💙Chương 5💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, cậu đứng trước bàn tôi làm gì thế?

- Ơ...Tôi...~anh ấp a ấp úng trả lời~

- Của cậu à? ~cậu chỉ vào hộp sữa trên bàn~

- Ơ...phải. Tôi mua cho cậu, thấy cậu chưa ăn gì nên tôi...

"Bịch" 

Hộp sữa "nhẹ nhàng" rơi vào thùng rác trước sự ngạc nhiên của cả lớp.

- Cậu....~anh đơ người~

- Tôi không cần lòng tốt của cậu và làm ơn, cậu hãy tránh xa tôi ra một chút. Cậu có biết là cậu đang làm phiền tôi không? ~cậu lạnh lùng nói~

- Có phải vì chàng trai trong hình mà cậu đối xử lạnh nhạt với tôi? Cậu sợ cậu ta ghen à? ~vừa nói anh vừa chỉ vào màn hình điện thoại~

-.....~cậu im lặng~

Cậu không muốn trả lời câu hỏi của anh. Hay nói đúng hơn, cậu không biết nên trả lời anh như thế nào. Ghen? Liệu hắn có ghen vì cậu không?

- Nè...cậu nói gì đi chứ, có phải vì cậu ta mà cậu đối xử lạnh nhạt với tôi, vì cậu ta mà cậu không muốn nói chuyện với tôi, vì cậu ta mà cậu....~anh nắm bả vai cậu lắc mạnh~

- Không, tôi với cậu ấy.....chỉ là bạn học ~cậu buồn bã nói~


Đúng rồi, chỉ là bạn học....chỉ là bạn học, không hơn không kém.

Nhìn vào màn hình điện thoại, cậu cười nhạt, đây là tấm hình cậu chụp lén hắn khi hắn đang chăm chú làm bài, hắn không thích chụp hình nên cậu chỉ có duy nhất một tấm hình của hắn, giờ nhìn lại tấm hình, cậu lại thấy buồn và nhớ hắn. Cậu muốn từ bỏ hắn mà, sao lại còn nhớ và buồn hắn làm gì chứ?

Anh thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, liền nở nụ cười buồn bã. Lúc này anh chỉ muốn đến an ủi cậu, muốn nói là có anh ở đây, sẽ không ai làm cậu buồn nữa....nhưng liệu anh có cơ hội đó không?

"Reng...reng "

Tiếng chuông vào lớp cắt ngang dòng suy nghĩ của cả hai. Anh định về chỗ thì một bàn tay níu áo anh lại :

- Xin lỗi về hộp sữa, tôi sẽ mua trả cho cậu ~cậu cúi mặt nói~

- À...không...~anh định nói không cần thì một nữ sinh đến kéo anh đi~

- Anh Khải à, về chỗ đi aaa Thầy vô rồi nha...Nếu không bị phạt đó aaa ~nữ sinh đó ỏng a ỏng ẹo kéo anh đi~...không quên quay xuống liếc xéo cậu một cái.

- Nè nè, cậu vô tội nha. Là anh ta bám lấy cậu mà ~cậu khóc thầm trong lòng~

--------------------------------------

Tiếng chuông ra về giải thoát cậu khỏi môn Hóa. Cậu vươn vai, đang định dọn sách vở để về thì nữ sinh lúc trưa đi tới bàn cậu.

- Tốt nhất là mày nên tránh xa anh Khải của tao ra. Nếu không thì...~vừa nói cô ta vừa làm hành động cứa cổ~

Nói rồi cô ta cùng đám nữ sinh bỏ đi.

Cậu cũng không mấy quan tâm về lời cảnh cáo của cô ta. Nói đúng hơn là cô ta không làm gì được cậu....

Cậu nhanh chóng dọn đồ ra về. Vừa bước ra khỏi lớp, cậu bị một người níu lại

- Lại là cậu à? ~cậu chán nản nói~

- Để tôi đưa cậu về ~anh níu níu áo cậu~

- Không cần ~cậu bỏ đi~

- Khoan...Đợi tôi ~anh chạy theo cậu~

Cậu đi đến cổng trường thì gặp Chí Hoành - bạn thân của cậu và là....người yêu của hắn. Thấy cậu, nó hốt hoảng chạy tới.

- Nguyên....Nguyên, nhanh lên, anh Thiên Tỉ có chuyện rồi......

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy