6. [ChoIta] Tuổi dậy thì và onii-chan (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có chứa spoiler cho mí bạn anime-only, không muốn spoil thì skip nhá

------------------hannaleedinh------------------

Người ta thường nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Thế nhưng, dù cả hai chẳng hề có chút quan hệ máu mủ nào, Yuuji vẫn là đứa em trai mà Choso cưng chiều và yêu thương nhất.

Ban đầu Choso chỉ có hai người em trai, Eso và Kechizu, mà thôi. Cha mất được mấy năm, mẹ họ quyết định đi bước nữa với một người đàn ông khá giả. Khi hai người kết hôn thì cả Choso lẫn Eso đều đang học đại học, họ đủ trưởng thành để dễ dàng tiếp nhận một thành viên mới vào gia đình nhỏ của mình, nhưng cũng vì vậy mà họ khó có thể trở nên thân thiết với ông. Kechizu thì vẫn còn trẻ con lắm, mang rõ địch ý với người đàn ông dám cướp đi sự chú ý của mẹ mình.

Lúc đầu Choso cũng chẳng để tâm tới người bố mới này lắm, chỉ cần mẹ anh hạnh phúc là được, nhưng đó là cho đến khi ông ấy đưa Yuuji ra mắt gia đình.

Bé con với quả đầu hồng dâu cứ ngại ngùng nấp sau chân bố, đôi mắt lúng liếng như chứa hàng vạn giọt nắng tò mò quan sát người nhà bọn họ, đến cả hai má cũng hây hây đỏ như trái táo chín. Cậu nhóc chỉ mới sáu tuổi mà thôi, miệng vẫn thơm mùi sữa ngọt ngào dễ chịu, da dẻ hồng hào căng tròn nhìn mà mà muốn nựng.

"C-Con chào mẹ. Em chào mấy anh."

Thanh âm nhuyễn manh còn non nớt kia có sức sát thương vô cùng lớn, suýt tí thì Choso đã khuỵu xuống vì quá đáng yêu.

Eso và Kechizu đều đã lớn nên cũng ít cần Choso bảo bọc hơn, nhưng sự xuất hiện của Yuuji bé nhỏ đã lấp đầy khoảng trống đó trong anh.

Cả ba và mẹ đều thường xuyên phải đi làm xa, Eso lẫn Kechizu đều không có mấy kinh nghiệm trong việc chăm trẻ nên việc chăm sóc Yuuji đều do Choso đảm nhiệm. Sau khi đã quen với gia đình mới, bé con dần bộc lộ bản tính lém lỉnh và năng động vốn có của mình, ngày nào cũng lấp đầy căn nhà rộng lớn bằng tiếng cười ngân vang của trẻ thơ. Dù thích bay nhảy nhưng Yuuji vẫn rất ngoan ngoãn, mấy anh bảo gì làm đó, dặn gì nghe đó, cưng đến mức cả ba anh em nguyện sẽ bảo vệ nụ cười tỏa nắng của nhóc cả đời.

Yuuji yêu quý cả ba người, nhưng Choso vẫn là người nhóc tin tưởng và ỷ lại nhất. Có bí mật gì nhóc cũng kể riêng cho Choso nghe, đi đâu làm gì cũng nhớ tới Choso, biết anh thích mình làm nũng nên ngày nào nhóc cũng làm mấy trò đáng yêu khiến tâm hồn Choso được gột rửa thường xuyên. Về phần mình, anh với Yuuji đúng kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên, hận không thể thời thời khắc khắc ở bên và nâng niu nhóc con trong lồng ngực.

Choso vốn cho rằng mình sẽ vĩnh viễn là người anh trai tuyệt vời nhất của Yuuji, nhưng anh dần nhận ra tình cảm của mình với nhóc dần biến tướng thành một thứ gì đó vượt mức tình yêu gia đình thông thường.

Sau sáu năm chung sống với nhau, bé con mũm mĩm ngày nào cùng dần khôn lớn. Yuuji trở nên cao hơn, đường nét cũng cứng cáp rõ rệt hơn một chút, làn da không còn trắng trẻo như sữa mà rám nắng khỏe mạnh do năng hoạt động ngoài trời. Yuuji lúc này mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác và Choso nhận ra mình ngày càng bị nhóc thu hút, khao khát muốn va chạm da thịt với mặt trời bé con trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Choso biết việc làm của mình không hề tốt tí nào, nói trắng ra là bệnh hoạn, nhưng dù có cố đến thế nào anh cũng chẳng thể xua tan những ham muốn với Yuuji đang cào cấu tâm can mình. Choso muốn chạm đến những nơi tư mật nhất của Yuuji, muốn hôn sâu vào cái miệng nhỏ, muốn thấy cậu nhóc khóc lóc dưới thân mình.

Những ý nghĩ đáng khinh ấy khiến Choso sợ hãi vô cùng, anh không ngờ bản thân lại là một kẻ biến thái đến vậy. Họ không có chút máu mủ nào nhưng trên danh nghĩa vẫn là anh em, Yuuji còn quá bé, nhìn thế nào cũng là việc làm sai trái. Vì lẽ đó, Choso quyết định bảo vệ sự trong sáng của Yuuji bằng cách chuyên tâm vào công việc, giảm hẳn thời gian thân mật cùng nhóc.

Anh biết Yuuji sẽ rất buồn, nhưng đây là giải pháp tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra lúc này. Cho đến khi những ham muốn xấu xí kia biến mất, anh sẽ không chạm đến Yuuji nữa.

.

.

.

"Hửm? Sao yên lặng thế nhỉ?"

Choso đã quen với việc Yuuji chào đón mình về nhà nên sự tĩnh lặng khác thường này đã bật lên báo động đỏ trong đầu anh. Nhà cửa không có dấu hiệu bị đột nhập nên loại bỏ khả năng Yuuji bị bắt cóc, chẳng nhẽ nhóc kia giờ nãy đã ngủ rồi? Hay là bị ốm?

Nghĩ đến đây, Choso nhanh chóng đi đến phòng Yuuji thì chẳng thấy người đâu, tim vừa ngừng đập một cái thì anh phát hiện phòng mình đang sáng đèn, cánh cửa hé mở để thoát những thanh âm ngọt ngào mà anh đã quá quen thuộc.

Tuy nhiên, đó không phải là tiếng gọi nũng nịu dễ thương mà lại là những tiếng rên rỉ đứt quãng đầy hấp dẫn.

"Cho-Choso onii-chan..."

Còn chưa hết kinh hoàng, Choso nghe thấy tên mình xen lẫn những tiếng rên nhuyễn manh ấy. Anh không vội xông vào mà lén nhìn qua khe cửa, thu lấy thân hình nhỏ bé run rẩy của bé con nhà mình vào trong tầm mắt. Yuuji đang quay lưng về phía anh, quần cũng cởi hết để lộ cặp mông căng tròn như đào chín khiến cổ họng Choso trở nên khô rang. Một tay của nhóc nắm chặt lấy áo của anh đưa lên mũi hít hà, tay còn lại đặt ở giữa hai chân mà chuyển động một cách vụng về.

Có ngốc đến mấy cũng hiểu thằng bé đang làm cái gì. Yuuji cũng đã đến tuổi dậy thì nên Choso chẳng ngạc nhiên lắm, cái khiến anh bất ngờ chính là việc Yuuji thủ dâm với chiếc áo của mình.

Này chẳng phải... Cả hai người bọn họ đều lưỡng tình lương duyệt?

Nghĩ đến đây, toàn thân Choso nhịn không được nóng lên, đặc biệt ở vị trí giữa hai chân. Quả nhiên, dù có cố nới rộng khoảng cách giữa hai người bao nhiêu lần đi chăng nữa thì ham muốn của anh đối với em trai mình không phải nói bỏ là bỏ ngay được. Bằng chứng là khi nhìn thấy bé cưng vừa gọi tên mình vừa chạm vào bản thân, mọi luân thường đạo lý mà Choso cất công giữ vững đó giờ đều tan biến đi, chỉ để lại cơn đói cồn cào gặm nhấm tâm can anh.

Anh muốn chạm vào Yuuji, anh muốn nghe những tiếng kêu đáng yêu ấy nhiều hơn nữa.

"Yuuji..."

"Á, onii-chan!"

Sắc mặt ửng hồng của Yuuji bỗng chốc tái mét ngay khi người anh mà nhóc hết mực yêu thương bước chân vào phòng. Yuuji không biết phải biện hộ ra sao, chỉ biết co người hết mức có thể vào góc giường, cái áo trong tay cũng được nhóc dùng để trốn tránh Choso.

"Choso onii-chan... Em sai rồi, em xin lỗi, lần sau em sẽ không thế nữa..."

Nhìn bé con sợ hãi như vậy khiến tim Choso đau nhói. Anh vội vàng đến bên Yuuji và ôm chầm nhóc vào lòng trong sự ngỡ ngàng của đối phương, đôi tay to lớn dịu dàng vỗ về lưng nhóc.

"Đừng sợ, anh không trách em đâu." Choso nhẹ nhàng an ủi. "Yuuji thương anh, anh biết mà. Anh cũng thương Yuuji nhiều lắm."

"Ưm..." Bé con giương cái mặt mũm mĩm lên nhìn Choso, thấy anh cười tâm tình liền thả lỏng. "Onii-chan không mắng Yuuji sao? Em làm bẩn áo onii-chan mà..."

"Không sao, anh lại rất vui vì Yuuji làm vậy ấy chứ. Nó khiến em thoải mái sao?"

"D-Dạ... Không hiểu sao em thấy người nóng nóng, ở dưới thì ngứa ngứa nên em sờ..." Yuuji bẽn lẽn chỉ vào giữa hai chân mình. "... Nhưng sờ mãi không thấy khá hơn. Em tính đi tắm vì nghĩ chắc có vi khuẩn làm em ngứa, xong lúc đến gần phòng onii-chan thì nghe mùi dễ chịu quá, nên là... nên là..."

Bé con nói đến đây lại ngượng chín mặt, chỉ biết xấu hổ vùi đầu vào lồng ngực của anh hai. Choso lúc này sướng đến phát điên rồi, lông tơ cả người dựng đứng vì câu trả lời vô cùng thỏa mãn từ Yuuji.

"Em còn khó chịu không?"

"D-Dạ có."

"Vậy để onii-chan giúp em nhé? Yuuji có chịu không?"

Mắt thằng bé mở to trong bối rối nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự háo hức mong chờ. Yuuji gật gật đầu, ngoan ngoãn để Choso bế mình ngồi vào lòng của anh. Một tay của anh giữ lấy eo nhóc, tay còn lại bắt đầu xoa nắn dương vật nhỏ bé còn chưa phát triển hết của đối phương.

"A!"

Bé con giật nảy mình, gò má một lần nữa nhuốm màu hồng rực. Cái mông trần cứ vô thức dịch ra khỏi anh, thế nhưng giờ Yuuji có hối hận cũng chẳng thể chạy thoát được nữa rồi.

"Thả lỏng nào, em sẽ sớm thấy thoải mái thôi."

Nghe anh hai nói vậy, Yuuji mếu máo nắm chặt lấy áo mình, ngả người phó mặc số phận vào tay anh. Đôi mắt Choso tối sầm lại, vừa hôn lên mái tóc mềm mại vừa gia tăng áp lực ở tay, thu lấy những tiếng nức nở mê người từ nhóc.

"Yuuji, há miệng ra nào."

Nhóc mơ mơ hồ hồ vâng lời anh, miệng nhỏ mở mà lưỡi cũng thò ra theo. Choso nhịn không nổi nữa, tay nâng cằm nhóc lên và chiếm lấy khuôn miệng bé xinh. Vì đây là lần đầu của Yuuji, Choso đã phải kiềm chế bản thân để không hoàn toàn xơi tái đối phương, nhưng sự dịu dàng nâng niu hiện tại của anh vẫn khiến nhóc con chống đỡ không nổi mà bắn ra mấy bận.

Đứng trước khoái cảm lạ lẫm này, Yuuji vừa thích vừa sợ. Nhóc cũng rất vui vì anh hai không còn lạnh nhạt với mình nữa nên đã cố gắng làm anh hài lòng, để rồi cuối cùng chịu không xuể sức nóng này và ngất xỉu mất tiêu. Đến lúc Choso nhận ra mình đi quá trớn thì cũng muộn, chỉ biết cười khổ nhìn bãi chiến trường mà hai người họ bày ra.

Điều đáng sợ nhất là Choso không hề cảm thấy tội lỗi khi đã "vấy bẩn" Yuuji, trái lại anh còn muốn nữa, muốn thật nhiều hơn nữa. Anh giờ đây cũng chẳng còn tâm tư kháng cự khao khát đen tối của mình mà chỉ muốn độc chiếm cậu em trai bé bỏng, nhuộm cả cơ thể lẫn phần hồn của nhóc bằng tình yêu của mình để trong mắt nhóc chỉ có thể phản chiếu thân ảnh của anh mà thôi.

Yuuji là cả thế giới đối với anh, nên anh cũng nên là cả thế giới của Yuuji chứ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro