chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính cái con người đó, nhỏ nhắn, nhưng lại có sức hút khó cưỡng đối với anh, hút anh vào cô ấy, như một thứ kích thích không thể bỏ ra được. Thứ có thể khiến cả Jeon tổng phải thay đổi, khiến anh phải khóc phải cười không biết bao nhiêu lần, khiến anh đang làm việc cũng có thể chạy đi bất ngờ. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra....

Tối hôm đó, tôi sốt khá cao, chắc do trúng gió, anh thức nguyên đêm để chăm sóc cho tôi. Cơ thể nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường, kế bên còn có một người khác. Anh lấy khăn ấm đắp lên người tôi.

"Sao em cứ mãi làm tôi lo thế này?" giọng nói ngọt như kẹo, đến anh cũng chẳng nhận ra. Cái đầu tôi nó cứ nhức ong ong rất khó chịu, tôi nhíu mày vì đau, cơ thể nóng rực như đang nằm trên lửa, mồ hôi tuông trên trán như mưa, càng khiến anh xót xa.

"Mèo nhỏ nhà em, đau không nói, buồn cũng chẳng la lên, thì làm sao tôi chăm sóc em được đây? Ngốc quá đi." Anh lau bàn tay tôi thật nhẹ nhàng, giọng nói trầm hẳng đi.

"Lạnh...." Tôi bấu tay áo anh. Jungkook chợt nhoẻn miệng, nằm xuống bên cạnh tôi ôm chặt tôi vào lòng.

"Ấm rồi chứ?" Anh hôn nhẹ lên cái cổ nóng hổi của tôi.

___________________________

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh, nhưng tôi vẫn ngủ ngon lành, trong vài phút giây gì gì đó, tôi giật mình thức giấc.....và phật hiện một sự thật kinh hoàng vừa xảy ra vào đêm hôm qua....tôi và anh ta đã ngủ chung với nhau, không chỉ chung hòng mà còn chung giường. Nhưng điều này cũng không phải là lần đầu tiên, chắc là cả chục lần rồi ấy!! Tôi nhăn nhó, đẩy nhẹ anh ra, nhưng lại bị anh kéo lại, ôm chặt vào lòng, hơi thở đều đều của anh phả vào khuôn mặt tôi.

"Nè, anh buông tôi ra." Tôi nói nhỏ nhưng đủ để nghe được.

"Lắm lời." Anh nói, mắt vẫn không mở ra. Nghe câu đó xong, tôi im bặt, làm được gì nữa đây? Đành phải để anh ôm cho thật thoải mái.

"Anh không đi làm à?" Tôi thấy thật kỳ lạ, đáng lẽ giờ này, anh phải ra khỏi nhà rồi chứ? Anh lắc đầu, lại là khoảnh khắc im lặng gượng gạo của tôi và anh.

................................................................................................................................................................

Tôi thật sự không ngủ được nữa, đành đẩy anh ra, "lăn" ra khỏi giường. Nhưng đang định mở cửa thì một bàn tay rắn chắc kéo cổ tay tôi lại, khiến tôi ngã bổ vào người anh.

"Em thật là chẳng biết nghe lời, muốn bị phạt à." Nghe có mùi nguy hiểm, tôi lại càng né tránh hơn, không dám nhìn vào mặt anh.

"Không....không muốn." Tôi lắc đầu, đôi mắt có vẻ tội lỗi.

"Nhưng mà em lỡ làm rồi, làm sao tôi tha được đây?" Và.....bây giờ tôi mới phát hiện ra, anh không mặc áo, chỉ mặc một cái quần Jean kiểu rách gối, cơ thể nóng bỏng vô cùng, lông ngục rộng, ấm mà tôi đang dựa vào. Tôi ngượng đến chín cả mặt, đẩy anh ra, nhưng cái sứ liucwj cỏn con này thì làm sao địch nỗi với anh?

Anh nhếch mép, nét mặt vô cùng "háo sắc", càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi. Hôm qua, em nợ tôi cả buổi tối đấy, bây giờ em sẽ phả trả đủ. Anh liếm môi, nhìn chằm chằm vào tôi. Jungkook đè tôi vào góc tường, chặn hai tay, coi tôi chạy đi đâu.

"Anh làm....gì zậy??" Tôi rụt rè như rùa rụt cổ.

"Anh đang phạt em." Anh cúi xuống, ngấu nghiếng đôi môi anh đào của tôi, tay nắm chặt lấy cánh tay của tôi, tôi lại cảm thấy quen với cái cảm giác này rồi, dần dần chẳng cảm thấy ngượng nữa. 

"Nếu em cứ như vậy thì....làm sao tôi kiềm chế được đây?" Anh vừa hôn vừa nói. Anh luồn lưỡi vào trong khoang miệng tôi, tìm kiếm cái lưỡi nhút nhát kia, vừa nút vừa hôn, khoái cảm lên tới tận đỉnh. Bây giờ rút ra thì thật sự mất hứng lắm, anh liếm đôi môi đỏ tấy của tôi, hôn xuống cổ rồi xuống xương quai xanh, cũng may anh vẫn kiềm chế được nên dừng lại, thả tôi ra.

"Còn lần sau nữa, thì tôi sẽ phạt nặng hơn." Anh bẹo đôi má, phúng phính của tôi. Sáng hôm đó, tôi vào bếp nấu ăn cho anh, từ khi nào mà tôi đã không còn có những suy nghĩ xấu về anh nữa, mở lòng với anh hơn. Đang bận bịu trong bếp thì, anh đi vào, ôm chầm lấy eo tôi.

"Bảo bối, đang làm gì thế?" Anh đặt cằm lên vài tôi, dịu dàng hỏi. Người hầu trong nhà thấy cũng rất ngạc nhiên, lần đầu thấy chủ tịch Jeon như vậy, kỳ lạ quá đi. 

" Tôi nấu ăn giúp anh." Tôi nói trống không nhưng đã lịch sự hơn trước.

"Cảm ơn, bà xã." Anh hôn cái "chụt" lên má tôi, khiến tôi có chút giật mình sững lại.

"Sao thế?" Anh thấy thế liền hỏi.

"Không có gì." Tôi lắc đầu.

Sau khi ăn xong, anh làm việc trên chiếc máy tình, còn tôi thì chơi đùa với con mèo mà anh nuôi. 

"Mèo nhỏ đáng yêu." Tôi vuốt ve bộ lông của nó, cười khanh khách khi nó ngồi lọt vào lòng tôi.

"Em có vẻ thích mèo quá nhỉ?" Anh đang làm việc liền quay qua nhìn tôi đang chơi đùa vui vẻ.

"Ừm, rất thích!!" Tôi nhoẻn miệng cười khiến anh cũng vui vẻ theo. 

Một lát sau, tôi ra ngoài có chút việc nhưng không nói với anh, mà còn lại đi bộ. Lúc đang về thì mưa to lắm, nên tôi liều chạy về nhà trong mưa luôn. 

"Minji đâu, sao cô ấy ra ngoài mà máy người không nói với tôi." Jungkook quát lớn tiếng khi không thấy tôi. Một lát sau tôi về tới nhà, người ướt như chuột lột. Anh thấy thế, tức giận kéo tôi vào phòng, quăn tôi xuống giường như một món đồ chơi. 

"Em đi đâu, có biết tôi lo cho em lắm không?" Anh rất tức giận, lớn tiếng. Anh sợ.....rất sọ sẽ mất em!!

"Tôi.....đi có việc một chút." Tôi bị anh đàn áp mà sợ phát khiếp.

"Sao em đi không nói với tôi?" Anh hạ giọng, thở từng hồi một để không mất kiểm soát nữa.

"Xin....lỗi." Tôi mếu máo. Anh đi lấy một cái khăn trắng, quàng qua người tôi, lau tóc cho tôi. Khoảng cách giữa tôi và anh rất gần chỉ cần một chút nữa thôi là có thể chạm môi. Tôi có thể thấy nét mặt tức giận sâu trong đôi mắt lạnh lùng kia, tôi chần chừ một lát, rồi nhón chân lên, hôn nhẹ vào môi anh.

"Jungkook...đừng giận tôi nữa!" Tôi khẩn cầu.

" Không." Anh quả quyết.

"Jungkook..... ~~"

"Không." Anh vẫn lắc đầu, nhưng có vẻ đã dễ dãi hơn một chút. Từ khi nào mà anh đã mềm lòng với những chiêu trò con nít này của tôi. Jungkook lắc đầu, nhắm mắt lại, nếu cứ mở mắt chắc anh sẽ đổ gục vì vẻ đáng yêu này mất.

"....Anh à ~~~" Tôi chu chu cái mỏ, "banh" mắt anh ra, bắt ép anh nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp thật sự rất đáng yêu.

"K....không!!" Anh khó chịu nuôt nước bọt.

"....Anh xã à ~~" Tôi đánh trúng ngay một cú mạnh vào tim anh khiến anh gục ngay lập tức.

"Minji...tôi thua em rồi." Anh bất lực lắc đầu.

"Em......là đang mở lòng với tôi?" Anh thắc mắc.

"Ừm....." Tôi gật đầu. Anh đang lau tóc cho tôi, ngay lập tức cuối người xuống, ngậm lấy đôi môi của tôi, hôn ngấu ngiếng, đôi môi ngọt ngào quấn lấy nhau. Nụ hôn thật rất cuốn hút, hút người ta vào trong nó. Chúng tôi hôn nhau đến khi cả hai không thở nỗi nửa thì thôi, kéo ra là một sợi chỉ bạc. 

"Mèo nhỏ, em ngốc lắm." Anh ôm tôi vào lòng, vuốt ve như một chú mèo thật sự, phải.....có lẽ, tôi trúng "bùa yêu" của anh rồi cũng nên!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro