2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




10 tuổi

- Huhu, tôi ghét cậu...

Có hai đứa nhóc Tiểu học đang trên đường đi về nhà, một trai một gái, thằng con trai đi trước, đứa con gái theo sau. Đứa con gái đi một bước lại khóc nấc lên một tiếng, giữa đường dừng chân đứng khựng lại oà khóc toáng lên.

- Cậu đừng có khóc nữa!

- Huhu, cậu là đồ đáng ghét! Đồ bủn xỉn, cậu nhất định sẽ không đi ngoài được!

Thằng nhóc vì con bạn làm mình đứng lại nên nó cũng phải đứng lại để...dỗ!

- Nín ngay, cậu còn khóc nữa tôi sẽ không chơi với cậu!

Dỗ một hồi không được thằng bé liền quay sang dọa nạt.

- Huhu oa oa...

Không ngờ công dụng hoàn toàn ngược lại, con bé liền khóc to hơn.

- Oa oa, cậu là đồ xấu xa! Tại sao cậu lại mang sô - cô - la cho con nhỏ Gumi? Tớ thân với cậu hơn nhỏ đó mà!

- Ai biểu cậu chậm chân, nhỏ xin tôi trước cậu!

- Tớ không biết, cậu phải cho tớ ăn kẹo sô - cô - la! Huhu...

Đỉnh điểm của câu chuyện là con nhóc ngồi luôn xuống đường, mặc cho thằng bé dỗ dành cỡ nào, lôi kéo thế nào cũng không chịu đứng lên.

Bất lực, thằng nhóc ngồi bệt xuống đối diện với con nhóc đang khóc ầm ĩ. Thằng nhóc nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho con bé, nhẹ giọng dụ dỗ.

- Ngoan, nín đi, tôi thương cậu hơn nhỏ Gumi mà. Cậu khóc trông xấu lắm!

- Thế sao cậu cho nó kẹo mà không cho tớ?

Kẹo? Giờ đào đâu cho ra kẹo chứ!? Thằng nhóc cau mày suy nghĩ, lại nhớ lúc trước ba hôn môi mẹ nó, mẹ nó bảo " ngọt ". Không biết " cái đó " nó có ngọt không nữa!

- Cậu nhắm mắt lại đi, rồi tớ cho ăn kẹo!

- Thật không? Kẹo đâu?

Con bé nghe vậy quả nhiên ngừng khóc hẳn, chìa bàn tay xinh xắn ra đòi kẹo.

- Nhắm mắt lại rồi tớ đưa!

Nghe lời, con bé nhắn mắt thật. Thằng bé chần chừ, hơi lưỡng lực, nó hạ thấp người cúi xuống, chạm môi vào môi con bé.

Đúng là kẹo ngọt thật!


...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro