5. [GoYuu] komorebi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic viết ra chủ yếu vì mình tìm được từ mới đẹp quá, thậm chí vẽ luôn một tấm hình minh họa cho máu nữa, nhưng có thể không chất lượng bằng mấy fic trước nên có gì mọi người thông cảm nghen.

Mà á, cứ nghĩ đến việc luôn có một bản án tử đang chờ đợi Yuuji làm tim cứ nhoi nhói ý T.T

————————hannaleedinh—————————

"komorebi" – mưa tan, để lại muôn ngọc dưới ánh mặt trời

.

.

.

"Thầy? Thầy ơi? Thầy sao thế? Đi nhiệm vụ về vẫn còn mệt sao?"

Gojo mở mắt ra, phản chiếu trong đôi ngươi màu trời là nụ cười tỏa nắng của người hắn thương.

Yuuji Itadori, học trò thân thiết và cũng là mặt trời bé con của hắn.

"Em đã bảo nếu mệt chúng ta có thể đợi ngày khác đi cũng được mà, thầy cứng đầu quá." Yuuji miệng thì trách móc nhưng tay vẫn theo phản xạ xoa lấy mái tóc mềm mại của Gojo. "Hay mình về nha? Em sẽ tắm cho thầy."

"Lời đề nghị hấp dẫn đấy bé cưng, nhưng thầy đã hứa với em rồi thì phải thực hiện." Gojo phì cười, ôm lấy mặt Yuuji hôn chùn chụt. "Em vẫn luôn muốn thăm một vườn hoa hướng dương mà đúng không?"

Đúng là như vậy, nhưng thực chất mong muốn ấy bắt nguồn từ cái lần Gojo khen Yuuji đẹp rạng rỡ như loài hoa mặt trời. Nơi họ đang đứng là vườn hướng dương khổng lồ Zama tại Kanagawa, được mệnh danh là một trong những vườn hoa đẹp nhất Nhật Bản. Với độ lớn của mình, khu vườn như trải dài tít tận chân trời, lấp kín cả một khu đất rộng lớn bằng những đóa mặt trời xinh đẹp đưa mình theo những cơn gió mơn man. Bình thường khi hoa nở rộ cỡ này phải đông khách lắm cơ, nhưng Yuuji biết Gojo đã sử dụng sức mạnh tài chính để hai người họ có thể thoải mái độc chiếm nơi này.

Mặc dù cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng cái cảm giác được nuông chiều khiến cậu thích chết đi được.

"Hehe, thầy là tốt nhất, em yêu thầy nhiều lắm luôn ý!" Yuuji như chú cún nhỏ nhào vào lòng Gojo dụi dụi.

"Tất nhiên rồi, sau này em không kiếm được ai hoàn hảo hơn thầy đâu."

Hai thầy trò không hề ngại ngần trao nhau những lời đường mật, hi hi ha ha cùng chơi đùa khắp rừng hướng dương ngập nắng. Niềm hạnh phúc không hề che giấu của họ như thấm nhuần vào từng cành hoa và cả những đám mây lững lờ trôi giữa nền trời trong veo, góp phần khiến khung cảnh vốn đã thơ mộng càng thêm phần xinh đẹp.

"Ô, thầy nhìn xem, ở đây có bướm này. To quá trời luôn!"

Yuuji dường như trở về thời thơ ấu, hứng trí đuổi theo những con bướm màu hồng lượn lờ giữa những nhành hoa. Nhìn thằng nhỏ vô tư vô lo như vậy khiến yêu thương trong lòng Gojo lại trào dâng, thỏa mãn nhìn bóng lưng tinh nghịch của bé con nhà mình rong ruổi cùng đám bươm bướm xinh xắn.

"Quái lạ, bướm hồng tồn tại sao?"

Đúng vậy, dù họ liên tục chạm trán với những thế lực siêu nhiên hắc ám, bướm hồng vẫn là thứ kỳ lạ.

"Thầy biết không, mỗi một con bướm như vậy mang theo một linh hồn đã khuất trở về thăm người thân đó." Giọng Yuuji thoáng nhẹ đi. "Không biết sau này em chết có thể hóa bướm về thăm thầy, thăm mọi người được không nhỉ?"

Vừa dứt lời, Yuuji đã bị người đàn ông cao lớn kia kéo vào lòng, đôi môi căng mọng chẳng mấy chốc bị cuốn lấy trong một nụ hôn say đắm mà dịu dàng. Yuuji nhắm mắt lại, vừa thả hồn vào vòng tay âu yếm của Gojo vừa cảm nhận những giọt nước mắt tí tách rơi trên gò má.

"Đã đến lúc em phải đi rồi." Yuuji mỉm cười, mắt long lanh như chứa cả triệu vì tinh tú. "Hãy sống tốt nhé, em yêu thầy."

Gojo trầm lắng nhìn cậu, chỉ thấy nắng chói quá, chiếu mờ cả gương mặt của cậu mất rồi.

.
.
.
"Thầy còn định ngồi đó bao lâu nữa?"

Gojo mở mắt ra, phản chiếu trong đôi ngươi màu trời ấy là mây mù xám xịt và cơn mưa nặng trĩu.

Hắn không nhớ mình đã ngồi đây được bao lâu, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm. Yuuji ở đây một mình tịch mịch lắm nên hắn phải ở lại lâu một chút để trò chuyện với cậu, không được để cậu cảm thấy cô đơn.

Kể cả khi Yuuji đã đi về nơi xa ấy, xa đến mức Gojo không thể chạm đến được.

Megumi thở dài, đôi hắc thạch u buồn nhìn gã đàn ông si tình đang dựa vai vào tấm bia mộ xinh xắn, trên mặt có in dòng chữ "Yuuji Itadori" do chính tay Gojo đục nên. Đã một tháng kể từ ngày Yuuji hi sinh mạng sống của mình để tiêu diệt hoàn toàn Sukuna nhưng tiếng Gojo gào khóc với thi thể lạnh ngắt của cậu trong tay vẫn còn văng vẳng trong tiềm thức của Megumi.

Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn, Gojo Satoru cả đời chỉ rơi nước mắt vì một người, nhưng đối phương cũng chẳng thể đồng hành cùng hắn đến đầu bạc răng long.

Vườn hướng dương Zama là địa điểm yêu thích của hai người, vì vậy Gojo đã chi một số tiền lớn để có thể chôn Yuuji ngay trên đồi, chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy cả vườn hoa rộng lớn. Suốt một tháng qua, mỗi ngày Gojo xong việc lại chạy đến thăm mộ Yuuji và kể cho cậu nghe tất cả việc làm của mình, thậm chí nhiều lúc hắn có thể ngồi độc thoại hàng tiếng đồng hồ như lúc này vậy. Với sự si tình chẳng biết là ngu ngốc hay đáng ngưỡng mộ đó, thật bất ngờ khi tình yêu sâu đậm của Gojo không biến Yuuji thành lời nguyền, nhiêu đó cũng đủ để hiểu sự kiềm chế của hắn bao la đến nhường nào.

Yuuji tốt đẹp đến thế, dĩ nhiên Gojo không thể nhẫn tâm biến cậu thành lời nguyền và giam giữ bên mình được.

"Thầy nhớ em ấy."

"Em biết, tụi em cũng vậy." Megumi ôn tồn đáp lại, cảm thấy khóe mắt chính mình cũng cay cay. "Nhưng em nghĩ Yuuji sẽ không muốn thầy dầm mưa như vậy đâu."

"Đúng vậy nhỉ? Lúc Yuuji mắng thầy mặt trông cũng đáng yêu lắm..."

Megumi bó tay, định nói thêm thì mưa bất chợt tạnh đi, những đám mây đen rút về để lại vùng trời trong vắt đã được gột rửa kĩ càng. Những tia nắng mặt trời bắt đầu nhảy múa vui vẻ trên vườn hoa vàng ngập tràn sức sống, hòa cùng muôn giọt nước li ti còn đọng lại tạo nên hằng hà sa số hòn ngọc lấp lánh xinh đẹp. Giữa khung cảnh tươi mát ấy, một con bướm đơn độc bay đến chỗ họ, không chút ngại ngần sà xuống vai Gojo trong sự ngỡ ngàng của cả hai người.

"Con bướm này... màu hồng sao?"

Gojo không nói gì, chỉ cười một tiếng mà vươn tay vuốt nhẹ lên đôi cánh mỏng manh của nó. Con bướm rất ngoan, bị đụng chạm như thế cũng chẳng tỏ ra sợ hãi mà nép mình sâu hơn vào cần cổ hắn.

"Yuuji, là em đấy ư?"

Giọng Gojo có chút run run. Có lẽ đây chính là dấu hiệu chứng minh Yuuji vẫn đang dõi theo hắn; dù có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng Gojo nguyện tin vào nó thay vì sống tiếp cuộc đời nhạt nhẽo này mà không có người thương bên cạnh.

Nếu hắn tự sát thì Yuuji sẽ giận lắm, cậu đã dặn hắn phải sống tốt rồi.

"Ok, ta về thôi Megumi."

Gojo cúi người đặt lên tấm bia một nụ hôn, mang theo bé bướm nhỏ cùng mình về nhà. Khi đi ngang qua rừng hướng dương long lanh nước, Gojo lại nhớ về nụ cười rạng ngời của Yuuji, về những kỷ niệm tươi đẹp họ đã ươm mầm tại nơi này.

Hắn sẽ không những sống một cuộc đời thật ý nghĩa mà còn thay cậu để ý nơi này, để rồi khi chết đi có thể đường đường chính chính đối diện với cậu với một nụ cười ở thế giới bên kia.

"Yuuji à, ngoan ngoãn đợi thầy nhé. Thầy sẽ sớm trở về bên em thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro