💙Chương 40💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - À...thế cậu muốn gì? 

   - Chúc mừng cậu, cậu đã thắng ~anhh cười gian xảo~

   - Thì sao nào? 

   - Nhưng cậu yên tâm đi Na Na sẽ không thuộc về cậu đâu. 

   - Cậu nghĩ thế sao, tôi đã thắng và Na Na sẽ thuộc về tôi. Nếu cậu muốn kiểm chứng,trưa nay tôi sẽ tỏ tình với Vương Nguyên.....và khi cậu ấy nhận lời trò chơi sẽ kết thúc 

   - Nguyên sao......cậu nghĩ em ấy sẽ đồng ý? 

   - Cứ chờ xem. 

Nói rồi, Anh bước ra ngoài với nụ cười gian trá. 

Cậu sửng sốt... 

***Trưa***

Cậu ra cổng thì gặp Anh

   - Cậu ra rồi à? 

   - Ừ ~cậu thoáng buồn~ 

   - Thế thì đi thôi. 

   - Đi đâu? 

   - Đi ăn chứ đi đâu. 

Chưa kịp để cậu nói gì, Anh đã lôi cậu đi 

***1 lát sau***

Tại 1 cửa hàng, Anh đưa menu cho cậu

   - Này, chọn đi! 

   - Khỏi tôi ăn gì cũng được mà. 

   - Thế à, 

Anh quay sang nói với phục vụ :

   - Anh ơi cho em món....này....món này.....nha 

   -...... 

   - Này... 

   - Hả? 

   - Cậu đã đeo dây chuyền rồi à?

   - À......ừm..... 

Anh đưa tay sờ vào mặt dây chuyền :

   - Nếu sau này......tôi không có ở đây.....thì cậu....hãy cứ đeo nó nhé... 

Cậu đỏ mặt. 

   - Mà này sao hôm nay cậu ít nói thế. 

   - Đâu có... 

   - Hay là...... 

   - Này này Anh đừng có nghĩ bậy bạ. 

Đồ ăn được dọn lên cũng là lúc Anh và cậu kết thúc cuộc trò chuyện trong quán.....

***Tua đến Công Viên*** 

   - Này..... 

   - Hả? 

   - Có muốn nắm tay không? 

   - Hả ? Lảm nhảm gì đấy? ~cậu đỏ mặt~

Cười mỉm, Anh cầm lấy tay cậu bước đi . 

   - Này, thỏ ngốc

   - Gì? 

   - Nếu sau này.....tôi không còn ở bên cậu.....thì sao? 

   - ....... 

   - Sao thế trả lời đi chứ. 

   - Chẳng sao cả, tôi sẽ vẫn sống tốt ~cậu lạnh lùng đáp lại~

   - Ừ.....nhớ nhé.... à mà này tôi có chuyện muốn nói. 

Cậu giật mình.. đẩy tay Anh ra cố gắng bước nhanh. Anh cố đuổi theo nói lớn 

   - Này đi chậm thôi chờ tôi với, tôi có chuyện muốn nói nè! 

Cậu bịt tai, 

   - Không muốn nghe....Tuyệt đối không nghe.....Thì ra, trong tình yêu, chậm chân cũng là một loại tội lỗi, đúng không Anh? Vì lúc thoạt nhìn thấy nhau, cũng là khi chuyện tình của người kia đã đầy tim chật chỗ. Yêu đúng người, nhưng sai lúc – phải chăng đây là cái trớ trêu người đời vẫn nói đấy ư? 

Em đủ tỉnh táo để hiểu mình là người đến sau , nhưng cái vật thể biết đập ngay nơi ngực trái đôi khi vẫn muốn tham lam những điều mình lỡ lượt. Anh à hãy nghe trái tim em , nó đang đập mỗi khi nhìn thấy anh.... 

Nếu em dừng lại và nghe Anh nói liệu em còn cơ hội để yêu Anh không? Liệu em còn cơ hội để gặp Anh, liệu em còn cơ hội để cười với Anh 1 lần nữa. Thế nên hãy hiểu cho em Anh nhé......

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy