memories

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

katsuki không nghĩ mình sẽ ra đi như thế, một cái chết tồi tệ đến đau lòng. cậu nhìn thấy tất cả, cách mà izuku đã phát điên đến tê dại mà chiến thắng ofa trong giây phút sinh li tử biệt đó, cậu nhìn thấy cách izuku gào khóc thảm thiết khi ôm chầm lấy thân thể không chút hơi tàn của mình, khi máu vươn đầy đôi tay của cậu. như một dòng điện, từng ấy máu vươn đầy đôi tay izuku, như từng ấy khao khát nắm lấy bàn tay bé nhỏ của izuku,izuku dường như cảm nhận được, izuku la hét không ngừng, hóa điên gọi tên katsuki.

- thật là, ồn ào chết mất

katsuki vẫn bất động nằm đó, cơ thể lạnh lẽo đáp lấy lời nói của izuku. chỉ là cậu không nhìn thấy, katsuki đã ở cạnh cậu ngay đó rồi, chê trách cậu ồn ào quá, nhưng làm sao izuku biết được, vì katsuki đã đi rồi mà.

- KACCHAN, KHÔNG ĐƯỢC, KHÔNG ĐƯỢC MÀ, KHÔNG ĐƯỢC!

- im lặng nào, izuku.

làm sao mà izuku nghe được chứ, katsuki đang mắng izuku kìa. mà izuku thì không nghe được tí nào, izuku cứ ôm chầm lấy katsuki hét la đau rát cả thanh quản, dù mặt mày nát bét, tay gãy vụn. izuku cứ vuốt ve lấy khuôn mặt thanh tú thường ngày của katsuki, rồi mái tóc vàng hoe. nước mắt izuku rơi lã chã lên katsuki, hòa vào nước  mưa lạnh ngắt.

- KACCHAN SAO LẠI THẾ NÀY, KACCHAN ƠI SAO CẬU LẠI LẠNH NHƯ THẾ NÀY, KACCHAN LẠNH SAO, TỚ ĐÂY KACCHAN SẼ KHÔNG LẠNH NỮA NHÉ - izuku vừa gào vừa hốt hoảng ôm chặt thật chặt lấy katsuki, tay run run lây người katsuki.

- thôi nào, izuku

làm sao mà izuku nghe được chứ, izuku cứ ầm ĩ la hét thúc giục katsuki tỉnh lại, tỉnh lại đưa cậu về nhà, về trường. nhưng làm sao được chứ, izuku.

katsuki ngồi cạnh cũng đau lòng lắm chứ, dù chỉ là một dáng hình vô thực không thể chạm vào izuku, nhưng katsuki không khóc được nữa, katsuki lo lắng cho izuku, lo cho vết thương đang ngày một mở toanh ở cánh tay, lo cho những giọt nước mắt cứ tiếp lời nghẹn đắng của izuku chảy ra không ngừng. à, katsuki cũng thấy chứ, mẹ và bố cũng đang nức nở không ngừng. best jeanist cứ như chết trân tại chỗ, không dám tin vào mắt mình. cả thầy aizawa, thầy all might. hay cả kirishima và mọi người, các tiền bối. bọn họ đều khóc thương cho katsuki. nhưng không biết nữa, katsuki biết thế nhưng không quay về, katsuki không thể quay về được nữa, vì đơn giản cậu không còn ở lại đây.

ù tai thật, katsuki không muốn nghe những lời mà các bạn, bố mẹ và thầy cô khuyên răng mình nữa, vì trong hình hài hiện tại, cậu vẫn ở đây, sẽ dõi theo mọi người, chỉ là không cùng nhau như trước đây thôi. izuku đã ngừng khóc từ lúc nào, vẫn ôm lấy thân xác của katsuki. nhưng ai nhìn cũng biết mà, izuku đang cố chấp, không chấp nhận sự thật, khi cái chết đến quá sớm với katsuki, với cậu.

katsuki xem đó là sự giải thoát, nhưng thật khó chịu đúng không. katsuki luôn nghĩ mình sẽ thắng, nhưng vậy là đủ rồi.

katsuki về thăm nhà của mình, kì lạ cậu không cần mở cửa cũng có thể vào được nhà, vào chính căn phòng của mình, vào căn phòng của bố mẹ, rồi rời đi. cũng ghé sang nhìn ông bà già khóc đến ngất xỉu mà đứt ruột người con trai này.

katsuki về yuuei, thăm lớp học, sân trường, khu mà katsuki và izuku vật lộn với nhau, sang cả ký túc xá, và ngồi lại trong phòng của izuku.

katsuki không thể viết thư tay, hay bất cứ thứ gì cậu có thể động đến. nhưng vô thức, cậu dừng chân tại đây, ngồi lên chiếc giường hằng ngày izuku ngủ.

- chắc khoảng thời gian nữa, mày mới về lại đây, izuku nhỉ

katsuki vuốt ve mấy con gấu bông all might của izuku, đằng nào cũng nể thật, nhiều kinh ấy.

có thể đối với izuku, đó sẽ là nỗi đau day dứt mãi. và đối với katsuki cũng vậy, nhưng cậu chấp nhận nó. cậu nghĩ việc giấc mơ mà mình độc thoại với mình cũng là một cách nhắn nhủ, rằng ở giây phút cuối cùng hay cả trận đấu, katsuki luôn nghĩ đến izuku, tìm cách kết thúc trận đấu và bù đắp cho izuku, và chỉ vô tình thôi, cách làm điều đó có hơi đau đớn một chút. nhưng đến cuối cùng, katsuki đã cho đó là một lý do để cậu bình thản chấp nhận cái chết trước mặt cậu bạn nhỏ, rằng đó là sự gọt rửa phần quá khứ của chính bản thân cậu, để cậu cảm thấy đã bù đắp cho izuku trong thời điểm đó, dù ích kỷ, nhưng izuku sẽ thông cảm cho katsuki mà nhỉ

có lẽ izuku không kịp nghe mất, rằng katsuki yêu thương izuku rất nhiều, từ tận đáy lòng, trân quý hơn ai hết. dù nỗi sợ mất đi cậu hay con người cậu vẫn ở đó, nhưng thế này là đủ rồi. vì đó là tất cả những điều quý giá cuối cùng có thể làm cho izuku rồi.

- kacchan hèn nhát thật, izuku nhỉ ?


'kacchan thích em lắm, izuku ạ. hãy cố lên em nhé!'

katsuki đi rồi, hóa thành bướm, bay lên những tầng địa đàng rộng lớn phía chân trời cao.







izuku trong khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê khi bị "khống chế" lên xe cấp cứu, cậu nhường như nghe được hết tất thảy điều katsuki nhắn nhủ.

izuku biết chứ, rõ ràng những khoảnh khắc của những ngày cận chiến, những ngày cuối cùng mà hoa anh đào nở rộ trong chính thanh xuân mình, izuku biết rõ chứ. khi ánh mắt trao cho nhau là câu trả lời, cho tất cả những hồi ức xưa kia, hiện tại, những khao khát và bù đắp lẽ dành cho nhau nhiều hơn, nhiều hơn nữa. đối với izuku như thế này đã đủ hay chưa, cậu không rõ nữa. vì izuku thấu hiểu katsuki hơn ai hết và katsuki cũng thế, cả hai đã chọn cách im lặng mà thương yêu nhau, đến cuối cùng, tại sao lại đau đớn đến thế?

- izuku, cũng thích anh lắm. kacchan ạ!

---

pain ends with love, forever.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro