Chap 2: Bạn mới và làm phiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Bạn mới và làm phiền

Hôm nay là ngày đầu đi học của Tiểu Nguyên khi đến trường thì cậu bất ngờ vì ngôi trường này rất đẹp. Cậu tính sẽ đi tham quan qanh trường nhưng "Renggg....rengggg" tiếng chuông vang lên cậu liền đi nhận lớp cậu học lớp 11A1 chuyên Toán. Vì không muốn bị chú ý nên khi đi học Nguyên đã đánh phấn làm tối màu da và đeo một cái "đít chai" dày cộm trên mặt làm khuôn mặt của cậu nhìn rất ngu. Khi đến lớp thì cậu chào cô giáo:

-Dạ em chào cô em là Vương Nguyên học sinh mới chuyển đến trường ạ.

Cô giáo sau khi hỏi thăm một vài câu thì giới thiệu cậu với cả lớp.

- Đây là bạn Vương Nguyên, bạn mới chuyển đến từ Bắc Kinh, từ nay Nguyên sẽ là thành viên của lớp ta, cô mong các em hãy giúp đỡ bạn nhé. À, Nguyên em chưa có đồng phục sao? - Cô giáo nhẹ nhàng hỏi cậu.

- Thưa cô, phải sang tuần em mới lấy được đồng phục vì họ chưa may xong - Hôm nay Nguyên đến lớp mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị và quần jean xanh nhạt.

Lúc Nguyên cúi đầu chào thì cả lớp bắt đầu nháo nhào:

- Nữ 1: Thằng nào mà xấu trai vậy trời? Đưa nó vào lớp mình chi không biết?

- Nữ 2: Đúng đó đưa nó vào làm ô nhiễm lớp nam thanh nữ tú của mình

- Nữ 3: Mặt ngu vầy sao vô A1 hay vậy chời?

- Nữ n+1:......

- Nam 1: cứ thằng sợ thằng nào đẹp giai vào chứ ai ngờ cứ như con cá sấu ý làm lo hụt...

- Nam 2: Haha vẫn không ai tranh chức hót-boy A1 của ta

- Nam 3:.....

"Rầm" cô giáo tức giận khi thấy học sinh không chú ý đến mình liền đập bàn để tạo sự chú ý.

- Nguyên em ngồi bàn cuối kế Chí Hoành nhá!

- Vâng ạ. Cậu trả lời và nhanh chóng đi về vị trí cô giáo chỉ định.

Nguyên được phân ngồi cuối lớp ngồi cạnh 1 bạn nam. Cậu bé thật là đáng yêu với nước da trắng ngần, mái tóc đen và đôi mắt to.

- Chào bạn mình là Lưu Chí Hoành rất vui được làm quen - cậu bé mỉm cười rạng rỡ.

- Mình tên Vương Nguyên, mong bạn giúp đỡ nha, mình là học sinh mới mà - Nguyên cười.

Hoành nói rất nhiều tính tình thì cởi mở khá giống Nguyên nên hai người kết thân một cách nhanh chóng.

"Reeeeeeeeeeeeeeeeeng". Giờ tan học cũng đến:

- Nhà Nguyên ở đâu? Hoành hỏi

- Nhà tớ ở chỗ đường "Mèo Con" í, còn cậu?


- Thế à, vậy gần nhà tớ quá, nhà tớ ở "Con Mèo" nè hi hi hi - Hoành như reo lên và cười tít cả mắt. Tý nữa cậu về chung với mình nha.


- Thôi để mình đi xe bus, hôm nào rảnh mình sẽ qua nhà cậu chơi - Nguyên cười tươi.


Nguyên đi xe bus, còn Hoành có xe hơi riêng đưa đón, có lẽ Hoành là thiếu gia của một nhà nào đó. Thực ra bố Nguyên cũng muốn sắm cho cậu cái xe máy đi học cho đỡ mệt nhưng cậu không thích, cậu thích đi xe bus vừa an toàn lại tiện vì nhà Nguyên gần trạm xe bus mà.

Về đến nhà Nguyên thấy một chiếc xe phân khối lớn to đùng dựng ngay trước sân, bên cạnh đó là phải ba đến bốn chiếc xe ga đắt tiền. Nguyên đoán là của tên hàng xóm mắc toi và bạn bè hắn. Cậu cứ thế đi vào nhà mình.

Sau khi tắm rửa thay đồ, nấu nướng chút đồ ăn, dù gì cũng là tân gia mà (Nguyên nghĩ) vừa nấu vừa hát véo von. Nguyên không để ý có một ánh mắt đang nhìn trộm cậu.

Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, Nguyên tính nghỉ ngơi một lát để học bài thì bỗng ở đâu âm thanh chát chúa nổi lên, kèm theo tiếng hò hét. Tiếng nhạc cứ thế dồn dập khiến Nguyên không thể nào tâp trung học được. Cậu chạy sang nhà bên cạnh.

- Anh có thể vặn nhỏ bớt nhạc đi được không - Nguyên đề nghị


- Không!!! - Gã lạnh lùng đáp.


- Anh nên lịch sự một chút, anh bật nhạc to thế này tôi không học được, hơn nữa anh đang làm phiền hàng xóm xung quanh đây - Nguyên cố nhịn nói.

- Nhà tôi, tôi bật nhac. Nếu cậu không chịu được thì chuyển chỗ khác đi. Còn hàng xóm xung quanh hả? Đâu, đâu, tôi có thây ai sang đây phàn nàn đâu - Khải giả vờ ngó nghiêng

- Thôi được rồi, tôi không đôi co với hạng người không biết lí lẽ như anh, đồ chổi cùn. Anh muốn tôi chuyển đi hả, còn lâu nhé? Biết đâu người không chịu nổi tôi lại là anh thì sao? Mấy cái trò trẻ con này của anh mà đòi dọa tôi à, nhóc con - Nói xong Nguyên cười khinh khỉnh bỏ đi.

Cậu vào nhà và lấy tai phone điện thoại cho vào tai và tiếp tục học.

- Thằng nhóc này nói mình là đồ chổi cùn, lại còn gọi mình là nhóc con, 1 thằng nhóc dám nói năng với mình thế - Khải vẫn ngẩn người ra vì câu nói đó.

Từ trước đến giờ Khải vẫn có tiếng là đẹp trai, lạnh lùng, nổi tiếng ăn chơi giàu có vì bố là 1 đại gia rất nổi tiếng, mỗi khi Khải cười là bao người xin chết. Vậy mà thằng nhóc này dám nói mình là nhóc con ư. Tuấn Khải tức giận.

- KHẢIIIIII!!!!! Mày làm sao vậy, mặt mày cứ nghệt ra, có chuyện gì hả?? - Thiên Tỉ thằng bạn thân của Khải hỏi khi thấy hắn đang đăm chiêu.

- Không có gì, tao chỉ đang suy nghĩ cách giải quyết cái gai trước mắt tao, từ xưa đến nay chưa ai dám coi thường Khải "hoàng tử" tao cả. Khải nói mà không liếc qua thằng bạn.

- Trời, ai gan cùng mình mà dám đụng đến Khải Ca vậy? - Tỉ ngạc nhiên hỏi.

- Là thằng nhóc đáng ghét mới chuyển đến cạnh nhà tao đó.

- Thì mày cứ xử lý như những người trước đi. - Tỉ cười nói

- Tao đã thử một tuần nay rồi, suốt ngày bật nhạc ầm ĩ, nhảy nhót cả đêm mà nó chả xi nhê gì cả, tao phải tính cách khác thôi.

- Vậy chuyển phương án đi, tác động vào thính giác ko đc thì tác động vào thị giác, khướu giác.

- Mày làm tao nghĩ ra 1 kế rồi! - Khải cười đắc chí nói với Tỉ.

Chuyện gì sẽ xảy ra đây???

xU!V

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro