Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Gì.. Gì Chứ!! Nguyễn Thái Sơn, Sao Anh Lại Ở Đây!!

-Trần Phong Hào!

Thấy cậu trai có ý định bỏ đi, Thái Sơn ngay lập tức nhảy khỏi giường tiến tới nắm chặt lấy tay Phong Hào.

-Anh đi đâu vậy hả?

-Anh...anh...

-Hai người quen nhau ạ?

Quyên thắc mắc nhìn cả hai, trong không khí ngượng ngùng này, cả ba không ai nói lời nào, cho đến khi mẹ già của Hào cặm cụi bước vào phòng mới thôi.

-Trời ơi! Quen thì càng tốt, hôm nay Hào nó bắt cá lớn, mở tiệc đãi nhà chúng ta có khách ghé thăm đi.

Bằng chất giọng đặc trưng của người già, bà khó khăn thốt ra từng chữ.

-Vậy cũng được, mấy anh cứ ra ngoài uống trà đi, để em với mẹ nấu cũng được.

-A...Quyên ơi, để anh phụ em.

Để tránh mặt tên Thái Sơn đó, Hào đã xin vào bếp cùng mẹ và em gái mình, mấy người họ nấu ăn gì tới hàng tiếng đồng hồ, để hắn ngồi một mình buồn đến não ruột.

-Rồi, rồi, đồ ăn đây, giờ ăn trưa cũng kịp rồi.

Đồng hồ hiển thị 11h30 trưa, nhưng bên ngoài không có một tia nắng nào, bầu trời vẫn rất trong xanh, cộng thêm không khí lạnh như ở Bắc Cực này khiến Sơn cứ ngỡ mùa xuân đang đến.

-Ở đây lạnh quá cô ha?

Thái Sơn cầm chặt chén cơm trên tay, mò mò miếng cá trắm ngọt thịt.

-Cô không biết nữa, cứ đến mùa là nó lại lạnh vậy đó con ạ.

-Lạnh là lạnh thôi, vậy cũng thắc mắc.

Hào lườm nguýt một cái rồi giở giọng khó chịu đáp lại câu hỏi của hắn.

Buổi ăn diễn ra không được vui vẻ lắm, có vẻ như Hào không thích Sơn ở đây, anh không ngờ mình đã trốn đi thật xa vậy rồi nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay cậu thiếu gia Nguyễn Thái Sơn này.

Rửa bát xong, Hào ngay lập tức về phòng mà khóa trái cửa lại, không cho Sơn một cơ hội nói chuyện rõ ràng.

Cho đến tối, thường thường vào 7 giờ, mỗi ngày Phong Hào đều có sở thích ra bờ ao ngồi, không vì lí do chính đáng gì cả, chỉ đơn giản anh thích cái không khí lành lạnh, trong trẻo ở nơi đó.

-Anh ở đây hả?

-Huh? Sao tôi ra đến đây mà cậu vẫn theo được vậy?

Thái Sơn không nói không rằng xuất hiện từ phía sau lưng anh, khiến Hào có chút giật mình nhẹ. Hắn ngồi xuống kế bên anh, tay vớ đại nhánh cây mỏng rồi thỏa sức nô đùa dòng nước trong veo kia.

-Sao anh bỏ đi vậy?

-Kệ tôi, liên quan tới cậu à.

-Sao anh xưng hô kì vậy?

-Tôi đã bảo là kệ tôi, cậu mau sửa xe rồi về lại thành phố đi.

-Không! Em sẽ không về nếu không có anh, em sẽ không đánh mất anh một lần nữa đâu. Em sẽ cố gắng bù đắp 1 năm qua cho anh.

-Tôi đã bảo là cậu đừng quan tâm, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi ở đây, mong cậu đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.

-Nhưng mà anh không.....

Chưa kịp dứt câu, Phong Hào đã đứng phắt dậy, bỏ vào trong nhà trước, để mặc cho Sơn ngồi ngơ ngác ở ngoài đó.

_____________________

Cả đêm trằn trọc không thể ngủ nổi, những dòng suy nghĩ tiêu cực cứ ập đến não bộ của Thái Sơn, đến mãi 5 giờ sáng thì hắn mới có thể chợp mắt một chút, ấy vậy mà một tiếng động lớn bất chợt vang lên khiến giấc ngủ của hắn bị cắt ngang.

Rầm.

Cửa phòng bằng sắt bị bật ra, trước mặt Sơn là bộ dạng tức giận của Trần Phong Hào, anh nhào đến bên hắn, nắm chặt lấy cổ áo, bày ra vẻ mặt hăm dọa.

-Tôi Cảnh Cáo Cậu, Không..Được..Đụng..Vào..Em..Gái..Của..Tôi!!

-Anh nói gì vậy? Mới sáng sớm mà lảm nhảm mấy điều khó hiểu đó là sao?

-Cậu còn giả vờ à, cậu quyến rũ em gái tôi, nó vừa mới kể hết cho tôi đấy, cậu liệu hồn mà động đến nó đi, tôi thiến cậu đó.

-Haizz...Quyên thích em là việc của Quyên, em chả làm gì cả, trong lòng em chỉ có anh thôi, anh thiến rồi sau này lấy gì mà sài.

Thái Sơn chăm chăm nhìn anh bằng ánh mắt đểu cáng vô cùng, miệng còn hơi chếch lên, yết hầu di chuyển lên xuống liên tục, tay cũng không yên phận mà vòng ra phía sau dừng ở trên cái mông kiều diễm mượt mà dùng sức bóp một phen.

-Nè..cậu làm cái trò gì vậy? Mau bỏ ra.

Thấy hắn cứ giữ khư khư chiếc eo nhỏ nhắn ấy mà không có ý định buông tha, Hào ra sức chống trả kịch liệt, không may còn bị Sơn lật ngược ván cờ, lấy thân hình tập gym 2 năm của hắn mà khống chế cả người anh. Sinh ra với cơ thể yếu đuối từ thuở nhỏ, Hào nhanh chóng gào lên đau đớn trước cân nặng vượt trội đang đè lên người mình, những chỗ da mỏng cũng thi nhau đỏ lên, Thái Sơn nghe được tiếng gào thét chói tai ấy thì vội buông rời cơ thể anh, xót xa nhìn hậu quả mà bản thân đã gây ra.

-Em xin lỗi, em không ngờ anh đau đến vậy.

-Cậu phiền phức thật.

Hào đã định bỏ đi rồi, nhưng nhìn bộ dạng mếu máo vì thấy có lỗi của Sơn thì anh cũng không nỡ, đành ở lại dỗ hắn nín cho bằng được.

-Thôi, Sơn ngoan, anh hứa không lớn tiếng nữa.

-Em..hức...em lỡ tay thật mà..hức...anh có đau lắm không?

-Anh không sao, Sơn nín đi, muốn anh làm gì cũng được.

-Anh...nói rồi đó.

Bằng chất giọng không thể nham hiểm hơn, hắn vừa nói vừa đẩy mạnh cơ thể Hào xuống giường, chỉ thấy anh 'Á' lên một tiếng rồi ngay lập tức bị khóa miệng bởi nụ hôn bất chợt từ Thái Sơn. Nó dồn dập nhưng lại rất kích thích, anh dường như bị nó cuốn vào, cho đến một lúc, Hào cảm thấy phổi ngày càng khó chịu vì mất không khí quá lâu.

-Hah...anh khó thở quá Sơn. Em lúc nào cũng vậy cả, cứ thích mạnh bạo.

-Được rồi, em xin lỗi, nhưng nếu bây giờ anh không nói cho em nghe toàn bộ sự thật thì có lẽ em sẽ đè anh ra mà nắc anh đến chết đó.

-ew, nói gì nghe tởm lợm vậy. Đi ra đi, để anh ra chợ mua đồ nữa.

Sơn ghì chặt hai tay Hào, không để anh đi đâu, miệng liên tiếp tấn công lên vùng cổ trắng nõn rồi lại đến khuôn ngực mềm mại của anh, từng nơi hắn đi qua, đều để lại dấu vết đỏ nhàn nhạt, đủ thấy.

-Không!! Sơn!! Đừng, anh nói, anh nói, Đừng làm vậy mà!!!

-Được rồi anh nói đi.

Thái Sơn buông lỏng hai tay mình ra, vừa chỉnh lại phần áo không đúng đắn cho anh vừa chăm chú nghe anh kể lại toàn bộ mọi chuyện.

-Anh...chuyện ở nhà hoang, anh bị hiếp, xong còn bị quay clip lại nữa. Cái đêm ở bệnh viện sau khi em rời đi ấy, ba em đã đến gặp anh....

-Má! Lão già chết tiệt đó, ổng là kẻ giựt dây tất cả mọi chuyện chứ gì, để em đi xử lão già đó cho anh.

-Đừng...! Sơn nghe anh kể tiếp đi, chuyện lộ clip, anh không sợ đâu, nhưng mà...nhưng mà lão ta nói nếu anh không đồng ý biến mất khỏi tầm mắt của em, lão ta sẽ bắt em gái anh đi làm ở phố đèn đỏ, hôm qua anh tức giận là vì sợ em đến bắt em gái anh đi, anh sợ nó sẽ ngu dốt mà tin lời dụ dỗ của em đi làm gái.

-Trời ơi! Anh nghĩ em vậy thiệt hả?

Sơn cũng đến lạy với người yêu mình, không ngờ vô tình bị lạc đến đây thôi mà cũng bị nghi ngờ là dụ dỗ con nít.

-Giờ đi ra được chưa?

Đáp lại với vẻ cọc căng của Hào, Sơn vẫn ung dung ngồi trên người anh suy tính điều gì đó.

-Anh hứa đi.

-Hứa gì?

-Anh hứa là theo em về thành phố đi, em sẽ lật đổ ba em.

-Không Được!! Ông ta quyền lực lắm, em không đấu lại nổi đâu, anh sợ còn liên lụy thêm nhiều người nữa đó.

-Anh tin em đi, theo em lên thành phố, em có cách giúp anh.

____________________
32 vote + 8 cmt ra chap mới😃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro