu không có cấm anh uống rượu , nhưng mà mùi nồng trong miệng thế này mà anh lại hôn cậu , cậu không chịu nổi , đó giờ cậu kì thị rượu lắm , nhấp môi thôi cũng đủ để cậu say không biết mình là ai rồi , tửu lượng yếu nên cậu cũng tránh mấy thức uống có men . Tay cậu đỡ đau rồi thì cậu cùng anh đi ăn trưa và lại tiếp tục quay về làm việc .

Oke , hôm nay nhiêu đây thôi , còn 2 chap cuối chắc chắn phải ngọt rồi nhể , pai ní iu ❤❤❤ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro