Chap 25: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cái gì?...Cô...cô ấy có thai sao?- Hắn hốt hoảng khi nghe vị bác sĩ nói

- Đúng vậy, cái thai gần được một tháng rồi.- bác sĩ hơi nhíu mày nhìn hắn, vợ mình có thai mà cũng không biết sao.

- Sao có thể...cô ấy chẳng có chịu chứng nào là giống phụ nữ đang mang thai cả.- hắn đang cố phủ nhận lại lời nói của bác sĩ

Hắn không thể tưởng tượng nếu đây là sự thật thì khi tôi biết, tôi sẽ trở nên như thế nào...đau buồn đến nhường nào, khổ tâm đến nhường nào. Hắn lo sợ điều đó. Cái điều mà hắn không thể nào chấp nhận được.

- Chắc anh chưa biết, phụ nữ mang thai không nhất thiết là phải có các chịu chứng như anh nghĩ. Có rất nhiều người vẫn rất bình thường nên không biết mình có thai là chuyện dễ hiểu- bác sĩ gật gật đầu giải thích khi nghe hắn hỏi, thì ra không phải là không quan tâm đến vợ mình.

Bác sĩ nói xong cũng nhanh chóng rời đi, hắn đứng đó thất thần một hồi thì cũng đi tới phòng bệnh nơi tôi đang nghỉ ngơi sau cuộc phẫu thuật dài.

Hắn bước vào trong, nhìn người con gái hắn yêu thương nhất đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt hồng hào giờ đã trở nên xanh xao đến lạ. Mắt hắn bắt đầu đỏ, kéo ghế đến cạnh giường hắn ngồi đó khẽ nắm lấy đôi tay mềm mại của tôi. Hắn đưa bàn tay tôi áp vào má hắn, nước mắt tuông rơi hắn đã khóc. Khóc cho số phận của đứa con chưa kịp chào đời, thậm chí hắn và cả tôi còn chưa biết sự hiện diện của đứa nhỏ. Hắn chua xót cho duyên phận của hắn và tôi.

- Jijun à, anh xin lỗi em, tất cả là do anh, anh không nên mắng em, không nên để em bị tổn thương. Xin lỗi em vì đã không giữ lại được đứa con bé bỏng của hai chúng ta. Anh cứ nghĩ em đã chịu chấp nhận tình cảm của anh rồi thì chúng ta sẽ được sống một cuộc sống thật vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng không, mọi sóng gió lại đột nhiên ập đến. Anh không biết vì sao mà mọi chuyện lại trở nên như vậy nữa. Phải chăng là do anh gây ra, anh không hiểu gì cả em à. Anh cần có một lời giải thích cho những chuyện này. Anh cảm thấy mệt mỏi, đau đớn mỗi khi em lạnh nhạt với anh.

Hắn ngồi đó thì thầm bên tai tôi, hết xin lỗi hắn lại hỏi tôi những câu hỏi khiến hắn mệt mỏi. Nhưng hắn vẫn không hề biết một sự thật nào cả, một chút cũng không.

Thật là làm người khác thất vọng

*Cốc..cốc..cốc*

Chợt cửa phát ra một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Hắn đi ra mở cửa. Là ả- Nayoung, cái người mà gián tiếp khiến tôi phải nằm ở đây, phải đau đớn.

- Nayoung..sao em lại tới đây- Hắn ngỡ ngàng nhìn ả ấy

- Em tới thăm chị Jijun- ả nói với Jungkook nhưng lại không dám nhìn thẳng mặt hắn.- Và em cũng có chuyện muốn nói với anh- ả cuối gầm mặt xuống đất.

Ả suy nghĩ kỉ rồi, tất cả là lỗi của ả, ả rất hối hận rồi. Ả không thể ngờ rằng lúc đó tôi lại cứu ả, cứu cái người luôn dùng mọi cách để hãm hại tôi. Nếu đã là người gây ra mọi chuyện thì ả sẽ phải là người kết thúc tất cả dù cho có xảy ra bất cứ điều gì. Nhưng liệu có kịp không, liệu ông trời có đợi ả sửa sai không?

Ả là thật sự hối cải rồi a

Hắn gật nhẹ đầu rồi né sang cho ả vào thăm tôi, ả đi đến giường bệnh ngồi xuống chiếc ghế mà hắn đã ngồi. Ả run rẩy tay chân nhìn tôi mà lòng càng cảm thấy hối hận, hối hận đến tột cùng. Hắn nhìn ả hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi ra gọi điện thông báo cho Sami,James và Sohyung.

Quay trở lại phòng bệnh, ả nắm lấy bàn tay tôi nhẹ nhàng.

- Chị Jijun, em xin lỗi chị rất nhiều, em không nên hãm hại chị, chị là một người tốt nhưng em lại không biết qúy trọng chị. Em không ngờ chị lại cứu em nếu không người nằm đây là em chứ không phải là chị. Em cảm ơn chị và cũng rất xin lỗi chị. Em mong chị có thể tỉnh dậy để có thể cho em một cơ hội để sửa sai.- thật ra ả cũng chẳng phải người ác độc gì, chỉ là ả luôn ghen tỵ với tôi vì tôi được hắn yêu thương hết mực, hắn lúc trước còn là bạn trai ả, mặc dù hắn đối xử với ả rất tốt nhưng nó không giống cách hắn đối với tôi. Ả luôn nghĩ mình có cái gì không bằng tôi mà Jungkook lại yêu tôi đến vậy. Không chỉ là ghen tị với tôi về tình cảm của hắn mà còn là cái chức Jeon phu nhân của Jeon gia này.

*Cạch*

Cánh cửa được mở ra một lần nữa, hắn bước vào. Ả quay lại nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ.

- Jungkook à, anh ra ngoài nói chuyện với em một chút nhé- ả nhẹ nhàng nói với hắn, ả đã không còn đến gần hắn hay đụng chạm hắn như trước nữa.

- Nhưng anh không thể để em ấy một mình được, em ấy cần anh bên cạnh- hắn nhìn lên giường tìm hắn lại quặn thắt thêm một lần nữa.

- Xin anh, em chỉ cần một chút thôi- ả nói như sắp khóc

- Được rồi, em nói nhanh lên nhé, anh phải ở bên em ấy.

Nói rồi, ả và hắn bước ra khỏi phòng. Vì sợ tôi có chuyện gì nên hai người chỉ đứng ở ngoài cửa phòng để nói chuyện.

- Có chuyện gì em nói đi- hắn nhìn ả nói

Ả mở miệng định nói gì đó nhưng chưa thoát ra được đã bị nghẹt lại ở cuống họng không thể nói được. Ả mím môi đầu cuối thấp, mắt đỏ hoe. Nhìn ả lúc này trong thật đáng thương.

Jungkook thấy ả cứ ngập ngừng mãi mà không chịu nói ra khiến hắn dần mất đi sự kiên nhẫn. Vợ hắn đang đợi hắn a.

- Em có chuyện gì mau nói đi, đừng để mất thời gian nữa.

- Thật ra...Thật ra...Em xin lỗi, tất cả mọi việc đều là lỗi của em- ả nói với giọng run run

- Em nói gì anh không hiểu, xin lỗi? Em xin lỗi vì chuyện gì chứ- Hắn đưa đôi mắt ngờ nghệch về phía ả. Ả nói cái gì mà không rõ ràng gì cả a

- Em xin lỗi là vì những gì em đã làm với anh chị....tất cả là do em cả....Em đã năm lần bảy lượt bày cách hãm hại chị ấy để lấy được sự yêu thương của anh- hắn nghe đến đây thì ngạc nhiên vô cùng- Anh chắc là bất ngờ lắm phải không, em là người tự biên tự diễn mọi chuyện rồi đổ hết lỗi lên đầu chị ấy. Chị ấy chưa bao giờ làm gì em cả, tất cả đều là em tự bịa ra.- hắn mắt nổi gân đỏ nhìn ả như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn đã tin ả đến thế mà ả lại làm những chuyện này để hại người hắn yêu thương nhất. Vậy là hắn đã trách lầm tôi rồi sao. Ả nhìn hắn hơi run sợ nhưng vẫn cố nói hết- Nhưng em hối hận rồi, rất hối hận rồi. Sau bao nhiêu điều em làm với chị ấy mà chị ấy vẫn chấp nhận cứu lấy em để rồi chị nằm đây mà đau đớn- Hắn nghe đến đây thì trở nên điên cuồng hơn. Thì ra tất cả là do ả, con của hắn và cô cũng là do ả hại.

- Cô...Thì ra tất cả là do cô bày ra..thật uổng công tôi đã tin tưởng cô như vậy...Cô có biết những điều cô làm đã gây ra cho người con gái tôi coi như sinh mạng những gì không. Tôi không ngờ cô lại có thể vì ghen tức mà đi hại người khác như vậy đó. Cô xin lỗi sao, cô nghĩ cô xứng đáng nhận được sự tha thứ của cô ấy khi đã HẠI CHẾT ĐỨA CON CỦA HAI CHÚNG TÔI sao- Hắn tức giận mà gằng từng chữ nói với ả

Ả nghe đến đây thì mắt trợn trắng, ả...ả đã hại chết đứa con của họ sao. Điều này khiến ả choáng váng cả đầu óc. Ả không còn tin vào tai mình nữa.

*Cạch*

*Bộp*

- Jungkook....Anh nói gì...em có con sao...đứa bé mất rồi sao

_________________________________

Bữa giờ bài tập về nhà nhiều quá nên chất xám sài sắp hết rồi, nên truyện nó không được hay lắm mong mọi người thông cảm.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện

Nhớ vote cho mình nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro