Chương 5 : Ước gì em là gay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tháng kể từ khi El classico điên rồ đó và Gavi cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi với sự xấu hổ mà cậu cảm thấy sâu thẳm trong mình. Cậu mệt mỏi vì gia đình liên tục hỏi thăm xem cậu có ổn không. Quan trọng nhất là cậu mệt mỏi với việc nghĩ nhiều về Jude Bellingham chết tiệt. Cậu không biết Jude sẽ đối xử tốt và tử tế với mình như vậy nhưng một lần nữa cậu cũng chưa bao giờ nghĩ mình là ác ma nên điều đó không thành vấn đề. Đã quá nhiều lần cậu nghĩ về việc gửi lời chào đến anh trên Instagram để cảm ơn anh vì ngày hôm đó nhưng cậu không bao giờ có đủ can đảm để làm điều đó. Thay vào đó, cậu chỉ giữ anh trong tâm trí mình một cách miễn phí.

"Cậu có định đến New York không nếu họ mời cậu?" Pedri hỏi khi họ đang trên đường đến nhà Fermin để ăn tối. "Để giao lưu với các Vini trên thế giới? Tôi hy vọng là không." Cậu nói khi cuộn xuống Instagram. "Tôi hiểu rồi, cậu đã trở lại mạng xã hội." Pedri mỉm cười khi nhìn qua điện thoại "Tôi tự hào về cậu, Pablito." Gavi chỉ đảo mắt. "Cứ như như mẹ tôi vậy." Pedri chỉ cười.

"Tôi hy vọng chúng ta được chọn tham gia Sự kiện. Nó sẽ rất vui. Các cầu thủ trẻ ở Laliga trong một tuần tại một khách sạn tuyệt đẹp để tập luyện xây dựng nhóm nhằm thể hiện sự đoàn kết và #NotoRacism, nó sẽ rất vui và mang tính cách mạng. Jude có thể được chọn cho Madrid, tôi cá đấy, "Pedri nói và nhếch mép cười với Gavi.

"Đáng lẽ tôi không bao giờ nên nói rõ ràng với anh về phòng ngủ trưa"

"Dù sao thì tôi cũng biết là cậu có tình cảm với anh ấy mà."

Gavi ngước lên khỏi điện thoại và nhìn Pedri với ánh mắt chết chóc. "Anh điên à??? Cái quái gì thế? Tôi không thích anh ấy, ai nói với anh thế? Thật là nhảm nhí."

"Chết tiệt, anh bạn. Ngôn ngữ. Sự tức giận của cậu đã chứng minh quan điểm của tôi."

"Cái gì cơ?"

"Gavi, tôi hiểu anh ấy đối xử tốt với cậu sau Siêu kinh điển nhưng đã một tháng trôi qua mà cậu vẫn nói về anh ấy. Cậu muốn nhắn tin cảm ơn anh ấy như thế nào, anh ấy cao và dễ thương như thế nào, làm sao..."

"Tôi chưa bao giờ nói thế cả?? Anh vừa bịa ra đấy"

"Hừm, cậu có nhớ bữa tiệc sinh nhật của Joao không? Khi cậu say đến mức chúng tôi phải bế cậu về nhà?

"Ừ, không phải khoảnh khắc đẹp nhất của tôi."

"Cậu đã đồn thổi về việc Jude dễ thương như thế nào và anh ấy đã chăm sóc cậu tốt như thế nào ngay lúc đó."

Gavi đã bị sốc? Cái éo gì vậy! Cậu đã nghĩ về điều đó, đúng vậy nhưng cậu không nhớ đã nói ra điều đó. Khi nói đến Jude, những suy nghĩ xâm phạm của cậu cứ liên tục chiến thắng và có lẽ cậu nên để nó như vậy. "Chà, đó là lời nói của anh chống lại tôi. Tôi chưa bao giờ nói điều đó." Bây giờ đến lượt Pedri đảo mắt. Anh ấy quá đói để phản biện. Anh ấy biết mình đã nghe thấy điều gì.

*****

🗣️"New Yooork, New Yooork," Vini vô cùng phấn khích và hét lên ngay khi máy bay hạ cánh xuống New York. Anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ cùng ban quản lý Laliga để nâng cao nhận thức về nạn phân biệt chủng tộc trong môn thể thao này và cách tạo ra một không gian an toàn cho các cầu thủ, đặc biệt là những cầu thủ trẻ trong giải đấu. Và tác động của anh đã đưa họ đến khoảnh khắc này.

"Nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc của Gavi sẽ không phá hỏng điều này đối với tôi.."

"Anh là người ra quyết định, tại sao anh lại cho phép họ mời Gavi?" Jude hỏi với vẻ mặt cau có. "Ồ, sẽ rất lạ nếu không làm vậy, cậu ta là gương mặt đại diện cho đội trẻ Barca, sáng kiến ​​này lớn hơn một sự ganh đua nhỏ nhặt mà chúng ta có. Tôi chỉ hy vọng chúng ta không chạm trán nhau theo nghĩa đó. Sẽ có 100 người trong chúng ta ở đây thực hiện các hoạt động khác nhau. Chúng ta nên rõ ràng."

Jude không muốn nói rõ. Anh muốn gặp Gavi, gãi cái đó, anh cần gặp cậu. Kể từ trận đấu đó và cái ôm của họ trong phòng ngủ trưa, anh nhớ cái đụng chạm của cậu. Toàn bộ hệ thống của anh ấy đã quay 180 và Ghét mà anh dành cho Gavi hóa ra là Muốn. Anh muốn Gavi. Không phải theo cách tình bạn mà theo cách khiến anh sợ hãi. Có lẽ đó chỉ là sắc dục nhưng đôi khi nó còn hơn thế nữa. Nó còn tuyệt vời hơn. Rõ ràng không phải tình yêu vì điều đó thật ngu ngốc nhưng, anh vẫn mong mỏi gặp cậu. Khi nghe tin Gavi sẽ đến đó, anh rất phấn khích. Anh nóng lòng muốn đi. Anh cần được gặp cậu. Anh cần nói chuyện với cậu. Anh muốn chạm vào cậu.

*****

Gavi đã kiệt sức. Cậu vừa đi từ Sevilla đến Barcelona rồi đến New York chỉ trong chớp mắt. Cậu muốn tắm nước lạnh và ngủ. Cậu cần phải nghỉ ngơi. "Chúng ta đi ăn, đánh giá mọi người ở đây rồi đi ngủ." Fermin nói như thể anh ấy vừa đọc được suy nghĩ của Gavi. "Tôi có thể bị chết đói không? Cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa, "Gavi phàn nàn. "Đừng trẻ con Gavi, mọi người đều nói cậu đang bế tắc và việc cậu không tham dự bữa tối đầu tiên sẽ khiến mọi người nghĩ đó là sự thật."

"Ừ, anh biết là tôi không phải vậy mà."

"Tất nhiên rồi, nhưng ấn tượng đầu tiên với những người còn lại sẽ rất tốt."

"Tôi không quan tâm Vini nghĩ gì về tôi. Dù sao thì anh ta cũng ghét tôi."

"Cậu biết là có hơn 90 chàng trai khác ở đây đúng không? Không phải mọi thứ đều liên quan đến Vini. Ngay cả Bellingham cũng ở đây. Tôi đã thấy bài đăng trên IG của anh ấy."

"Anh theo dõi anh ấy à?" Gavi ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên là vậy, dù sao thì theo tôi, anh ấy là một cầu thủ giỏi, tôi ngưỡng mộ anh ấy."

Gavi chỉ sụt sịt. Đây sẽ là một tuần dài đây.

*****

"Này Vini, bạn thân của anh và tay sai của cậu ta tới rồi," Rodrygo nói và kéo Vini đến chỗ Gavi và những người bạn của cậu đang ngồi. Vini chỉ nhún vai, "đi chào họ nào, chúng ta không nên thô lỗ." Và thế là Vini, Rodrygo và Jude bước đến bàn nơi Gavi và bạn bè cậu đang ngồi.

Họ chào hỏi và khi rời đi, Gavi mỉm cười với Jude. Cậu không cố ý, nhưng cậu đã làm vậy. Jude nhìn cậu với khuôn mặt lạnh lùng nhất mà Gavi từng thấy. Cậu thực sự có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ. Đâu đó trong tâm hồn cậu nhận ra rằng Jude thực sự ghét mình. Tất cả những điều tử tế, tốt đẹp mà anh đã tạo nên đều tan vỡ trong vài giây. Khi nhìn họ rời đi, cậu cảm thấy buồn nôn. Cậu bào chữa cho mình bằng một lời nói dối rằng cậu cần phải gọi cho bố để nói với ông cậu đã đến nơi an toàn. Tâm trí cậu quay cuồng. Chuyện gì vừa xảy ra ở đó? Cậu mỉm cười với chàng trai mà cậu nghĩ rằng mình có mối quan hệ tốt và chàng trai vừa phớt lờ cậu. Nhìn cậu như thể cậu là thứ xấu xí nhất mà anh từng thấy. Cậu cảm thấy muốn khóc.

*****

Jude đóng băng. Anh đã mất cảnh giác. Gavi mỉm cười với anh trước mặt bạn bè và anh không biết phải làm gì. Rõ ràng anh không thể mỉm cười đáp lại vì bạn bè của anh sẽ chú ý. Điều đó thật ngu ngốc về phía anh khi xét đến việc Rodrygo và Vini đã mang một nụ cười giả tạo nhất để chào Gavi và bạn bè của cậu và anh chỉ ở đó, sợ bạn bè của mình sẽ biết. "Biết gì không?" Anh tự nghĩ. Không có chuyện gì xảy ra với anh và Gavi. Họ không phải là bạn bè và anh chưa nói chuyện với cậu dưới bất kỳ cách này hay hình thức nào. Anh suy nghĩ trong đầu nhưng điều đó không tính. Khi ổn định chỗ ngồi, anh thấy Gavi bước nhanh qua cửa bên. Anh tò mò. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ngay lập tức cơ thể, tâm trí và tâm hồn anh chuyển sang chế độ bảo vệ. Anh muốn bảo vệ Gavi. Muốn chạy theo sau cậu và hỏi cậu có chuyện gì. Anh không thể.

Gavi cần thở. Cậu phải thở. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra ở đó nhưng đầu óc cậu chuyển sang chế độ hoảng loạn. Cậu cảm thấy muốn khóc nhưng điều đó thật ngu ngốc. Cậu khóc vì điều gì? Một chàng trai không cười lại với mình? Madridista của tất cả mọi người. Thật là lãng phí. Nico williams từ Athletico Bilbao có thể đã nhận ra cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ và chỉ vỗ nhẹ vào vai cậu, "này, cậu ổn không?"

"Tôi ổn, tôi chỉ cần hít thở chút không khí thôi."

" Ồ vâng, tôi cũng vậy, nhưng bạn bè tôi vừa gọi tôi vào đó rằng bữa tối đã sẵn sàng, chúng ta nên quay lại."

"Cảm ơn," cậu mỉm cười với anh và anh chàng cũng mỉm cười đáp lại. Hãy xem Bellingham ung dung thế nào🙄cậu tự nghĩ.

*****

3 ngày đã trôi qua kể từ vụ việc và Gavi đã vượt qua nó. Vượt qua mình. Tâm trí cậu chuyển sang chế độ mặc định. Cậu không quan tâm đến Jude. Không hề quan tâm. Cậu rất vui khi ở đây. Mọi người đều cởi mở với cậu theo cách mà cậu chưa từng cảm thấy trước đây. Cậu được tham gia vào rất nhiều hoạt động và cuộc trò chuyện ngay cả khi không có Fermin và Pedri bên cạnh. Mặc dù cậu không thích Vini nhưng cậu vẫn thầm biết ơn anh ta vì sự kiện này. Mọi người được thấy khía cạnh vui tươi, hài hước của cậu và cậu thích điều đó. Cậu có lẽ vẫn sẽ giữ liên lạc với rất nhiều chàng trai ở đây.

*****

Gavi đang tránh mặt anh. Mọi chuyện rõ như ban ngày. Cậu sẽ nhìn đi nơi khác khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu sẽ bỏ đi bất cứ khi nào Jude tham gia cùng nhóm của cậu để tham gia một hoạt động nào đó hoặc chỉ nói đùa. Và khi cậu không thể bỏ đi, cậu sẽ chỉ ở lại một lúc. Một lần, khi họ đang chơi bóng rổ, anh tiếp tục đập tay với Gavi và cậu bé chỉ nao núng rồi bỏ đi. Điều đó làm Jude khó chịu. Điều đó khiến anh rất khó chịu và phải nói với em trai mình. Cậu ấy là người duy nhất có thể hiểu được anh vào lúc này.

"Anh cần phải nói chuyện với anh ấy, đó là cách duy nhất để giải thoát trái tim anh." Em trai anh nói một cách hờ hững khiến anh khó chịu. Giải thoát trái tim anh? Điều đó có nghĩa là gì?

Đến ngày cuối cùng, Jude đã vượt qua được chuyện đó. Chuyện này thật trẻ con. Thấy Gavi thậm chí còn cười với Vini nhưng lại lạnh nhạt với anh khiến anh tức điên. Anh nghĩ sau những gì đã xảy ra trong phòng ngủ trưa và việc anh giữ bí mật có nghĩa là ít nhất họ cũng là người quen, nhưng không, Gavi chỉ nhìn anh qua ánh mắt. Đủ rồi, anh sẽ nói chuyện với cậu dù cậu có muốn hay không. Anh đã quá chán việc bị người đàn ông duy nhất ở đây khiến trái tim anh lỡ nhịp phớt lờ rồi.

"Chào, Pedri phải không?" Jude hỏi khi ngồi xuống cạnh người bạn của "crush" mình, người đang xem một số anh chàng chơi Fifa. "Tôi thấy hôm nay không có người bạn nào đi cùng anh cả." "Ồ chào, tôi cũng nên hỏi cậu điều tương tự." Pedri mỉm cười hỏi với anh.

"Họ đã đi dự tiệc, tôi không có hứng thú gì cả."

"Được rồi, vẫn chưa sáng đâu, tôi sẽ tham gia vào khoảng 1 giờ sáng khi nhạc đã to và rượu đã nồng." Cả hai đều cười.

"Tôi đang hy vọng được nói chuyện với Gavi... Ừm... Cậu ấy giữ kính của tôi... Ừm, ý tôi là kính của em trai tôi... ừm... tôi không biết anh có biết không nhưng...," anh lẩm bẩm và lắp bắp nói. "Ồ, Fermin đang gặp rắc rối với bạn gái và Gavi đang giúp cậu ấy. Tuy nhiên, cậu ấy sẽ có mặt tại bữa tiệc, lúc đó cậu có thể hỏi cậu ấy."

Jude chỉ gật đầu. "Vậy thì Gavi là chuyên gia về mối quan hệ trong nhóm bạn của anh à, tôi thấy vậy."

"Không, cậu ấy chỉ thua cược thôi." Pedri cười. Jude tò mò. Gavi còn độc thân không? Anh có nên hỏi bây giờ không? "Cậu có bạn gái không?" Pedri vừa buột miệng nói ra. "Tôi á hả?" Jude ngạc nhiên hỏi. "Ồ, cậu là người duy nhất tôi đang nói chuyện ở đây đấy." Jude cười "Xin lỗi, câu hỏi của anh khiến tôi bất ngờ. Không. Không có bạn gái/bạn trai. Ế bền vững."

"Ồ," một bóng đèn vừa tắt trong đầu Pedri. "Tôi cần phải đi xem Fer có ổn không, rất vui được nói chuyện với cậu, Bellingham, hẹn gặp cậu ở bữa tiệc."

"Tôi cũng vậy, Pedri."

Anh đã phạm sai lầm. Jude đã phạm sai lầm lớn. Về cơ bản, anh vừa nói với một người lạ rằng anh là người song tính. Tất cả chỉ vì sâu thẳm trong lòng, anh muốn người đó biết và nói với người anh thích. Người anh thích ư? Anh nên ngừng nói chuyện với Jobe về Gavi. Anh không nghĩ Gavi là người anh thích nhưng Jobe đã nói vậy và bất cứ điều gì em trai anh nói đều là chân lý.

Anh nhớ lại phòng thay đồ của Madrid thường xuyên tranh luận về khuynh hướng tình dục của Gavi. Một số người nói cậu là gay vì họ chưa bao giờ thấy cậu ở bên một cô gái nào. Một số người tự nhận là hiểu rõ cậu lại cho rằng cậu chỉ là người kín tiếng. Ngược lại, Jude chỉ ước Gavi là gay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro