Chap 5 : Ngày tận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Vương Nguyên e" đâm đầu " chạy về phòng ngủ thì trong đầu cậu luôn vang vọng thanh âm kia của Chí Hoành .

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy , Chí Hoành nói to đến như vậy , không biết có hay không người quen của cậu nghe được , nếu như bị họ nghe được............%@$^%*& , khuôn mặt này của cậu có phải muốn từ bỏ hay không!!!

Hận không thể đem chính mình quấn chặt vào trong chăn mà ngủ đông , Vương Nguyên trong đầu lúc này đột nhiên hăng hái nhảy ra hình ảnh nam nhân kia đi tới , đem đôi môi anh ta dán vào môi cậu, lông mi dài nhẹ nhàng hạ xuống , trên đôi môi ấm áp kia còn thoang thoảng mùi vị thuốc lá ............

Vương Nguyên gào khóc trong chăn , điên rồi , cậu nhất định là bị anh ta làm cho điên rồi mới có thể suy nghĩ nhiều như vậy !!!

Đúng , nhất định là như vậy!

Lúc cái đầu nhỏ nhắn của của Vương Nguyên bị chiếc chăn kia ôm kín thì cậu mới chịu hé ra một chút gương mặt tròn tròn , mũm mĩm lúc bấy giờ đã đỏ rực hệt như là cây táo chín , không biết từ lúc nào cậu bạn cùng phòng Nghệ Hưng đã ngồi cạnh giường cậu và đang nhìn cậu chàm chằm , Vương Nguyên " A " một tiếng tùy tay chụp một cái gối hướng đến Nghệ Hưng mà quăng :" Cậu muốn hù chết tớ à ?!"

Nghệ Hưng im lặng nhìn ngắm gương mặt của Vương Nguyên, sau đó ngửa mặt lên trời phẫn hận bất bình :" Ông trời sao thật bất công như vậy a!! Tại sao tên tiểu tử kia lại mang gương mặt trẻ con mãi vẫn không thấy già thế kia ??!"

Vương Nguyên như đã quen với cơn hâm của Nghệ Hưng , cậu im lặng rời giường .

Bốn người các cậu cùng chung một phòng , không biết hôm nay 2 tiểu tử kia đã đi đến chỗ nào điên rồi , Nghệ Hưng đang đối diện với chiếc gương to , nhìn thấy chính mình trong gương là một gương mặt chững chạc lộ rõ vẻ người lớn liền không ngừng trách móc cuộc đời , trong chốc lát lại xoay qua nguyền rủa Vương Nguyên , gương mặt non nớt kia thật đáng gét vv..v..vv

Người gặp qua mặt Vương Nguyên đều nghĩ lầm cậu là học sinh trung học vv..v..vv, bởi vì gương mặt Vương Nguyên trông non nớt , trong veo như nước , nếu theo lời nói của Tiểu Dĩnh , Khuôn mặt của cậu tuyệt đối "giết" cả già trẻ nam nữ, kỳ thật cậu đã là sinh viên năm hai rồi, có điều tuổi vẫn còn nhỏ một chút, mới qua mười tám.

Cậu cũng không cảm thấy dung mạo mình có gì đặc sắc cả. Vương Nguyên tiện nay cầm một cuốn tiểu thuyết và một ít đồ ăn vặt , cậu theo thường lệ đi học tùy tiện tìm một bụi cỏ ngồi xuống , vừa xem tiểu thuyết vừa cực lực nhai đồ ăn.

Nghệ Hưng nhìn thấy dáng người gầy nhom từ phía sau của Vương Nguyên, trách móc ông trời !

************

Giờ phút này , Vương Tuấn Khải đang dự một cuộc họp quan trọng.

Những cổ đông lớn của Vương thị ngồi hai bên , tầm mắt của mọi người toàn bộ đang tập trung nhìn về cùng một phía ---- nam nhân anh tuấn thất thần ngắm nghía cây bút máy trong tay , thân người hơi nghiêng sang một bên , đầu cúi thấp , đôi mắt sáng cũng bị vầng trán che khuất , nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy trong ánh mắt anh có một tia sáng linh động , mà đôi môi của anh thế nhưng lại đang mỉm cười.

Thiên địa làm chứng , những cổ đông như bọn họ hằng năm có thể nhìn thấy sếp của họ mỉm cười là việc có thể đốt nhang mà cảm ơn trời. Vậy mà hôm nay đại boss lại mỉm cười rất nhiều lần , này......... nhóm cổ đông liếc nhìn nhau , đều cũng có chung một suy nghĩ .......... Mặt trời mọc hướng Tây ? Hay bầu trời hạ hồng vũ ?

Chẳng lẽ.........là ngày tận thế ?

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro