CHAP 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Jongin không phải là loại người khi tức giận mà không biết đâu là giới hạn, cậu ta đi vào phòng khách sạn, Luhan thập thò sau lưng cậu ta, nửa muốn đi theo vào nửa muốn quay đầu chạy đi. Jongin nhìn cậu bé cười cười, lảo đảo, Luhan theo bản năng đưa vai ra đỡ, Jongin ôm lấy Luhan vào lòng, nhẹ nhành giữ chặt lấy cậu bé.

"Hyung,thật sự không sao. . ." Cậu ta nhỏ giọng nói, tay vuốt sống lưng Luhan, những ngón tay chạm qua vết sẹo lồi hẳn lên trên lưng cậu bé, Luhan không khỏi thấy nhói lòng, " Đừng lo cho thằng anh hư hỏng này, về đi. Hyung ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi." Luhan hai chân thật sự đã run lắm rồi, mới nghe Jongin nói vậy thì chợt mừng.

"Hyung sẽ không sao thật chứ?"

"Ưm. . . Thật mà. . . Cậu bé ngốc này. . . ",Jongin vươn tay nhéo chót mũi Luhan cười cười.

"Vậy hyung ngủ đi, mai nếu có gì em sẽ quay lại đón hyung."

Chờ Luhan khuất ở lối rẽ rồi Jongin mới quay lại phòng.

Một căn phòng to như vậy, giường chiếu đều được trải một cách gọn gàng, ánh đèn vàng mờ mờ, tất cả vốn rất hợp cho một đêm ấm áp , nhưng trong căn phòng ấy chỉ có mình Jongin ,cõi lòng đã lạnh lẽo, ngồi .

Trong lòng không thể không có chút dao động khi nhìn cảnh này, nhưng cũng chẳng có cách nào mà đi đến an ủi cậu ta.

Đầu cậu ta có chút đau vì ban nãy đã uống quá nhiều, lảo đảo ra khỏi phòng, rồi bước từng bước cà nhắc đến trước cánh cửa phòng Kyungsoo , đứng đó không biết là để làm gì, cũng không biết lấy tư cách gì mà gõ cửa đây.

Tiếng rên rỉ yếu ớt của cô gái từ trong phòng truyền ra ,Jongin đầu vốn đã có chút mê mang, nghe thấy nhưng âm thanh này lại càng đau đớn hơn, những ngón tay bấu chặt lấy ngực hy vọng ném được trái tim đi, để không đau nữa. . .Kyungsoo a, thật sự rất đau . . .Tay chân cũng không nghe theo cậu ta nữa rồi . Cậu ta cố gắng hít thở, cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng khiến cậu ta muốn ngất vì khó thở, loạng choạng ngã ở hàng lang khách sạn , thất thần.

Nhưng tiếng rên rỉ vang lên một hồi ngắn rồi bỗng ngừng.

Jongin lắc đầu, một lần nữa tỉnh táo lại. Cậu ta áp tai lên vách tường, nghe động tĩnh trong phòng. Đột nhiên, chỉ nghe tiếng đồ vật đổ vỡ , tiếp theo là tiếng đàn bà chanh chua chửi bới .

"Đồ bệnh hoạn, lại còn bày đặt vào khách sạn, tốt nhất ấy, đến phòng bệnh mà khám ! Đúng là xúi quẩy !" Lúc này, cửa phòng bị bịch — một tiếng đá văng ra,cô gái đi gày cao gót đá văng cánh cửa sang một bên, quần áo còn chưa chỉnh tề, một bên vẫn còn lõa lồ, cô ta kéo chặt áo rồi cứ thế đi.

Jongin lúc đầu có chút hoang mang, sau đó nở ra một nụ cười hì hì . Phải đi coi xem nguyên nhân của cậu bé cưng của mình nhỉ ? Bây giờ không phải đúng ý mình đi ?

Nghĩ vậy, Jongin bò dậy từ mặt đất, vọt vào phòng Kyungsoo . Song vừa vào cửa, đã thấy Kyungsoo chỉ mặc có đồ lót, bất lực ngã vào giường, vẻ mặt tuyệt vọng không nói lên lời ( câu nhân >////< )

Nhìn thấy Jongin đứng ở cửa , mặt Kyungsoo không có chút phản ứng gì,chỉ quét mắt một lượt qua bộ đồ chỉnh tề của cậu ta, nhưng tiếp đó một giây , ngần người ra nhìn . Cảnh Kyungsoo buồn bực khiến Jongin có chút buồn cười , tiện tay cở cúc áo, giật giật cổ, lăn vào sát thân thể Kyungsoo , định làm thân một chút.

"Đừng chạm vào tôi !" Kyungsoo đẩy mặt Jongin ra , "Cậu không nghe cô gái vừa mới nói sao? Tôi có bệnh đó, đừng có sờ vào."

"Ôi chao, nếu Kyungsoo cưng của chúng ta có bệnh , tôi đây đã sớm bị lây bệnh rồi." Jongin cũng không tức giận, trực tiếp ngã vào bên Kyungsoo , một tay chống đầu nhìn cậu ta.

"Mẹ nó, đừng có nói bậy! Tôi đây không có bệnh tật gì hết ." Kyungsoo ngữ khí lãnh đạm, mặt cắt không còn giọt máu liếc mắt nhìn Jongin, sau đó xoay người không nhìn đến thân thể cậu ta.

"U?" Jongin cười trộm một chút, sát lại lưng Kyungsoo , "Vậy sao cô gái lại chạy bán chết thế?"

"..." Kyungsoo đưa lưng về phía Jongin vẫn không nhúc nhích, cũng không nói .

"Chia xẻ kinh nghiệm ma ~ ân?" Jongin tì cằm lên bắp tay Kyungsoo, tay định vòng qua eo cậu ta.

"Biến!" Kyungsoo đập mạnh cánh tay Jongin , rồi lại trở mình , đè lên hạ thân, cả người ghé vào giường, "... 'vị tiểu huynh đệ ' của tôi chê tôi thời gian dài không đi tìm phụ nữ , bãi công rồi."

"Phốc ha ha ha ha ha ha!"Jongin rốt cục không nhịn được, vỗ giường cười lớn, chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân , "Ha ha ha ha ha! Không đứng dậy nổi hả? Ha ha ha ha ha! ! !"

"Cậu cười cái gì hả ! Cậu mắc tội cưỡng gian người đó ! ! Biến thái ngông cuồng! ! Cút ngay! ! !" Kyungsoo bị tiếng cười của Jongin chọc cho mặt đỏ bừng , cậu ta tàn nhẫn mạng đạp Jongin hai cước, lại bị Jongin bắt được mắt cá chân.

"Tôi chỉ có thể ' cưỡng gian ' nhưng mà chỉ giải quyết xong thôi, không để lại hậu họa a ( hậu họa :có bầu ) , cũng chẳng liên gì đến việc cậu con của cậu không thèm có hứng thú với phụ nữ." Jongin cười nhẹ , ngồi dậy , dùng hai chân kẹp lấy chân Kyungsoo , không cho cậu giãy dụa, sau đó tự cởi nút quần áo , chuẩn bị thức hiện mục đích của mình, "Nói qua cũng phải nói lại nha, sao lại không chịu đứng lên vậy ? Tối qua không phải rõ ràng rất nhiệt tình hả."

Áo sơmi trong nháy mắt đã bị ném phịch xuống cạnh giường, Jongin cúi xuống , một bên cởi bỏ đai lưng, một bên đem chóp mũi dán lên gương mặt Kyungsoo, " Soonie cưng a , chúng ta đánh cược một keo đi, cậu thật sự sẽ không đứng dậy a?"

Không đợi Kyungsoo trả lời, Jongin đã cởi bỏ quần dài , xé quần lót của Kyungsoo. Hơi ấm từ bàn tay truyền đến hạ thể của Kyungsoo , cậu chợt tháy toàn thân run rẩy, bỗng oán giận chạy đi đâu hết, cảm giác máu chạy nhanh hơn xuống dưới trở nên rõ ràng, cậu nhóc cũng ngoan ngoãn ngóc đầu lên chờ đợi.

Kyungsoo đột nhiên cảm giác chính mình như một thằng ngốc, được một cô gái sexy bốc lửa sờ soạng, chăm sóc một hồi lâu mà chẳng có phản ứng,nhưng Jongin vừa mới sờ vào đã lóc ngóc đứng lên ...

Jongin ... Cậu thật sự không cho tôi thoát khỏi cậu sao...

Kyungsoo thật sự tức giận, cậu ta đột nhiên nhớ đến cậu bé đi cùng Jongin tối nay, cậu nhóc chỉ chừng học sinh cấp ba nhưng lại theo Jongin vào khách sạn, nghĩ tới đây Kyungsoo cũng bắt đầu thấy nóng máu, cân tay giãy dụa , giọng cũng lớn hơn.

"Biến! Cậu cút ngay cho tôi ! Đừng để little boyfriend của cậu ở bên kia buồn chớ ! !"

"Little boyfriend ?" Jongin một bên vuốt thân thể bóng loáng của Kyungsoo , một bên đề phòng ngón đòn móng tay của cậu , cuối cùng ngẫm nghĩ từ "Little boyfriend" .

"Jongin, cậu thật sự nói cậu không yêu tôi mà, cậu nói muốn giải quyết trên thân thể tôi thôi mà, ý định cao cả vậy sao giờ lại đi lên người một đứa nhỏ như vậy?" Kyungsoo không ngừng đấm đánh Jongin, nhưng lại thấy cậu ta chẳng có ý định ngừng tay . Phân thân bị khiêu khích ngóc đầu cao , vẻ kiêu hãnh quyến rũ chờ đợi Jongin, cậu đã cảm giác được mấy ngón tay của Jongin đã lần xuống tiểu huyệt của mình vân vê , khẽ động.

Kyungsoo hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang nở nụ cười đùa bỡn mình, nhưng lại chỉ thấy Jongin nở một nụ cười sáng lạn.

"Kyungsoo ..." Jongin đương nhiên nghĩ ra cậu Little boyfriend, mà Kyungsoo đang nói tới, chính là cậu nhóc Luhan vừa mới cùng đi với mình . Jongin nhẹ nhàng cúi xuống , liếm xương quai xanh của Jongin, liền lập tức nghe được một tiếng xé gió —vút , Jongin nói giọng mang theo một tia ôn nhu , "Kyungsoo , cậu... Để ý sao?"

"Để ý cậu ,một đại đầu quỷ! ! ! A..." Kyungsoo liều mạng thúc bả vai Jongin, nhưng vừa mới giơ chân lên định đạp thì đã thấy hai ngón tay của Jongin nhân tiện lọt sâu vào trong thân thể mình , xoay một vòng không ngừng khuếch trương cái tiểu huyệt đóng chặt của mình , trên ngực nở ra hàng loạt nhưng vết hôn đỏ thắm ,càng làm cậu điên cuồng, cậu dùng lực bóp lưng Jongin , cố gắng không cho tiếng thở gấp từ trong miệng tràn ra.

"Kyungsoo..." Tiếng thở dốc của Jongin ngày càng nặng nề , cậu ta liên tục gọi tên Kyungsoo, cũng không để ý đế cái xót từ những vết cào trên lừng , môi di chuyển nhẹ nhành trên thân thể trắng tuyết, tới trước ngực, hai khối hồng tươi xinh đẹp đứng thẳng nhẹ nhành mơn trớn chót mũi cậu . Có chút vội vã, thèm khát, Jongin há miệng ngậm lấy nó vào miệng, nún.

"A... Jongin, a ..,đừng cắn! A... ..."

"Kyungsoo ..." Jongin chậm rãi rút mấy ngón tay ở trong thân thể Kyungsoo ra , nới lỏng miệng , giương mắt theo dõi đôi mắt đã bắt đầu nhiễm sắc đỏ của Kyungsoo, dần dần đã không còn tươi cười, " Kyungsoo... Tớ. . . Để ý..."

"Cậu... Cậu... A —-" Kyungsoo bị gương mặt nghiêm túc của Jongin hù dọa , mọi hành động phản kháng kịch liệt dừng lại ,rồi đột nhiên cảm giác được dị vật đang nhét vào huyệt động của mình, thân thể vô thức co rút lại.

"Tớ để ý ! Tớ để ý !" Jongin điên rồi, cậu ta không cho Kyungsoo kịp có một giây hòa hoãn , thoáng một cái nhét phân thân của mình vào rồi sau đó liều mạng đâm sâu vào, dùng lực mà di chuyển ra vào . Cậu ta nhắm chặt hai mắt , nhưng lại để mặt Kyungsoo đặt lên vai , không cho cậu thấy được vẻ mặt thống khổ của mình.

" Jongin ! A...Cậu... Cậu quá nhanh rồi... Thao... Hả..."

Cậu để ý... Cậu dựa vào cái gì mà để ý tôi đây ...

Jongin. . . Cậu đừng dùng thân thể tôi để vui đùa nữa được không...

Tớ thật sự sắp mất hết tình yêu với cậu rồi, thật sự... Thật sự sắp quên hết rồi...

Tôi theo thân thể cậu cùng di chuyển trong khoái lạc , sau đó lại bắt trái tim mình không được lay chuyển cùng dục vọng của cậu ...

Nhưng vừa rồi cậu định nói gì vậy ? Tại sao cậu nhất định phải đem từng mảnh tình tôi đã cố xé nát nhặt về ...

Mũi Kyungsoo chợt thấy cay cay , đầu óc dường như có một lớp sương mù mờ mịt, tất cả sắp đi vào quên lãng, tất cả hành động của cậu, cái đau đớn khoái lạc mà tớ đang hưởng , tớ sắp quên hết rồi . Giờ phút này tớ chỉ muốn được ôm chặt lấy cậu, tìm kiếm cái ấm áp từ ngực cậu...

Jongin... Cậu đến cuối cùng muốn tớ phải làm thế nào đây...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro