Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó khăn mặc cái áo mới vào,lưng anh bây giờ mới phát ra cơn đau làm Joong nhăn mặt,rời khỏi nhà tắm mà đi vào phòng,cái khăn tắm vẫn quấn ngang cổ ngăn những giọt nước rớt xuống từ mái tóc làm ướt áo,thói quen từ khi còn trong quân đội,đến giờ vẫn không thể bỏ được.

Kể cả sự quân kỷ,nó giống như ăn sâu vào máu,Joong nhiều lúc cũng rất đau đầu vì tánh khí của bản thân,cứng nhắc,khô khan,thậm chí đôi khi còn không thể kiểm soát được sự nóng giận,anh đã thử dùng nhiều cách khác nhau để làm giảm bớt đi tính khí đa nghi nóng nảy nhưng cũng không khá hơn là bao.

Mở cửa vào phòng đã thấy Nhật Đăng ngồi bên trong,anh cũng không lấy làm ngạc nhiên,cố gắng tỏ vẻ bản thân không sao vì Joong không muốn làm gì em lo lắng.

Bàn tay bận rộn chà sát cái khăn vào tóc cho khô,để tóc ướt đi ngủ sẽ không thể ngủ ngon.

Nhật Đăng đang ngồi thừ người nghe thấy tiếng động thì giật mình nhìn ra cửa,Joong bước đến xoa nhẹ lên đỉnh đầu em,sự dịu dàng hiện rõ lên trong ánh mắt,nó làm Nhật Đăng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng,hai tai nóng bừng,không dám nhìn thẳng vào mắt Joong  như mọi khi.

"Sao đó?Nay không cần tôi phải qua bắt về à?"

"Anh Chung,tôi có lấy thuốc của anh hai rồi."

"Em nhỏ tuổi hơn tôi."

"Hả?"

"Em nhỏ tuổi hơn tôi,sao lại xưng hô như vậy?"

Joong mỉm cười,dù là tiếng Việt không biết nhiều,nhưng lúc chiều bẻ xoài Nhật Đăng có xưng "em" với anh,và Joong rất thích cách xưng hô này,nhất định anh phải bắt Nhật Đăng xưng hô đúng muốn với mình.

"Hổm rày có bắt lỗi tôi đâu."

"Giờ thì có,xưng hô cho đúng,không thì tôi mách cha em."

"Chơi gì kì vậy."-Nhật Đăng nhăn mặt,có ý tốt qua thoa thuốc cho mà thái độ với em,biết vậy em ở phòng ngủ cho khỏe.

"Làm sao?"

"Không sao,thuốc để ở kia,cậu tự thoa đi tôi...em về."

"Em nghĩ tay tôi dài đến mức tự thoa thuốc sau lưng sao?"

"Kêu con Hạnh."

"Thân thể Thống đốc như tôi mà em muốn cho một người ở nhìn?"

"Kêu cha...em."-Nhật Đăng ngập ngừng,đôi mắt he hé nhìn anh.

Không ngoài dự đoán,ánh nhìn nơi Joong từ dịu dàng chuyển dần thành lạnh lẽo,một câu nói ra liền khiến Nhật Đăng muốn đi đầu thai chuyển kiếp.

"Tôi bắn chết em."

"..."

"Không phải ai cũng có thể thấy được cơ thể của tôi đâu,dù sao em cũng nên cẩn thận lại lời nói,tôi mà mách cha em thì xác định em nhất định sẽ bị mắng."

"Chơi gì mà chơi hăm dọa người ta."

"Tôi làm thật,không hăm cũng không dọa."-Joong nhún vai.

Đôi tay vẫn miệt mài chà sát mái tóc đen huyền,Joong ngẫm lại,có khi nào anh nên cắt chúng ngắn thêm một chút nữa thì tốt hơn không?

Nhật Đăng ngoan ngoãn ngồi trên giường dùng ánh mắt uất hận nhìn người vẫn đang lau tóc kia,hở tí là đòi bắn chết người ta,ác nhơn như vậy biết thế em đã không đi xin anh hai thuốc thoa làm gì,cho đau chết anh ta đi.

Joong sau khi cảm thấy tóc đã khô thì đi đến bên giường,vén tóc mái sang một bên,ngón tay mở từng cúc áo.

Nhật Đăng nhìn thấy liền vội vàng đưa tay chặn lại.

"Làm gì vậy?"

"Không cởi ra sao xoa thuốc?"

Rụt ray mình về,khuôn mặt Nhật Đăng đỏ lựng nhìn Joong tháo nỏ cái áo khỏi người,đưa lưng về phía em,một mảnh bầm khá lớn nổi bật trên tấm lưng trần hơi ngâm của Joong và điều này khiến cho em cảm thấy có hơi tội lỗi.

Bóp tuýp thuốc mỡ lấy một ít ra tay,em xoa nhẹ lên lưng anh,da thịt của Thống đốc lại săn chắc như vậy,thật khiến người khác ao ước.

Joong ngồi im cảm nhận bàn tay của Nhật Đăng lả lướt trên lưng mình,trong lòng nổi lên một trận rạo rực,Joong đó giờ rất yêu cái đẹp,vô tình Nhật Đăng  lại rất đẹp,anh yêu thích em,không biết là yêu thích theo cách nào nhưng Nhật Đăng thu hút anh từ ánh nhìn đầu tiên.

Nhật Đăng chăm chú thoa thuốc cho Joong không khỏi trầm trồ khi nhìn bờ vai trần săn chắc của anh,nhìn rất mê người.

Bất chợt anh quay người lại khiến em nhắm vội đôi mắt,Nhật Đăng sợ nhìn phải thứ không nên nhìn.

"Hôm nay ngủ ở đây đi."

"Thôi,em về phòng."-Em trả lời nhưng mắt vẫn nhắm chật.

"Tôi bảo ở đây thì ở,mở mắt ra đi,tôi mặc áo lại rồi."

Nhật Đăng hé một bên mắt xác nhận lời nói của Joong là đúng thì liền mở mắt,đóng lại tuýp thuốc.

"Em bị lạ giường."

"Ngủ mấy ngày rồi mà vẫn còn lạ hay sao?"

"Tại cậu bắt em ở lại."

"Ừ tại tôi,lưng tôi đau quá,lỡ nữa đêm đau quá rồi biết kêu ai?"

"Thoa thuốc rồi,không đau nữa."

"Em cứ muốn tôi mang súng ra dọa em thì em mới chịu ngoan ngoãn à Trần Nhật Đăng."

Em rụt người lại khi thấy ánh mắt của Joong,ánh mắt khi anh giận dữ cứ như một con sư tử mà Nhật Đăng nhìn thấy trong mấy rạp xiếc em thường hay theo cha vào xem.

"Em ở lại đây là được chứ gì."

"Ngoan ngay từ đầu thì tôi đã không dọa em."

Joong ôm lấy em vào lòng nằm xuống giường,con trai Việt Nam không dùng nước hoa,nhưng tại sao lại có mùi thơm như vậy,cả người Nhật Đăng tựa như phát ra một mùi hương thanh cao thuần khiết,khiến Joong  bị nghiện như một người nghiện thuốc phiện.

"Tại sao Anh Chung lại chọn nhà em?"

"Vì ở đây có em."

"Mấy nhà Hội đồng khác cũng có con trai mà?Vừa xinh đẹp lại còn hiền dịu."

"Nhưng họ không phải em."

Nhật Đăng nghe được câu trả lời của anh thì trong lòng có vài chú bướm bay lượn,niềm vui len lỏi không biết từ đâu mà có.

"Em có yêu nước không Nhật Đăng."

"Cậu hỏi kì vậy,sao lại không,em rất yêu nước,chỉ cần nhà nước kêu gọi,em nhất định sẽ đứng lên chống lại quân xâm lược."

"Ừ."

"Bao lâu nữa thì Anh Chung về Thái Lan?"

"Không biết nữa."

"Cậu..."

"Nhật Đăng...em biết điều gì sẽ nảy sinh khi hai người xa lạ đột nhiên lại muốn ở bên cạnh nhau hay không?"

"Là gì?"

"Là yêu..."

Joong hôn nhẹ lên đỉnh đầu em,nhẹ đến mức Nhật Đăng còn chẳng kịp nhận ra thì môi anh đã rời khỏi da đầu em.

Yêu sao?Joong đột nhiên hỏi lại lòng mình.Là anh đã yêu em sao?

Nhật Đăng mơ hồ nhận ra gì đó,nơi gò má của thiếu nam đương tuổi mười tám liền trở nên ửng hồng.

"Anh Chung..."

"Những gì tôi vừa nói em cứ nghe xong rồi bỏ ngoài tai nhé?Tôi chỉ là ăn nói lung tung."

Anh biết rõ hoàn cảnh của cả hai ở hiện tại và xa hơn là tương lai,một tương lai không hề có ánh sáng chiếu rọi,một tương lai không hề có nhau.

Nó ảm đạm hơn bao giờ hết.

Nhưng Nhật Đăng lại không nghĩ như anh,em vòng tay đáp lại cái ôm nơi anh.Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên.

"Anh Chung...cậu đừng làm đau đất nước của em có được không?"

Câu hỏi này Joong không trả lời,lòng anh chợt nổi lên một cơn đau quặn thắt,yên lặng nhắm mắt.

Một khoảng lặng diễn ra nơi cả hai,Nhật Đăng tưởng rằng anh đã ngủ cũng không hỏi thêm gì nữa,vùi mặt vào lòng Joong mà yên giấc.

Đến khi cảm nhận được người trong ngực đang thở đều đặn thì lúc này anh mới chậm rãi mở mắt.Đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mái trên mặt em.

"Sẽ ra sao nếu có một ngày tôi phải đứng đối diện cùng em với tư cách là quân xâm lược đất nước em đây Nhật Đăng."

"..."

"Em sẽ không hận tôi chứ?"

"..."

"Thật lạ...cảm giác khi tôi ở bên cạnh em thật lạ...tôi thật sự muốn ở cùng em đến khi cả hai già đi nhưng lại không thể ép buộc em phản lại đất nước mình..."

Joong thở dài,dẫu biết bản thân không nên yêu đương,đặc biệt còn là con trai Việt Nam,bởi vì sau khi thâu tóm toàn bộ tầng lớp giàu có ở xung quanh Sài Thành,thì kế hoạch chiếm đóng miền Nam Việt Nam cũng sẽ được tiến hành.

Anh đặt nặng trách nhiệm trên vai thì Nhật Đăng cũng có lòng kiên trung bất khuất,dân tộc Việt Nam trải qua bao nhiêu thăng trầm như vậy,lòng yêu nước đâu phải ngày một ngày hai mà có thể thay đổi?Nếu đổi lại là Joong  thì nhất định sẽ dùng lí trí để đưa ra quyết định,không có lựa chọn tốt nhất mà chỉ có luật tốt cho cả hai,anh vốn dĩ biết rõ hoàn cảnh của em và anh nhưng Joong lại không có cách nào ngăn cản trái tim mình.

Nếu bây giờ Nhật Đăng chưa ngủ,em nhất định sẽ nghe thấy một trái tim đang không ngừng thổn thức vì em,thời gian trôi qua không đợi chờ một ai,Joong cũng không muốn phung phí nó,từ giờ cho đến lúc cả hai trở thành kẻ thù của nhau,anh sẽ dành hết mọi thứ tốt nhất từ thân phận mình cho em,lòng dạ Joong không hề sắt đá như anh nghĩ,nó lạnh nhạt với mọi thứ nhưng lại ấm nồng với người mà anh có cảm tình và Nhật Đăng chính là người ấy.

Một vị Thống đốc trẻ tuổi chớm nở tình yêu cùng một chàng trai ở độ xuân dậy thì,chúng ta có chung một tình yêu nhưng lại khác nhau về tổ quốc.

"Tôi phải làm sao đây hả em ơi?"

Đêm khuya tỉnh lặng đâu đó có người lặng lẽ trút ra hơi thở phiền muộn.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro