Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả bọn KiWoonAh đứng hình khi nghe cậu nói:"Appa sẽ bảo vệ con!" chất giọng trong trẻo mà sao cứ như sét đánh ngang tai tất cả bọn họ. Còn anh thì chỉ đứng đó cười nhạt nhưng nụ cười lại chẳng mang theo một tí sức sống nào

CẬU ĐÃ CÓ CON!

Tên đàn ông lúc nảy lôi kéo Yuki đi về phía bọn họ, hắn mặc âu phục đen nhưng đúng hơn là trên người hắn chỉ toàn là màu đen. Yuki vừa thấy hắn đến gần liền giật lùi vào lòng cậu, làm sao lại thế này? Là do nỗi sợ đã ăn sâu vào bản năng?

Đôi mắt hắn bị kính râm che khuất nhưng tay đã nắm chặt đến mức cùm tay cũng nổi lên rồi. Hắn cất giọng, cái giọng nói eo éo nhưng lại cố gằng lại tạo nên âm thanh thật chói tai:

-Mày là appa của con tao? Con tao từ lúc nào có appa trẻ như mày?

-Tôi không phải là con ông! -Yuki hét lên! Nó đang sợ! Phải! Tuy giọng hét có lớn nhưng cậu cảm nhận được cả người nó đang run lên từng đợt! Có lẽ nó sợ cậu sẽ giao nó cho ông ta đây mà.

Cậu lấy tay vuốt dọc theo lưng nó, mở miệng hỏi :

-Vậy từ khi nào con tôi lại có appa già như ông?

-Mày.....Không nói nhiều, đưa nó cho tao!

-Tại sao bạn tôi lại phải giao con cho ông ?- một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngữ khí sắc lạnh hướng về người đàn ông kia.

-Yong thiếu gia!- Ông ta cuối đầu sợ sệt, tại sao Yong thiếu gia lại ở chung với tên nhóc này? Lần này thì nguy, đụng vào Yong thiếu gia thì Yong gia sẽ ra tay, cái tập đoàn khiến hắc bạch lưỡng đạo phải nhường bước này có tiếng là tàn độc. Hơn nữa Yong đại thiếu gia lại là một kẻ không chút ghê sợ mà có thể một tay giết chết hơn 98 tên phản bội cùng với tất cả vợ con chúng, rất yêu thương cậu em trai này! Đụng đến chỉ tổ rước phiền phức về thân, thậm chí gia tộc của hắn sợ cũng sẽ bị giết sạch. Hắn không thể vì con mồi nhỏ này mà hi sinh cả gia tộc! Nhưng con hắn.......

Liếc nhìn nhóc Yuki, hắn lại nhìn sang Junhyung và Yoseob, mở miệng một lần nữa:

-Vâng, tôi đã hiểu!

Rồi liền quay đầu bỏ đi.

Bóng hắn khuất dần, theo dòng người mà biến mất. Nhóc Yuki nãy giờ sợ hãi vẫn im lặng nhưng hắn vừa bỏ đi đã gục vào vai cậu mà khóc. Sau sự nguy hiểm chính là sợ hãi đến kinh hoàng, câu này có lẽ đúng với trường hợp của nhóc này chăng?

Năm người bọn họ đang dỗ dành thằng bé thì nó đột nhiên nín bặt, ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt như gương của nó phản chiếu hình ảnh một người con trai lạnh lùng nhưng ấm dịu. Đôi mắt đó dường như đem tia sợ hãi lúc nãy bỏ đi mất, thay thế vào đó là sự ngưỡng mộ và chân thành biết ơn

-Cám ơn chú lúc nãy đã cứu Yuki!

-Không có gì- anh cười hiền xoa đầu nó. Nó là con trai cậu sao? Nó thật đẹp nhưng lại là vẻ đẹp lạnh giá của châu âu, khác hẳn với vẻ đẹp trong sáng của cậu. Chắc nhóc này giống mẹ rồi!

-Nhóc à, nhóc là con của Yoseob appa thật à?-HyunAh hỏi nó, cô thấy cái vẻ chết tâm lúc nãy của anh thì không thể tin vào mắt mình. Cả cái lúc anh dùng đến danh phận Yong nhị thiếu gia để giúp nó nữa, cả ba người thật giống một gia đình. Chỉ có điều, thiếu ánh mắt người cha, ánh mắt lúc nãy của anh chính là nỗi đau thấu tâm can bị đè nén xuống tận cùng.

Cái danh phận đó vốn chỉ có nội bộ công ti biết, cũng như danh phận Son thiếu gia của Dongwoon vậy! Nhưng anh lại đem ra sử dụng thì đây đúng là lần đầu tiên! Cậu nhóc này càng nhìn càng phản phất giống Dongwoon nhiều hơn là giống Yoseob, cô không tin đây là con cậu!

-Vâng, thưa cô!- nhóc trả lời, lễ nghĩa và rõ ràng. Mẹ nó hẳn đã dạy dỗ rất nghiêm khắc đây! Nó trả lời cô xong lại quay qua nhìn cậu- appa ơi, umma và noona của Yuki có ở đây không appa?

Ặc

Không phải chứ? Cậu còn một đứa con gái lớn nữa à?

Rốt cuộc là cậu đã có bao nhiêu đứa con rồi? Ở tuổi này mà.......

Cậu dường như không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ tay vào bệnh viện nói:

-Umma và noona của Yuki đều ở trong đó! Nhưng Yuki nghe appa hỏi nè, tại sao người đó lại bắt Yuki?

-Chú đó ngày nào cũng đi theo Yuki hết, chỉ cần Yuki rời khỏi nhà mà không có noona chú đó sẽ bắt Yuki đi gặp umma.

-Hả?-năm người nhìn nó, miệng muốn rớt xuống đất ! Là sao? Cái gì đang diễn ra, họ thật sự không hiểu nhóc con này nói gì hết rồi nha. Cái gì mà mới hỏi umma có ở đây không lại chuyển qua nói tên lúc nãy bắt đi gặp umma?

Trong lúc họ còn chưa ngậm miệng lại được thì, nhóc Yuki đã vội reo lên:

-A! Umma và noona kìa! Appa ơi, Yuki đi nha! Cháu chào mấy chú, cháu chào cô xinh đẹp.

Xong, nó chạy đi mất hút. JunKiWoonAh quay sang cậu, người có vẻ thân với nhóc kia, định hỏi gì đó nhưng lại thôi vì người kia cũng đang chết lâm sàn thông tin như họ.

-Thôi, chúng ta về đi-KiKwang cuối cùng cũng chịu mở miệng, anh vẫn còn buồn chuyện Dongwoon và Son gia không thể lo thêm chuyện Yoseob được.

Năm con người rời khỏi đó, mỗi người một tâm trạng.

~~~~ buổi chiều, Beast house~~~~~~

HyunSeung trở về, tâm trạng cậu đã tốt hơn nhiều, cô bé Layla đã nói chuyện với cậu cả buổi trưa nay khiến cho mọi bực tức cả ngày hôm nay trôi về chốn nào. Nhóc con trai của cô cũng rất đáng yêu, nó làm anh cười suốt.

Tâm trạng tốt, quyết định về chiêu đãi cả đám ở nhà, dù gì tên đó( anh DooDoo ấy) vẫn còn trong bệnh viện mà.

Kết quả là bây giờ tay Hyunseung đầy thực phẩm, định tối nay sẽ nấu một bữa thật ngon cho bốn thành viên còn lại.

Vừa bước vào nhà, Hyunseung xém tí bật ngửa. KiWoon đang ôm nhau khóc lóc thảm thiết, máy game và đồ ăn vặt cũng bị vứt chỏng chơ trên bàn không thèm ngó ngàng tới. Junhyung thì đang.......ĐỌC SÁCH?!!!!!!

Ôi trời ơi, hôm nay là ngày gì mà trưa còn bình thường mà chiều đã toàn chuyện lạ thế nhỉ?

Chúa ghét sách mà lại ôm sách ngồi đọc sao?

-Chắc mình nhìn nhầm thôi mà! Chắc mình nhìn nhầm thôi mà!- HyunSeung tự nói với bản thân rồi lại ngó tới ngó lui.

Thiếu mất Yoseob rồi, sao thế này? Bình thường trong nhà này không phải là "Ở đâu có Jun ở đó có Seob" hay sao? Cặp bài trùng này lại chia nhau ra à? Hay dỗi hờn gì nữa đây?

Ánh mắt của Seung umma hướng về Junhyung đầy khó hiểu và lo sợ! Lần trước giận nhau một lần đã phá đến liên lụy nhiều người, lần này sẽ thế nào đây?

Xoạch

Junhyung đóng sách lại, lẳng lặng đi lên phòng, anh không chịu nổi cái tiếng khóc của KiWoon và ánh mắt săm soi của Hyunseung nữa. Còn cậu, tại sao vừa về đã trốn biệt trên phòng? Bệnh à? Hay có con rồi không cần anh nữa? Trong lúc suy nghĩ anh không để ý chân mình đang đi chậm lại cố không phát ra tiếng động.

-Hahaha, thật ah?-Giọng cười vui vẻ của cậu vọng ra từ phòng ngủ. Mặt ai đó bỗng trở nên chằm dằm.

Anh thì lo cho cậu trong khi cậu lại ngồi trên này nói chuyện điện thoại vui vẻ quá nhỉ? Đang chuẩn bị quay đi của anh bỗng khự lại vì một câu nói

-Layla này, tớ sẽ xin lỗi người đó vì đã làm người đó buồn! Sẽ nói cho người đó biết tớ yêu người đó nhiều như thế nào!

Người đó là ai?

Không phải là cô bé Layla kia sao?

Là vợ cậu à?

Anh đứng trước cửa phòng lảm nhảm một mình:

-Nếu người đó không phải cô bé kia thì là ai nhỉ? Ngoại trừ cô ta thì hôm đó em ấy có gặp ai nữa đâu? Có thể là một kẻ xấu xa nào đó định lừa gạt em ấy thì sao? Nhưng dạy được một đứa con lễ nghĩa như Yuki thì chắc không phải là kẻ xấu rồi. Không chừng là người độc ác đi ăn hiếp Seobie thì sao?Khô.......

-Này!- tiếng nói của DongWoon vang lên cắt ngang giọng nói của anh- hyung đang đọc rap cho bài mới hả?

-Không phải....- anh nhăn mặt trả lời, nét khó xử lộ ra cả gương mặt.

Rồi hai người dắt nhau ra ban công tâm sự loài chim biển gì đấy một hồi, Dongwoon dần hiểu rõ mọi việc, nói:

-Sao hyung không nói thật với hyung ấy đi? Tình cảm che giấu là khổ sở lắm đấy!

-Ừ thì hyung cũng định nói nhưng bây giờ...... em ấy không phải đã có con và vợ hay sao?- có cái gì đó đau lòng trong giọng nói của anh, đau lòng đến mức nỗi đau ấy lan sang cả người nghe.

-Haiz....thôi để hôm khác em đi với hyung tìm người đó nhé! Nói trước cho con gái người ta chuẩn bị tinh thần biết chồng mình nghe tỏ tình một lần. Em cũng tò mò ai đã cướp được trái tim Seohie hyung lắm- Dongwoon cười, nét cười buồn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước

-Sao không là ngày mai?- Junhyung gấp gáp hỏi, anh biết là Dongwoon đang có chuyện không vui nhưng anh không muốn kéo dài nỗi đau này thêm nữa.

-Ngày mai hyung có lịch mà không nhớ sao? Với lại em cũng phải đi sinh nhật nhóc Yuki nữa! Umma Seung mới báo á!

-Ừm vậy thôi cám ơn em

DongWoon vỗ nhẹ vào vai anh an ủi.

Cả hai đều có rắc rối của riêng mình mà chẳng thể nói với ai.

Nhưng họ không để ý một chuyện, trưa này Hyunseung không ở cùng họ, làm sao anh biết được họ quen Yuki? Mọi chuyện sẽ còn rối lắm đấy.

Giữa anh và cậu còn bao nhiêu điều ngăn lại nữa? Hạnh phúc sẽ không còn bên họ? Khoảng cách giữa họ là vĩnh viễn.

Vĩnh viễn có xa không?

Gần! Ngay bên cạnh!

Vĩnh viễn có xa không?

Xa! Xa tận chân trời!

Tận chân trời hay ngay bên cạnh chỉ là do một quyết định.

end chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro