Chương 9. "Kết thúc"... món nợ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên trước mắt đem Vương Hiên dấu vào trong nhà ~ nói dấu thực ra cũng không phải... nhà lớn như vậy ~ chơi trốn tìm còn có thể... bọn chúng tìm thế nào được... nhưng là cứ mãi như vậy, cũng không phải là cách ~ em gái của cậu cũng không thể suốt ngày ở trong nhà được... còn việc học ~ còn gia đình... còn tương lai của nó nữa... nhưng là số tiền quá lớn 1 triệu $... hỏi Vương lão ba sao? Hay Tuấn Khải? Không được ~ nhiều tiền như vậy ~ bọn họ làm sao có thể chứ?

(Kỳ thực... bảo bối ~ con muốn bao nhiêu có bấy nhiêu a! 1 triệu... n triệu thì con rể cũng cung ứng tận tay đi)

– Ca ca ~ Em...

– Được rồi! Bar "Ly rượu đen" đúng chứ? Anh hai thay em đến đó xem sao...

– Đừng ~ Bọn họ hung dữ lắm, anh hai đừng đi...

– Được rồi! Không sao – thanh thiên bạch nhật bọn họ có thể làm gì chứ?

Vương Nguyên thật muốn hung hăng cắn bản thân mình một cái... "thanh thiên bạch nhật" chó má.. bằng chứng là có một tay anh chị đang hua hua con dao nhỏ trước mặt Vương Nguyên... còn có liên tục tán tỉnh cậu một cách trắng trợn nữa... dù sao 1 triệu $ cậu trả không nổi... vạn nhất...? Không thể nào...

– Cậu Vương? Cậu nói muốn thay em cậu gánh nợ sao?

– Đúng vậy... tôi muốn thay em gái mình gánh, chỉ mong về sau... người của ông... không cần tái làm phiền em ấy nữa...

– Hahaha ~ Lão béo cười rú lên... đám mỡ dày trên gương mặt nhăn nheo thành từng đường nhìn qua thực dọa người...

– Ông có ý gì?

– Chàng trai trẻ 1,5 triệu $ cậu muốn làm gì để trả đây ~ đem cậu đi bán... một lần hay nhiều lần ~ muốn làm trai bao? Hay muốn bán nội tạng ~ sao cũng được...

– 1,5 triệu $... không phải là 1 triệu $ sao?

Vương Nguyên mở to mắt nhìn lại...

– Trong lúc cậu đang dây dưa không trả, có hay không muốn nó tăng lên 2 triệu $ a ~

– Các người... lãi suất như vậy... các người đừng ỷ vào đó rồi muốn làm gì thì làm a! Có tin tôi hay không kiện các người cho vay nặng lãi...

– Tiểu tử ~ gan không nhỏ, còn dám ở đây lên giọng với ta ~ không bằng nghĩ xem làm sao thanh toán được món nợ kia đi... Ngươi xui xẻo rồi, hôm nay trùng hợp Khải thiếu đến đây kiểm tra việc làm ăn... ngài ấy mà trút giận xuống thì xem như hai anh em ngươi chấm hết...

– Khải thiếu ~ Vương Nguyên lắc đầu... Cái cách gọi này ~ dường như là hơi quen a... đã nghe ở đâu đó rồi thì phải...

Nhìn đến một Vương Nguyên đang thất thần ~ Kia tên béo phị ngay lập tức vui mừng ra mặt...

Tên tiểu tử này, sợ là bị uy danh của Khải thiếu dọa sợ rồi ~ ...

—Công ty nhà đất S & M—

– Cái gì? Tên con nợ đó đã ra mặt rồi sao? Tốt lắm ~ xem như tên khốn đó tức thời... Cậu chờ đó ~ anh sang ngay bây giờ...

—Bar "Ly Rượu Đen—

Vương Nguyên bị bọn người kia đem đẩy vào một phòng Karaoke không người...

– khải thiếu ~ ông chủ ở đây không biết sẽ có bộ dáng như thế nào... nhưng ngay cả cấp dưới cũng như vậy... lão béo đó... nhìn thực "áp lực" đi... sẽ không phải một tên xăm trổ đầy mình mặc bộ com lê dát vàng cùng điếu xì gà dở hơi đó chứ?

Vương Nguyên nhớ lại những bộ phim mafia từng xem qua ~ rồi không ngừng tưởng tượng ra những vấn đề ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy khó xảy ra...

(Cạch một tiếng cửa mở...)

– Vương Nguyên quay lại...

– Khải ca ~

– Bà xã...

– Em (Anh) sao lại ở đây!

Vương Tuấn Khải xác định đối phương là Vương Nguyên... lại thận trọng nhìn vào số phòng ở trên cửa... không sai... phòng K5 suit... khu A... không phải là nơi tên con nợ bị bắt vào sao? Lão Bằng (tên béo) dám lừa mình? Không có khả năng?

– Đây là bar mà! Em vì sao lại ở đây chứ?

– Em... kỳ thực... em... anh trước đừng tức giận... là... aiya... như thế... sau đó... em...

– Mau nói rõ ra coi ~ Em dám ngoại tình ~

– Không phải... Anh đừng nóng giận... em...

Ấp úng nửa ngày không thốt được ra câu nào... Vương Nguyên trực tiếp lựa chọn phương thức ồn ào nhất... chính là dựa vào ngực Vương Tuấn Khải rồi khóc ầm lên...

– Ha ~ Hảo... không muốn nói thì thôi... đừng khóc... bảo bối đừng khóc...

Vương Tuấn Khải thấy tiểu nhân nhi trong ngực đột nhiên thương tâm như vậy cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương... đem bảo bối ôm chặt lấy tận lực dỗ dành...

– Anh ~ hức... còn chưa to tiếng với em... vậy mà... hức... không phải lỗi của em ~

– Hảo ~ Là anh có lỗi đi... Không sao... Từ từ nói... anh cũng không có ức hiếp em mà...

– Em...

Vương Nguyên ngồi trong lòng Vương Tuấn Khải chậm rãi hồi tưởng về những gì mà em gái ngoan của cậu nói... mỗi một chi tiết đều khiến cậu run rẩy cùng sợ hãi nhè nhẹ nép vào trong ngực Vương Tuấn Khải...

– Anh lại ở đây nữa vạn nhất tên Khải thiếu đáng chết đó đến ~ vậy chúng ta phải làm sao?

Vương Tuấn Khải miễn cưỡng cười cười...

– Em ~ không thích xã hội đen sao?

– Không phải... bọn họ trên phim thực ngầu a ~ nhưng là ngoài đời... aida ~ tên Khải thiếu đó chắc bị mù a ~ hoặc giả như "có mắt như mù" đi... xem thuộc hạ của hắn đó... xấu xí như vậy... còn biểu hiện quá mức thấp kém, ngại người ta không biết hắn là mafia cần tránh xa sao? A ~ dù sao đã đến rồi... lại rảnh rỗi... Chúng ta cùng cá cược đi...

– Cá gì?

– Tên Khải thiếu đó... Anh đoán hắn như thế nào? Em đoán hẳn là... chột mắt... hay là què chân ~ sẹo đầy người... hơn nữa... khẳng định bề ngoài cũng....

Vương Nguyên hăng say nói lại không để ý sắc mặt của Vương Tuấn Khải ngày một đen hơn... thực còn muốn đen hơn đáy nồi...

– Trí tưởng tượng của em cũng thực phong phú đi...

– Đương nhiên ~

Vương Nguyên vỗ ngực tự hào...

– Nhưng là đáng tiếc ~ trật hết rồi...

– Cái gì? Sao có thể... ít nhất cũng đúng vài cái đi... Nhưng là kỳ lạ ~ lâu như vậy sao hắn không tới... di... ở đây lớn như vậy không lẽ hắn ngu đến nỗi phòng cũng đi nhầm...

Vương Tuấn Khải vỗ trán... Bảo bối ~ suy nghĩ của em...

– Thực ra Khải thiếu đã sớm ở trong phòng rồi!

– Cái gì? Ở đâu?

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên... bốn mắt trừng nhau...

Để ý ánh mắt ranh mãnh kia... Vương Nguyên nhớ lại một loạt hành động khó hiểu của Vương Tuấn Khải...

– Anh... á... anh là cái tên biến thái kia?

– Mẹ nó...

– Á... Làm sao?

– Lần đầu chúng ta gặp nhau không phải cũng như vậy sao?

– Còn công ty nhà đất đó?

– Đều chỉ là cái màn mỏng thôi ~

– Anh...

– Em chán ghét sao?

– Không có... là anh mà, không có đâu... vì là anh ~ nên không sao cả... cơ mà món nợ đó...

– Không sao... một chút đó không tính là gì? Của anh ~ đều là của em hết... muốn cái gì, anh cũng đều đáp ứng em... không phải lo lắng... nhưng là cái tên đã lừa em gái của chúng ta ~ anh bắt hắn không sao chứ? Vì hắn mà em phải chịu ủy khuất như vậy...

– Anh tốt nhất trừng trị hắn một chút, cho hắn lần sau không tái phạm nữa là được a...

– Ừm... mà em vừa nói cái gì ý nhỉ? Chột mắt... què chân...?

– A ~ không có... Nhất định là anh nghe nhầm a!

Vương Nguyên chột dạ theo quán tính mà nhảy khỏi lòng Vương Tuấn Khải... bi ai phát hiện đối phương đã sớm dùng lực nắm chặt...

– Hahaha ~ Em không cố ý mà!

Vương Nguyên ý thức được hoàn cảnh hiện tại vô cùng xấu hổ chớp mắt... cười đến vô tội ~ môi nhỏ khẽ chu ra... câu dẫn ~

Xuyên qua lớp quần áo vướng víu... Cậu bàng hoàng nhận ra có một vật đang tỉnh giấc giữa hai chân...

Vương Tuấn Khải xuyên qua lớp quần vải bắt đúng vào "tiểu Nguyên" kia khiến cậu không khỏi giật mình... đôi tay thuần thục động chạm khơi gợi lên dục vọng tiềm tàng của cơ thể...

Dục vọng tra tấn đến sắp điên, Vương Nguyên nhịn không được vươn tay xuống tìm kiếm, lại bị Vương Tuấn Khải bắt lấy, giữ chặt sau mông cậu...

Vương Tuấn Khải khẽ cong khóe miệng, cố tình mà như vô ý di động thân thể, hạ thân hai người càng thêm ma sát kịch liệt.

"Ưm...... anh... "

Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn Vương Nguyên dưới thân, hai gò má nhiễm hồng lên vì tình dục khiến cậu muốn biểu đạt tức giận lại trở thành run rẩy cầu xin...

Vương Nguyên động tình... Vương Tuấn Khải làm sao có thể không có phản ứng... Cảm giác hạ thân mình cũng ngạnh đến phát đau, nhưng hắn còn phải nhẫn nại một chút, kiên trì một chút ~ mới có thể hảo hảo tận hưởng quãng thời gian tình thú này dài lâu...

– Em là muốn nói cái gì?

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn bảo bối đang ngồi trên người mình, đôi mắt xanh lá mờ mịt, môi hồng khẽ mở ra, mơ hồ rên rỉ như mèo...

Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên từ trạng thái thất thần kéo trở về, cậu giãy dụa kịch liệt, khiến dục vọng nóng bỏng gần như thiêu đốt hết lý trí của hai người...

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, buông hai tay Vương Nguyên ra, xoay người ôm cậu đến căn phòng bên cạnh... đẩy cậu ngã xuống một đống đệm chăn, hai tay đặt bên eo Vương Nguyên ve vuốt, đầu gối hắn tiến vào giữa hai chân cậu, ác ý đè ép dục vọng của cậu...

– Anh... Không......

Vương Nguyên phát ra một tiếng thét nho nhỏ, lui thân thể ra sau, lại đau buồn phát hiện không có chỗ để lui...

Tiếng cười trầm thấp của đối phương vang lên từ yết hầu, cúi đầu hôn lên đôi môi đang chuẩn bị mắng chửi của Vương Nguyên, một tay thuần thục tìm được điểm phấn hồng trước ngực cậu, tiếp túc ma sát, mà tay kia, rất nhanh xé đi quần dài vướng bận dưới thân...

Hai ngón tay cầm lấy quần lót, chậm rãi kéo, vải mềm ma sát làm thân thể mẫn cảm của Vương Nguyên càng thêm mãnh liệt run rẩy... Chỗ yếu ớt nhất liên tục bị đùa nghịch khiến Vương Nguyên có chút chán ghét, cậu thở hổn hển né tránh nụ hôn của Vương Tuấn Khải...

– Em còn dám tránh?

Vương Tuấn Khải lưu luyến đôi môi đỏ hồng sau nụ hôn kịch liệt vừa rồi... liếm chất lỏng bên miệng cậu, thấp giọng đe dọa...

Rốt cục, một đoạn thời gian tra tấn đã xong, ngón tay Vuơng Tuấn Khải dứt khoát xé quần lót màu trắng của Vương Nguyên sau đó hắn thu hồi hai tay, mạnh mẽ tách hai chân cậu, dục vọng mang theo hơi thở hưng phấn khẽ run run...

Ánh mắt Vương Tuấn khải di chuyển từ cao xuống thấp, đảo qua mỗi một tấc da thịt của người dưới thân ~ xinh đẹp cùng ửng hồng, còn mang theo hấp dẫn chết người...

Vương Tuấn Khải dùng miệng cảm thụ hết thảy... một mạch kéo xuống dưới, lướt qua xương quai xanh tinh xảo rồi đến rốn khéo léo, đầu lưỡi nhẹ nhàng chuyển quanh lỗ nhỏ, rồi sau đó là đôi chân hoàn mỹ... thanh âm hôn nhẹ vang lên đầy mê hoặc...

"A......" Hai tay Vương Nguyên che mặt, hành động ôn nhu đầy tình sắc của Vương Tuấn Khải khiến cậu ngượng ngùng, cũng không phải lần đầu làm nhưng những phản ứng của cậu khiến Vương Tuấn Khải cười đến hài lòng... theo mỗi dấu hôn của Vương Tuấn Khải truyền đến cảm giác nhột nhạt làm cả người cậu kích động, mà nơi duy nhất cần thì không tìm được an ủi, thất vọng đến sắp rơi lệ, đỉnh tràn ra chất lỏng trắng đục...

– Đừng gấp... bảo bối... ngoan ~

Vương Tuấn Khải dừng việc liếm láp đôi chân kia ~ lưu lại trên đó một chỉ bạc dâm mĩ, đầu lưỡi Vương Tuấn Khải di chuyển lên trên, dừng trên đùi cậu...

– Em muốn sao? Bà xã?

Vương Tuấn Khải vươn ngón trỏ, đùa nghịch hạ thân mẫn cảm của người dưới thân ~ thành công thu được run rẩy cùng tiếng rên rỉ khuất phục...

Nhẹ nhàng nâng chân cậu đặt lên vai mình, hắn liếm da thịt non mềm trên đùi cậu...

– Không được nói nữa ~

Vương Nguyên vươn tay che miệng Vương Tuấn Khải, lại vô lực phát hiện đầu lưỡi của tên vô sỉ nào đó đang giở trò trong lòng bàn tay cậu, lưỡi ướt át mang theo nóng bỏng lân la...

– Em còn chịu được sao?

Vương Tuấn Khải nhướng mày, cười xấu xa với đối phương...

– Hứ... Tên khốn khiếp... buông ra, em tự mình......

Vương Nguyên hít sâu một hơi, khoảnh khắc buông tay cậu ra, Vương Tuấn Khải lại đột nhiên hàm trụ "tiểu Nguyên" của cậu... Vương Tuấn Khải liếm qua dục vọng của Vương Nguyên, bắt đầu ngậm vào, dục vọng được vòm miệng ẩm ướt nóng bỏng bao trùm, tay Vương Nguyên bắt lấy ga giường, cảm giác mình hưng phấn muốn bất tỉnh ~

– Đừng...... Như vậy...... A ha........ như thế, như thế......

Đầu lưỡi đảo qua âm hành của cậu... một đường liếm tới hai tiểu cầu nhỏ, chậm rãi nuốt vào, răng nanh ngẫu nhiên ma sát, Vương Nguyên cảm thấy mình như đang bị luộc trong nước nóng, nhiệt độ tăng lên sẽ bị bỏng mà chết...

Vương Tuấn Khải mẫn cảm nhận ra đối phương đang kích động, động tác ra vào nhanh hơn, hai tay giữ chặt hai chân Vương Nguyên... vuốt ve đùi cậu...

Hai tay Vương Nguyên đặt bên người, cố gắng nâng thân thể, vô thức tiến lại gần sát Vương Tuấn Khải, phối hợp với tốc độ trừu sáp của hắn.

– Ah... Tại khoảnh khắc đó, thân thể cậu cong lên, đầu ngón tay nắm chặt ga giường hoàn toàn trắng bệch, cậu cảm giác được Vương Tuấn Khải đột nhiên hút mạnh dục vọng của cậu, khoái cảm đột nhiên ập đến, ép cậu đạt tới cao triều...

– "Ô...... Hô......" Vương Nguyên run rẩy, dùng sức chống đỡ thân thể nhưng lại vô lực ngã xuống giường, hoa mắt chóng mặt...

Vương Tuấn Khải liếm đi chất lỏng còn lưu lại trên đỉnh dục vọng của Vương Nguyên, nuốt vào trong miệng, hương vị hoàn hảo không tệ, hơn nữa nhìn thấy người dưới thân vì động tác của hắn mà đôi mắt mở to, vẻ mặt không che dấu được ngượng ngùng, hắn cảm thấy vô cùng đáng giá....

– Thỏa mãn chứ?

Vương Tuấn Khải liếm xương quai xanh của Vương Nguyên, thấp giọng nỉ non.

Vương Nguyên trừng mắt nhìn hắn, không nói gì...

Vương Tuấn Khải cười nhẹ, liếm lên vành tai cậu: "Nhưng bà xã à... ông xã còn chưa có được uy no... phải làm sao bây giờ?"

Vương Nguyên lười biếng nhắm mắt, bắt đầu giả chết...

– Bà xã... ngủ gục không phải là thượng sách đâu!

Vương Tuấn Khải xấu xa khều khều qua "tiểu Nguyên" kia... Vương Nguyên đương nhiên cảm thụ được những ma sát dù là nhỏ nhất giữa hai người... dục vọng yếu ớt trong tay hắn hình như bắt đầu thức tỉnh, bản thân khẽ run rẩy nhưng vẫn quyết định tiếp tục giả chết.

– Em đây là muốn dùng biện pháp mạnh sao?

– Em... không muốn làm nữa...

Ngón tay Vương Tuấn Khải dọc theo mông Vương Nguyên trượt xuống dưới, tìm được lối vào kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn huyệt khẩu.

Vương Nguyên mở to hai mắt... sau đó giơ chân đá hắn... rồi một tay bắt lấy chăn cuộn lên người mình...

Vương Tuấn Khải co rút khóe miệng, thời khắc thân mật nhất bị tình nhân đá ra, loại sỉ nhục này hắn chưa từng chịu, không đúng, đời này chưa từng nghĩ đến... Đôi mắt sâu thăm thẳm nheo lại, nhiệt độ xung quanh thân thể giảm xuống, mọi thứ đều chứng tỏ – Khải thiếu của chúng ta vô cùng không vui...

Vương Nguyên nuốt nước miếng, càng siết chặt chăn...

– Em không muốn... (Thanh âm Vương Nguyên nhỏ đi)... Nhưng là em không muốn ở dưới ~

– Cái gì? Vương Tuấn Khải giận dữ hỏi...

– Em nói em không muốn ở dưới...

– Vấn đề nhàm chán này mà chúng ta cũng cần phải tranh luận sao?

– Nhưng là Na Na nói em rất thích hợp làm CÔNG... Hơn nữa... Đều là đàn ông, vì sao em phải ở dưới?

Vương Tuấn Khải suýt bị nước miếng của mình sặc chết, ai có thể nói cho hắn, con mèo nhỏ này muốn áp hắn?

Ực...... Đối mặt với câu hỏi của Vương Nguyên... Vương Tuấn Khải bất chợt không biết nên giải quyết như thế nào?

– Vậy không làm...

– Hử? Em mới nói cái gì?

Chẳng biết khi nào Vương Tuấn Khải đã gần sát cậu, cách lớp chăn Vương Nguyên cũng có thể cảm giác được khí lạnh trên người hắn...

Vương Tuấn Khải nhướng mày, vừa chỉ chỉ hạ thân của mình, vừa nhìn gò má còn đỏ ửng vì tình dục mới qua của Vương Nguyên...

– Em trước không phải nên chịu trách nhiệm sao?

– Vậy chúng ta mỗi người một lần đi?

– Hảo ~ (Vương Tuấn Khải gật đầu ngay lập tức đáp ứng)

Vương Nguyên ảo não rủa thầm ... do dự nửa ngày, cố gắng bỏ qua dự cảm không tốt trong lòng, gật đầu đáp ứng...

Vương Tuấn Khải liền xốc chăn khỏi người Vương Nguyên, kéo cậu vào lòng mình......

– A...... Anh nhẹ chút ~ Ưm...... Ân......

Tay Vương Nguyên đang đẩy ra biến thành ôm chặt Vương Tuấn Khải... ngực truyền đến tê dại cùng đau đớn khiến cậu phát cuồng, động tác của Vương Tuấn Khải như đang nhóm lửa trên người cậu, ngọn lửa nhanh chóng lan toàn thân... dục vọng vừa mới giải phóng lại một lần nữa đứng lêm... ngẩng cao đầu...

Vương Nguyên tiến gần sát Vương Tuấn Khải, hạ thân vô ý thức cọ cọ thân thể đối phương, tìm sự thoải mái cho dục vọng nóng bỏng của mình...

– Đáng chết!

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, đè nén ham muốn áp chế người nào đó ngay tức khắc, cố gắng bảo trì bình tĩnh dời môi khỏi ngực đối phương, rồi sau đó, lật Vương Nguyên lại... tư thế không hề phòng bị đưa lưng về phía người kia, nơi riêng tư đều mở ra triệt để trước mặt đối phương...

Ngăn chặn giãy dụa yếu ớt của Vương Nguyên... Vương Tuấn Khải tách hai chân cậu ra, đưa đùi cầu vòng quanh eo mình.

Đường cong thân thể tuyệt đẹp... từ đầu vai đến eo cậu hình thành một độ cung, thẳng tới mông nhỏ tròn trịa mà trắng nõn ~ cảnh đẹp trước mắt bội phần động lòng người.

Ngón tay Vương Tuấn Khải xẹt qua đùi Vương Nguyên, ngừng lại ngay lối vào, di chuyển xung quanh...

A...... Vương Nguyên khó nhịn cong người lên, chỗ tư mật truyền đến nhột nhạt khiến cậu ngượng ngùng, làm thân thể cậu đặc biệt mẫn cảm, cúc hoa triển lộ trước mặt Vương Tuấn Khải lại khẽ đóng mở...

Vương Nguyên cảm giác tiểu huyệt ấm áp bị chất lỏng lạnh lẽo chen vào.

– Anh... anh không phải lúc nào cũng mang loại dung dịch này đi theo đấy chứ?

– Ar... Sau hôm ở văn phòng ~ hình như nếu không bôi trơn em sẽ khó chịu ~ đề phòng loại tình huống bất ngờ như vậy... anh đương nhiên mang theo bên mình rồi...

– Không...... Biến thái ~

Vương Nguyên run rẩy kháng cự, lạnh lẽo đột nhiên đến khiến cậu khó thích ứng.

– Bà xã (Vương Tuấn Khải nâng mông Vương Nguyên lên)... Còn nhiều khí lực như vậy ~ Chi bằng... quan tâm vào "chính sự" trước đi...

Sau đó, một ngón tay đi vào dưới tình huống Vương Nguyên hoàn toàn không để ý...

A... Hai tay Vương Nguyên nắm chặt ga giường, nhụy hoa của cậu vì khẩn trương mà co lại, gắt gao bao lấy ngón tay đối phương...

Kỳ thực cũng không đau lắm...

Một tay Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vỗ về dục vọng của Vương Nguyên... nhờ hiệu quả của dung dịch bôi trơn, bên trong muốn có bao nhiêu ấm áp liền có bấy nhiêu ấm áp... thực nhẵn mịn, ngón tay hắn ngẫu nhiên xẹt qua nội bích của Vương Nguyên khiến toàn thân cậu run rẩy... chất lỏng trong suốt theo tiểu huyệt chảy ra, đọng trên ga giường.

Tay Vương Nguyên nắm chặt, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, đến khi ngón tay Vương Tuấn Khải đi vào điểm mẫn cảm trong cơ thể, cậu lớn tiếng rên rỉ ra tiếng...

Dục vọng của Vương Nguyên trong tay hắn muốn bắn ra, sự thật hắn cũng vậy, hắn câu khóe miệng, một tay trụ đỉnh dục vọng kia, ngón tay đùa giỡn điểm mẫn cảm...

– Aha...... Đừng...... Lại......

Vương Nguyên nức nở, khoái cảm như thủy triều đánh úp cùng hạ thân bị trói buộc tra tấn, cậu vô lực lắc lư thân thể, ý định thoát khỏi trạng thái này.

– Thực muốn dừng sao?

Vương Tuấn Khải đắc ý cười cười ... vươn đầu lưỡi liếm từ cổ xuống lưng cậu... Đột nhiên, ngón tay hắn đồng thời rời khỏi cơ thể cậu, nhất thời cậu cảm thấy trống rỗng, tiểu huyệt phía sau co rút lại, thỉnh thoảng có chất lỏng chảy ra...

Cậu nghe được Vương Tuấn Khải phía sau thấp giọng cười, thanh âm khàn khàn mang theo nồng đậm tình dục.

Tiếp đó, là tiếng quần áo cọ sát.

Rồi sau nữa, vật nóng rực quen thuộc kia đặt tại huyệt khẩu...

– Ô, không......

Vương Nguyên đương nhiên biết cái kia có bao nhiêu lớn, cậu bắt đầu hoài nghi mình có thể thừa nhận hay không.

Nhưng Vương Tuấn Khải cũng không cho cậu cơ hội để hối hận, gần như trong nháy mắt, vật thô to tiến vào tiểu huyệt của cậu... hắn đã cố gắng khắc chế ham muốn tiến thẳng ngay từ đầu... nhưng hắn phát hiện điều này rất khó, hắn tận lực nhắc nhở mình thong thả sáp nhập... nhưng phản ứng của người dưới thân vẫn thật miễn cưỡng đi...

Hắn lại một lần nhắc nhở bản thân... sau này làm nhiều sẽ quen... làm nhiều sẽ quen ~

Hai chân Vương Nguyên xụi lơ, tư thế quỳ sớm không tồn tại, hai tay cậu nắm chặt ga giường, đầu ngẩng cao, hai chân vòng qua eo hắn... hoàn toàn do Vương Tuấn Khải nắm giữ.

Vương Tuấn Khải cảm giác dục vọng của mình bị nội bích ấm áp mà mềm mại vây chặt, cảm giác này khiến hắn vô cùng thư sướng... cho nên hắn bắt đầu trừu sáp, từng chút, thong thả, kiên định va chạm trong thân thể Vương Nguyên... chất lỏng theo nơi hai người giao hợp không ngừng chảy xuống.

"A...... Nhanh lên......" Không lâu sau, Vương Nguyên học được hưởng thụ bắt đầu bất mãn với tần suất của Vương Tuấn Khải, thấp giọng thúc giục. Khỏi phải nói... như được ân xá, hắn đẩy nhanh tốc độ, kịch liệt đánh sâu vào, mỗi mỗi lần va chạm đều chuẩn xác xẹt qua điểm mẫn cảm khiến Vương Nguyên run rẩy khóc lên.

"Không...... Quá nhanh......" Vương Nguyên cắn chặt răng, vô lực thừa nhận va chạm đến từ người phía sau, mỗi một lần trừu sáp đều gây cho cậu khoái hoạt, loại cảm giác này, làm người ta trầm luân...

"Em...... Rốt cuộc là muốn nhanh...... Hay chậm......" Cổ họng Vương tuấn Khải phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, mồ hôi đọng trên trán, một tay hắn vuốt ve dục vọng của người dưới thân, một tay giữ chặt mông cậu, giúp hắn càng tiến sâu.

Đầu Vương Nguyên trống rỗng, trong phòng tĩnh lặng không ngừng vang lên tiếng thở hổn hển cùng tiếng va chạm, mà cậu chỉ có thể theo động tác của Vương Tuấn Khải, vặn vẹo như rắn... tiếp cận đối phương, làm mỗi lần đối phương sáp nhập càng sâu thêm.

"Ưm ân...... Quá sâu......"

"A...... A...... Không được......" Vương Nguyên buộc chặt thân thể, vô lực rên rỉ, đạt tới cao trào trong tay Vương Tuấn Khải...

Cùng lúc đó, Vương Tuấn Khải đem dục vọng đẩy đến chỗ sâu nhất, đồng thời nhận khoái cảm từ người Vương Nguyên truyền tới, bùng nổ trong cơ thể đột ngột co rút của cậu...

"Hô...... Hô......" Hai chân Vương Nguyên vô lực rơi xuống giường, thở gấp, vận động vừa rồi gây cho cậu khoái cảm quá mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn cậu chưa thể khôi phục...

Nhưng cậu kinh ngạc phát hiện, thứ nóng rực chôn sâu trong cơ thể cậu vừa mới mới giải phóng lại tiếp tục lớn lên, lấp đầy nội bích.

...... Không......

"Anh......" Vương Nguyên im lặng, thấy nơi hai người kết hợp chảy xuống tinh dịch trắng đục, má khẽ trướng hồng, hơi giãy dụa... Không cần, mỗi người một lần...

Vương Tuấn Khải xấu xa híp mắt, đặt hai chân cậu lên vai, hung hăng va chạm: "Lần này của anh còn chưa xong."

"Không......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan