CHAP 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi con người sinh ra đều mang một sứ mạng đó là đem đến hạnh phúc cho một người khác, một người không thể sống mà không có một thứ muốn bảo vệ, dù băng lãnh đến mức nào thì tận cùng vẫn có một thứ để yêu thương, đó là sứ mạng yêu thương vạn vật.

Sáng thứ hai,khi ngủ dậy Kyungsoo hốt hoảng nhận ra Jongin vẫn còn ở đấy.

Cậu dùng lực đẩy cái cậu con trai to lớn đang khóa chặt mình vào ngực ,ngủ ngon lành, trên môi vẫn có hương vị ngọt ngào của nam nhân, Kyungsoo không thể tin vòa mắt mình.

"Cậu sao còn chưa đi hả? ! !"

"A... ..." Jongin mơ mơ màng màng vuốt vuốt mắt, hé hé mắt , liền thấy Kyungsoo đang trừng mắt, thủ sẵn ngón trảo thủ trên ngực mình , nháy nháy mắt ."A... Thật đáng yêu..."

Tựa như không nghe thấy gì ,Jongin nắm bàn tay Kyungsoo đưa lên môi hôn rồi lại dùng lực đem cậu bế vào lòng.

"Cút đi! Jongin ! cậu là đồ biến thái! Đừng có nghĩ đến sắc dục ngay lúc sang sớm tinh mơ thế này đi, chẳng lẽ cậu chỉ biết nghĩ bằng cái bộ hạ của cậu hả !"Kyungsoo trong lòng Jongin lăn qua lăn lại, liều mạng dụng quyền đấm đánh lên ngực cậu ta , bị Jongin siết vào lòng, Kyungsoo thậm chí còn có thể cảm thấy được hạ thân mềm mềm cọ vào người mình, mặt liền đỏ rực lên.

"Đừng... Để làm chi hả. . .Để cho tớ ngủ một lát..." Jongin kỳ thật đã sớm tỉnh dậy, nhưng cậu ta chỉ là thích được coi bộ dạng mắt nhắm mắt mở của Kyungsoo , huống chi chính bản thân cậu ta còn không mở nổi mắt ra. = =

"Đại đầu quỷ ngủ cái gì ! Cậu sao còn chưa đi? A? !" Bình thường, mỗi lần Jongin tìm đến cái giường của Kyungsoo thì mỗi buổi sáng cậu ta đều biến mất giống như là chưa từng đến vậy . Nghĩ thế Kyungsoo càng muốn dùng sức mà đạp cậu ta mấy cái .

"A..." Jongin làm bộ mê mê trừng trừng mở mắt ra. Kyungsoo lúc nào cũng dùng sức mà hành hung người a , bản thân mình lại phải cắn răng mà chịu đau nhức từ cái lưng bị thương ... Nhìn Kyungsoo kinh ngạc mở to mắt, Jongin buồn cười xoa xoa mái tóc dài của Kyungsoo , "Bởi vì tớ để ý cậu a..."

"A... Hả?" Kyungsoo mặt đỏ lên, nhìn lên gương mặt trêu chọc của Jongin , "Ai u, Jongin, cậu mẹ nó chứ, cứ đụng với người của cậu là tôi thấy đau .

"Tớ cho cậu xoa đó ~" ân cần nở nụ cười dâm đãng.

"Biến!" Sao hôm qua không ngã bể đầu cho rồi , "Đừng... ?"

Trước khi tuột khỏi giường đã bị Jongin ôm sát lại, hôn một cái.

"Còn chưa có đánh răng sẽ không dám cho cậu thưởng thức nụ hôn nồng nhiệt rồi ~" Jongin dùng khuôn mặt cọ cọ xát xát hai bên má Kyungsoo , hai tròng mắt cũng mở tròn , nhưng hôm nay đôi mắt cậu ta lại chỉ có những tia sáng mềm mại , thậm chí là yếu đuối , "Hôm nay tớ hộ tống cậu."

"..."

Kyungsoo thật sự không hiểu có chuyện gì đã xảy ra với cái đầu của mình.

Trước kia cũng là chàng trai này cũng là nụ cười ấy, chỉ là khi trước cảm giác rất giả, cảm giác như tất cả chỉ là giả tạo.

Vậy bây giờ là cái gì đây ? Có cái gì đó đã thay đổi sao?

Sao lại cảm giác cái ôn nhu của hắn đột nhiên lại thật như chính bản thân mình ...

Jongin là kẻ nguy hiểm không nên chạm vào, đến tột cùng có nên tin ở cậu ta hay không...

Trên đường đến công ty , Kyungsoo ngồi sau Jongin trên chiếc moto phân khối lớn , hai tay ôm lấy thắt lưng cậu ta , mặt áp vào cái lưng rộng ấm áp , vết thương đêm qua sưng lên nổi rõ trên tấm áo bó sát , trong vô thức Kyungsoo chợt thấy đau lòng khôn tả , cậu nhấc đầu lên , nhẹ nhàng hôn lên vết thương.

Jongin hôm nay đội một cái mũ bảo hiểm khá cồng kềnh ,không tiện quay đầu lại để nhìn Kyungsoo nên không thể thấy được hành động vô cùng nhỏ kia.

Jongin tự mình đưa Kyungsoo đến tận văn phòng luật sư , tháo mũ bảo hiểm xuống, định lại dần cậu ta . Kyungsoo tưởng Jongin định hôn mình ngay trước cửa văn phòng , một tát hạ trên mặt Jongin rồi đẩy cậu ta ra.

Jongin xoa ngực bất đắc dĩ thở dài, một tay che miệng, tay kia dựng thẳng lên ba ngón tay tỏ vẻ thề với trời, mới dám cẩn thận bước tới gần Kyungsoo , sau đó mới lại bên Kyungsoo giúp cậu chỉnh trang lại bộ âu phục, rồi lùi sau hai bước ngắm nghía ,cuối cùng vẫy tay với một Kyungsoo sáng lạn dưới ánh dương rực rỡ, bước đi.

Kyungsoo cúi đầu nhìn bộ dạng vô cùng chỉnh tề của mình , không khỏi có điểm không phục , ngu ngốc làm một mặt quỷ, rồi quay đầu chạy vào tòa nhà lớn.

"Hô..." Nhìn Kyungsoo chạy vào , Jongin mới thở dài một hơi.

Công ty luật lớn nhất trong thành phố, cửa an ninh cũng vô cùng chặt chẽ,người ở trong đó sẽ ít khi gặp nguy hiểm , tạm thời có thể yên tâm để Kyungsoo lại .

Jongin sải bước về phía cái xe, vuốt vuốt cái huyệt thái dương của mình.

Tối hôm qua quả thật là không ngủ ngon a , khi Kyungsoo chìm trong cơn mê mang , từ mình quay qua ôm lấy cậu , rồi miệng không ngừng lẩm bẩm ' Sex is Soo' (= =!), một bên thầm mắng cái tên chó chết hôm nay khiến mình bị thương . Cứ như vậy, Jongin tự thôi miên chính mình, không ngừng lẩm bẩm ' sex is Soo . . . Ai đau... Tình dục là con sốkhông. . . A đau... Sex is Soo. . . Ai đau... ', nhắc lui nhắc tới , cậu ta không khỏi nhíu nhíu mày, đem người trong ôm càng chặt, trong lòng tự mắng... Sắc dục là con số không. . . Số không cái quái gì nữa đây, mình thấy trứng (trứng đôi )của mình lại muốn phản ứng rồi ...

Jongin bất đắc dĩ cười khẽ một chút, lắc đầu, khấu cấp trên khôi, phát động rồi rời xa kình, hướng về mặt khác một chỗ chạy đi.

Vô luận là lý do gì , cũng không thể để Kyungsoo đi.

Cơn ác mộng năm đó tràn về , Jongin đột nhiên sợ . Cậu sợ cái đêm 17 tuổi kia , sợ cơn mưa dằng dẵng kia, sợ rằng mưa sẽ lại đỏ máu và nước mắt, sợ rằng lại một lần nữa phải nhìn thấy hơi thở cuối cùng của người mình yêu thương.Cha ,người thân duy nhất trên đời của cậu đã ra đi trong cơn mưa ấy, giờ dù mắt có đổ huyết lệ đi chăng nữa cậu cũng không thể để Kyungsoo rời bỏ cậu ...

Cho dù bây giờ Kyungsoo đối với cậu không hẳn đã là yêu , nhưng ít nhất đãkhông phải là căm ghét như ngày nào .

Muốn bảo vệ Kyungsoo.

Bởi vì Kyungsoo là ý nghĩa duy nhất của cuộc đời cậu.


Chiều nay ngồi coi lại bằng điện thoại, thấy còn nhiều lỗi kĩ thuật quá , kkaebssong a~ giờ phải viết hẳn hoi cẩn thận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro