một nghìn một trăm bốn mươi bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


một một bốn bảy,
là khoảng cách địa lí từ thành phố nhỏ tới tokyo,
hay nói cách khác, là khoảng cách giữa hai con tim đang cùng chung một nhịp đập.

đã được ba tuần kể từ khi taerae nói lời tạm biệt với người thương, dù không muốn nhưng từ giờ hai đứa sẽ phải yêu xa.

đêm hôm ấy sau khi nói xong điều cần nói, kum junhyeon không nhận lại được bất kì lời hồi đáp nào từ kim taerae, kể cả lời trách móc, hay sự đồng ý, hoặc là động viên... taerae chỉ im lặng bỏ cây đàn guitar xuống, nắm lấy bàn tay của cún ngốc rồi hôn nhẹ lên đó.

anh trở mình tựa đầu lên vai của người yêu, cả hai cứ tựa nhau như vậy im lặng ngắm sao băng, dù trong lòng còn nặng trĩu nhưng không ai nói điều gì.

"junhyeon bay an toàn nhé, đừng ngại gọi điện làm phiền taerae, nếu em không làm phiền anh thì anh sẽ tủi thân lắm đấy."

kim taerae bấu tay vào vạt áo khoác của junhyeon, bịn rịn ngước đôi mắt ướt lên nhìn vào em.

dù bên ngoài tỏ ra không quan tâm là thế, nhưng trái tim taerae lại chẳng được tĩnh lặng như những gì anh thể hiện. một tuần đủ để anh sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn, cũng đủ để anh chuẩn bị tinh thần cho việc yêu xa, anh không đủ tự tin để yêu xa nhưng lại càng không đủ can đảm để dứt khỏi kum junhyeon.

có một điều taerae đã nhận ra trong vài ngày trở lại đây, anh yêu junhyeon nhiều hơn anh từng nghĩ.

"kim taerae không khóc!", người cao hơn chạm nhẹ vào mí mắt người trong lòng, "nhớ thì cứ gọi. anh chờ."

sắp xa nhau, junhyeon tỏ ra người lớn hẳn. nhỏ hơn 4 tuổi, mà dám xưng anh.

dẫu vậy, một chữ "chờ" của ai kia cũng đủ làm kim taerae bật khóc. anh hay em gì cũng được, khóc cho đã chứ mấy tháng tới đây làm gì có ai ôm taerae vào lòng vỗ về khi anh rơi nước mắt nữa.

"kim taerae ngoan không khóc, sưng mắt lên nhìn muốn cắn lắm, anh ngứa răng rồi. ngẩng mặt lên nào, nhìn người yêu của taerae đi", gương mặt giàn dụa nước mắt được ai kia từ từ nâng lên, "em sẽ về, nhớ? chắc chắn mà, em sẽ làm phiền taerae suốt ngày, sáng trưa chiều tối đêm lúc nào cũng nhắn tin gọi điện, lúc đó đừng có mà nổi giận với em."

"xưng anh tiếp đi..."

tự dưng người nhỏ hơn oà khóc, kum junhyeon luống cuống cả lên.

"t-taerae đừng khóc, anh yêu taerae mà", chỉ đành chiều theo yêu cầu vừa rồi của bạn nhỏ, mặc dù nó đúng ý của junhyeon, "anh phải đi rồi, taerae nín đi thì junhyeon mới an tâm đi chứ."

"ừ ừm... junhyeon đi kẻo muộn, taerae không khóc nữa, khóc trôi hết melody vừa nghĩ ra rồi đây này."

"thế từ giờ em được phép xưng anh với taerae à?"

"không!"

"được rồi anh biết rồi, hôn một cái."

sau chiếc hôm tạm biệt lưu luyến, kum junhyeon bước vào phòng chờ còn kim taerae thì ra về. trời đã về khuya và taerae thì mới khóc một trận, anh thiếp đi ngay khi vừa đặt lưng lên chiếc giường còn vương mùi kum junhyeon.

sáng hôm sau tỉnh dậy, taerae nhận được tin nhắn junhyeon báo đã đáp máy bay an toàn vào 7 tiếng trước. vậy là chỉ sau một giấc ngủ ngon, kim taerae và kum junhyeon giờ đã là hai con người với hai cuộc sống khác nhau.

--

đứng đầu bảng xếp hạng melon realtime hôm nay lại là bài hát của composer kim taerae rồi. là bài hát thứ 2 trong năm nay đạt được thành tích này, có phải anh mát tay quá rồi không?

"không phải đâu, là do anh đang yêu đương nồng thắm với thằng oắt kia đấy."

park gunwook hân hạnh tài trợ một gáo nước lạnh tạt vào mặt taerae. ừ thì... cũng đúng.

hai người đang ở giai đoạn mầm non của tình yêu, cái giai đoạn mà bạn cứ muốn dính lấy đối phương 24/7 ấy. mà hoàn cảnh không cho phép, nên taerae và junhyeon dính nhau bằng cách call video cả ngày, cuộc gọi sẽ chỉ ngắt khi điện thoại một trong hai quên cắm sạc mà sập nguồn.

thậm chí, taerae còn được thấy hình ảnh junhyeon cởi trần như cơm bữa... thời gian đầu còn ngại ngùng đỏ mặt, nhưng kim taerae đã được em người yêu tôi luyện mài dũa, nên giờ anh quen rồi, chỉ hơi ngứa tay vì không thể sờ vào hiện vật.

vậy nên, anh quyết định sẽ trả thù kum junhyeon bằng cách khiến cậu có cảm giác như anh.

thế là một bữa nọ, kim taerae giả vờ vừa tắm xong và mặc mỗi boxer khi call video...

nhưng đó là lần duy nhất, vì kum junhyeon gần như muốn gom hết đồ vào vali và đặt vé máy bay về seoul ngay lập tức. đến mức taerae phải xỏ quần áo lại chỉ sau 10 phút gọi điện.

"ừ công nhận. chú cứ thử yêu đương đi thì biết. cảm hứng ngập tràn luôn."

kể từ lúc junhyeon sang nhật, gunwook và taerae gặp nhau rất thường xuyên. một phần vì junhyeon đã có lời nhờ vả bạn thân mình để ý đến taerae dùm cậu, nhưng taerae cũng nhiều lần chủ động hẹn gặp gunwook, anh muốn cậu góp ý cho album nhỏ đang ấp ủ của mình.

đó là một món quà, được chắp bút và cất giọng bởi chính kim taerae. sắp đến sinh nhật lần thứ 20 của kum junhyeon, taerae vẫn nhớ con số 20 này có ý nghĩa như nào với cậu, với gia đình cậu và với cả anh nữa.

anh đã sợ rằng sẽ không thể hoàn thành album trước khi junhyeon từ nhật trở về. nhưng không ngờ kum junhyeon lại đi lâu tới vậy.

taerae và junhyeon đã đón kỉ niệm 300 ngày online, cũng có nghĩa là họ xa nhau gần một năm. yêu xa lâu như vậy, thật may mắn khi hai người vẫn luôn đủ nhiệt để có thể nói câu yêu nhau từng ngày từng ngày.

cuộc sống tại tokyo của kum junhyeon bình thường hơn cả chữ bình thường. bởi cậu đã tốt nghiệp trung học từ trước khi qua đây, vậy nên hằng ngày chỉ có đi đi lại lại giữa nhà, bệnh viện và trung tâm dạy tiếng. gần đây thì cún ngốc có đăng kí một lớp học guitar nữa, thực ra thì junhyeon muốn để cho người yêu dạy mình hơn...

cả một ngày dài chán ngắt junhyeon chỉ háo hức tới lúc nhận được cuộc gọi từ kim taerae.

đôi khi anh sẽ chỉ nhìn chằm chằm cậu qua camera rồi nói mấy câu sến sẩm và ngại tới mức cúp máy. có lúc anh hoá thân vào vai người kể chuyện, kể cho cậu nghe những mẩu chuyện nhỏ hằng ngày của anh, rằng quán cafe cạnh nhà đã đổi tới list nhạc thứ 4 kể từ khi cậu đi, rằng tán cây ngân hạnh phía trước phòng cậu đã hoàn toàn che hết đi khung cửa gỗ nhỏ, rằng gunwook có vẻ đã có bạn gái bởi anh bắt gặp hai người họ ríu rít tại phòng tập nhảy. rồi có lần, kim taerae bắt junhyeon kiên nhẫn nghe anh đếm số từ 1 đến 100, sau đó hét toáng lên khiến kum junhyeon hoang mang lo lắng liên tục hỏi.

"sao đấy??? taerae sao đấy nói anh nghe, có phải bị thương rồi không?"

"không đếm được nữa rồi... số lần taerae nhớ kum junhyeon ngốc ngếch trong hôm nay đã vượt quá 100 lần rồi..."

"yah kim taerae! làm anh sợ đó.."

rồi cả hai chỉ nhìn nhau mà cười ầm lên. cuộc trò chuyện giữa những người yêu nhau vốn là vậy mà, một người kể chuyện một người im lặng lắng nghe, lắm lúc thì cùng nhau cười ngờ ngệch chẳng rõ lý do.

kum junhyeon vốn là một cậu nhóc nhiều năng lượng và cả nhiều lời, taerae thì lại trông có vẻ yên lặng hơn. thế nhưng ở trong mối quan hệ giữa hai đứa, junhyeon sẽ là người luôn im lặng lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt taerae tích góp lại mỗi ngày, cậu luôn chỉ mỉm cười nhìn cái người đang khua tay múa chân kia qua màn hình điện thoại một cách trìu mến.

từng ngày từng ngày cứ trôi qua êm đềm như vậy, kim taerae đã hoàn thành xong album - món quà anh muốn gửi tặng kum junhyeon nhân dịp sinh nhật lần thứ 20 của người yêu. một album nhỏ, hay đơn giản chỉ là một chiếc cd có chứa tổng cộng 3 bài hát, anh muốn có thể trao tận tay cậu, thậm chí còn luyện hát với guitar cả nghìn lần để sẵn sàng "tán đổ" kum junhyeon.

và thế là kim taerae đã đặt vé máy bay từ seoul qua tokyo để tạo bất ngờ cho cún ngốc. tất nhiên là kum junhyeon không biết, anh thậm chí còn giấu park gunwook cho cẩn thận.

kim taerae vô cùng hào hứng sắp đồ qua nhật để gặp lại ai kia sau gần một năm trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro