Chương 20: Nguyên Thần Kiêu Ngạo, thống lãnh tam cõi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Superior, hay còn được biết đến với cái tên Nguyên Thần Kiêu Ngạo. Nổi tiếng là vị thần mạnh mẽ và trí lực nhất trong tất thảy Thất Nguyên Thần.

Là vị thần dệt nên dòng thời gian, sắp đặt vận mệnh của thế giới. Superior không những được dân chúng tại Ethrozd tôn kính mà còn được chúng sanh trên toàn cõi Angreecia phải quy phục bà.

Suốt hơn hai ngàn năm qua, Ngạo Thần Superior vẫn chưa hề lộ diện mình ra cho bất kỳ ai. Bởi với bà, con người là những tạo vật tầm thường không đáng để được diện kiến sự cao quý quyền uy của một nguyên thần. Chúng hệt như những con lợn không ngừng kêu réo mỗi khi đói và lăn ra ngủ khi được cho ăn. Chúng không có chí tiến thủ, chỉ biết hài lòng với những gì mình đang có và luôn vỗ ngực cho rằng mình đứng trên muôn loài.

Đúng, con người là thứ tạo vật cao ngạo nhất mà các nguyên thần từng tạo ra, cũng là tạo vật gần gũi với Superior nhất. Nhưng điều đó không có nghĩa là bà luôn đứng về phía nhân loại.

Loài người trong quá khứ đã được diện kiến lần lượt tất thảy bảy nguyên thần tại những vùng đất của mình, duy chỉ có Ethrozd là chưa từng được gặp mặt Superior bởi sự kiêu ngạo của bà không cho phép ánh nhìn dơ bẩn của " lũ lợn " ấy được phép đặt lên mình.

Lần duy nhất Superior xuất hiện cũng là khoảnh khắc Hư Không sụp đổ. Superior giương cao thanh gươm được rèn tại mặt trời có tên là Nhật Luân, ngực được cắm ngập bởi thanh đao được tôi luyện tại âm giới với tên gọi là Hắc Nguyền.

Một trảm kích duy nhất, ánh sáng từ Nhật Luân Kiếm tựa như mặt trời, cao ngạo chói lóa mà không kẻ phàm trần nào dám giương mắt ngắm nhìn. Uy lực từ cú chém đó cắt đôi nhân giới, chia cắt toàn bộ thế giới ra làm hai cõi Angreecia và Realm.

Dư chấn từ vết chém của Superior kéo dài xuyên suốt từ Realm cho đến Angreecia. Tại lục địa, nó trở thành hẻm vực sâu đến tận lõi hành tinh mà không thấy đáy nơi mà ta gọi là Vực Vô Tận tại phía đông Ethrozd.

Nó kéo dài suốt vùng biển nơi có lưu lại trảm kích từ Superior, gió đã không thể thổi, thời gian tại đó như ngừng trôi. Người ta gọi vùng biển đó là vùng Biển Lặng, không một thứ gì có thể vượt qua nó cũng như Hư Không từ Realm không thể nào có thể bén mảng đến lục địa Angreecia một lần nào nữa.

Trảm phá của bà không những khiến nhân giới bị chia cắt mà còn khiến thiên giới rung động, âm giới lung lay. Các nguyên thần cũng phải e dè mà kiêng nể trước sức mạnh của bà. Toàn cõi tam giới phải cuối đầu tung hô, không một thực thể nào tại vũ trụ này có đủ sức mạnh để dám đứng ra thách thức vị nguyên thần uy quyền này.

Kể từ khi đó, bà còn được biết đến với cái tên Chiến Thần Cao Ngạo - Thần Chiến Tranh Superior."

Superior gập cuốn sách cũ lại và vỗ lên bàn mấy cái cười hớn hở:

- Họ thực sự viết về ta như thế đó, Fuwahahahaha!

Không giống với những ấn tượng ban đầu hay là hình tượng trong sử sách, Superior trông hiện tại chẳng khác gì một đứa trẻ trong thân xác người lớn, chả ra thể thống gì của một vị thần được mệnh danh là mạnh nhất.

Kazuha khoanh tay và đáp lại Superior một cách hời hợt:

- Ờ, rồi gọi tôi đến đây làm gì?

- Thôi nào, phũ thế. Ta chỉ lo rằng cậu không biết gì về ta nên muốn kể lại chút chuyện cho tường tận thôi mà.

- Chết tiệt, còn dở hơi hơn cả con Elf đần kia.

Superior xuất hiện bên cạnh Kazuha và tạo ra vô số bản thể của mình, dùng ngón tay chọc chọc vào má anh. Giọng điệu vô cùng thất vọng:

- Nè, ngươi thực sự không cảm thấy vinh hạnh khi được diện kiến ta à? Ta là Nguyên Thần Kiêu Ngạo Superior đó.

- Không, nếu bà không có chuyện gì để nói thì mau đưa tôi rời khỏi đây.

- Thôi mà, làm bộ ngạc nhiên tí cho ta vui đi. Năn nỉ đó... - Bà nài nỉ Kazuha.

Với tính cách của mình, Kazuha ngay lập tức đứng phắt dậy và đi tìm lối ra khỏi khu vườn bên trong kết giới này. Superior vội ôm lấy chân Kazuha để anh kéo xềnh xệch đi và lưng tròng nước mắt:

- Thôi được rồi được rồi, đừng đi. Ta thực sự có chuyện muốn nói với cậu mà cái tên vô tình này.

- Nghiêm túc đó nhé!

- Nghiêm túc mà... - Superior đáp lại anh với vẻ hờn dỗi.

Chiều lòng Superior, Kazuha cáu kỉnh ngồi phịch xuống ghế và khoanh tay:

- Nói gì thì nói nhanh đi, thật là... thể loại thần thánh gì thế này không biết.

- Ây da, ta tổn thương lắm đó nha, hiu hiu.

Superior ủ rũ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, áp cằm lên bàn. Bà đưa ngón trỏ mình ra và di một đường thẳng lên giữa khoảng không. Một đường thẳng nối theo nơi đầu ngón tay Superior được vạch ra với những tia sáng cuốn vào nhau nối dài.

- Đây là dòng thời gian!

Sau đó bà đưa ngón tay mình lên chấm vào từng điểm trên đường sáng đó, tay đưa lên mặt che cơn ngái ngủ của mình.

- Và đây là những điểm tuyệt đối trên dòng thời gian. Oápp ~

- Bà không thể nghiêm túc hơn được à?

- Xin lỗi vì đã không nghiêm túc, được chưa?

- Bà đang dỗi tôi đấy à?

- Xin lỗi vì đã dỗi ngươi được chưa?

Kazuha đứng dậy và đá tung chiếc bàn, chộp lấy thanh đao khi nó nảy lên không trung và găm nó vào sát cạnh cổ Superior.

- Ara~ cậu đang đe dọa một vị thần sao, Kazuha?

- Tôi không có nhiều thời gian để nhây với bà đâu!

- Cậu nghĩ, cậu có đủ tư cách để nói về thời gian với ta sao? Kazuha!

Tách!

Superior búng ngón tay và lập tức Kazuha được đưa đến một vùng đất khô cằn nơi bầu trời phủ kín mây đen. Khói đen ngập ngụa tỏa ra từ khắp mọi nơi và mặt đất được lấp đầy bởi tro bụi và ánh lửa hồng.

- Từ chiến tranh...

Hàng sa số quân địch từ khắp mọi nơi đổ dồn về họ, nơi mà thứ còn sót lại từ khu vườn ban nãy chỉ còn lại mỗi bộ bàn ghế của Superior. Kazuha vội vã đưa đao về thế thủ trước khi những binh sĩ kia ập đến nhưng thanh đao mau chóng hóa thành tro bụi và tan biến.

- ...Cho đến hòa bình!

Tách!

Một cú búng tay nữa đưa Kazuha và Superior đến giữa bầu trời nơi bên dưới họ là buổi diễu hành của quân thắng trận đang được dân chúng hai bên đường hết lòng tung hô. Tiếng ăn mừng đầy nhộn nhịp ngày một gần hơn khi Kazuha và Superior rơi xuống từ phía trên cao.

Kazuha mau chóng giương hai cánh tay mình ra để giảm thiểu chấn thương từ cú rơi và lại bị dịch chuyển đi ngay sau cú búng tay của Superior một lần nữa.

Trước mắt Kazuha là một khoảng không vô tận nơi chỉ có màn đêm đen bao phủ. Anh lơ lửng giữa khoảng đen tối mịt ấy và cố gắng chới với tìm thứ gì đó để bấu víu vào. Một tia sáng mong manh xuất hiện từ nơi xa và anh đành phải cố gắng "bơi" về phía nó.

Tia sáng ấy mỗi lúc một lớn và mỗi lúc một rõ rệt hơn. Cho đến khi Kazuha nhận ra, cơ thể anh dần hóa thành tàn tro bởi uy lực của vụ nổ.

- Từ khởi nguyên...

Tách!

Bằng một cách nào đó, Kazuha đã trở lại. Anh vội vã sờ soạng quanh mình để xác nhận rằng mình vẫn còn sống. Và cũng từ lúc nào, xung quanh anh là hàng sa số những vì sao sáng rực rỡ trên bầu trời Angreecia mà anh vẫn luôn ngắm nhìn.

- Đây là vũ trụ?

- ...Cho đến tận cùng!

Một thứ thực thể gớm ghiếc đen lòm phát ra ánh đỏ chết chóc dần bao bọc lấy vũ trụ đó và nuốt chửng anh cùng với cả ánh sáng của những vì sao.

- Khoan, khoan đã! Cái này là Hư Không?!

- Ồ, ra ở thời đại này họ gọi nó là như vậy.

Tách!

Kazuha ngã sõng soài xuống một căn sàn gỗ đầy quen thuộc, được thắp sáng lên bởi ánh nắng vàng ấm áp qua khung cửa sổ hướng ra khu rừng. Nơi rừng sâu thăm thẳm có hương cỏ thơm với tiếng dòng sông nhỏ quanh co chảy qua từng mỏm đá nhấp nhô.

Kazuha bồi hồi đứng dậy và ngắm nhìn hai sinh linh bé nhỏ trong vòng tay ấm áp của mẹ chúng. Trái tim anh run lên và chìa bàn tay về phía họ trước đôi mắt đỏ rực in hắc cổ tự của Superior.

- Từ sự sống... - Cô búng tay.

- KHÔNG!

Kazuha vội vã nắm lấy khoảnh khắc đó nhưng không gian quanh anh lại mau chóng thay đổi. Anh gục xuống nền cỏ trên một ngọn đồi cạnh ngôi nhà gỗ vắng vào một buổi chiều xuân. Phía sau anh là tiếng khóc nức nở của đứa bé gái đang ôm anh trai nó trước nắm mộ dưới gốc cây phong lá đỏ. Đứa con trai cố kìm nước mắt mình, lúi húi đặt một bó hoa dại trước mộ phần đơn sơ của mẹ chúng.

- ...Cho đến cái chết!

- Bà muốn gì khi cho tôi chứng kiến những điều này? - Kazuha đấm mạnh vào mặt đất.

Như một sự cứu rỗi từ thần linh dành cho nhân loại thấp hèn, vị thần quyền uy khom gối xuống đưa bàn tay mình nâng niu khuôn mặt đang run rẩy vì sợ hãi từ Kazuha.

- Tất thảy mọi thứ mà chúng trải qua, luôn có dấu tích của thời gian.

Tách!

Nói rồi Superior búng tay và đưa cả hai trở về Khu Vườn Thời Gian của bà. Vị thần linh vén mái tóc của Kazuha lên để lộ ra con mắt phải với cổ tự bên trong anh giống hệt như cổ tự trong mắt bà.

- Cậu không thể chống lại thời gian, Kazuha. Và ta chính là kẻ đã thêu dệt nên nó. Vì vậy hãy làm một chú cún ngoan ngoãn nhé, có được không?

Giọng nói đầy cao ngạo của một đấng thần linh nhưng lại mang âm điệu vô cùng dịu dàng và ngọt ngào của một người thiếu nữ khiến từng giác quan bên trong Kazuha như chết lặng. Sự kiêu ngạo và tính cách bộc trực trong anh đã chết hẳn trước uy quyền tuyệt đối của vị Nguyên Thần mạnh mẽ nhất.

Điều đó khiến anh sực nhớ lại vị sư phụ của mình, chẳng khác gì khi một người đứng nhìn từ phía dưới đáy vực sâu đến tận đỉnh núi cao nhất. Ánh nhìn tuyệt đối từ một đấng thần linh với sức mạnh tuyệt đối từ họ chẳng khác nào đám sâu bọ rác rưởi nằm bên dưới gót giày.

- V...vâng... - Kazuha run rẩy thốt lên từng lời.

- Ngoan lắm!

- Vậy ra đây chính là Nguyên Thần Kiêu Ngạo Superior. - Kazuha nuốt nước bọt.

- Được rồi, vậy thì ta tiếp tục bài học hôm nay nhé, hihi!

Superior mau chóng thay đổi thái độ một cách vui vẻ đầy phấn chấn và trở lại trước đường vẽ giữa không trung mà bà vạch ra.

- Ta nói đến điểm tuyệt đối trên dòng thời gian rồi đúng không?

- Vâng...

- Thôi nào, trông cậu xanh xao quá đó à.

- ...

- Thôi được rồi, ta xin lỗi mà, nhé!

Kazuha sau cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng vẫn dành cho Superior một sự tôn trọng tuyệt đối. Hệt như đối với sư phụ của anh vậy.

- Và thứ nằm phía bên ngoài dòng chảy thời gian này, nơi tận cùng của thời gian, được gọi là Hư Không.

- ...

- Hư Không là một thực thể nằm ngoài dòng thời gian, nơi không có bất cứ một khái niệm nào về thời gian và không gian. Nó là khởi nguyên của toàn cõi giới và cũng là tận cùng của toàn cõi giới.

- Ugh... bắt đầu khó hiểu rồi đấy... - Kazuha chau mày.

- Nói tóm lại là, thế giới này được sinh ra từ Hư Không. Hư Không sẽ đợi chúng ta lớn dần và khi đã đủ trưởng thành, nó sẽ quay lại để nuốt chửng chúng ta. Giống như việc con người các cậu nuôi gia súc lớn lên rồi thịt ấy, hiểu hông hiểu hông?

- Vậy nó có liên quan gì đến điểm tuyệt đối trên dòng thời gian?

Superior búng tay và đưa Kazuha đến trước một cây cầu lớn, nó dài đến nỗi không thể thấy được điểm kết thúc và điểm khởi đầu.

- Ví như cây cầu này là dòng thời gian nhé, và những cột trụ để nâng đỡ cây cầu này là những sự kiện đã được cố định sẵn không thể tránh khỏi, nó được gọi là điểm tuyệt đối trên dòng thời gian.

Nói rồi vị thần đá một hòn sỏi lăn lông lốc trên cầu đi và nói tiếp:

- Những viên sỏi như thế này, giống như những sự kiển ngẫu nhiên sẽ xuất hiện trên dòng thời gian. Dù có xê dịch chúng như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng có vấn đề gì đối với "cây cầu thời gian" đúng chứ? Nhưng...

Superior phẩy tay, một cột chân cầu liền sụp đổ và kéo theo toàn bộ cây cầu cũng bị sập vỡ theo.

- ...Nếu một điểm tuyệt đối trên dòng thời gian bị thay đổi. Thế giới này sẽ sụp đổ vào Hư Không ngay tức khắc.

Tách!

Cả hai ngay sau cú búng tay của Superior đã trở về lại khu vườn của bà. Vị thần ung dung hướng vành ly rượu về phía Kazuha:

- Đó là lý do cậu có mặt ở đây Kazuha.

- Khoan, tôi chẳng hiểu gì sất! Tại sao Hư Không lại có liên quan đến việc tôi có mặt ở đây?

- Cậu biết không Kazuha? Thần linh và Hư Không là hai khái niệm giống nhau nhưng đối lập nhau hoàn toàn ấy. Hư Không tạo ra thế giới nhưng không xây dựng nên nó, chúng ta xây dựng nên thế giới nhưng không phải là chủ sở hữu của nó. Vì đối lập nhau nên chúng ta không thể tương tác được với Hư Không, chỉ có thể đẩy lui chứ không thể tác động vào nó. Giống như nam châm cùng cực ấy.

- Ra đó là lý do mà Akaori không thể nào đánh bại được Hư Không mà chỉ có thể phong ấn Vết Nứt Thời Không.

- Vết Nứt Thời Không?

- Nó là một cánh cổng không gian đưa Hư Không đến với thế giới này.

- Ồ, thời đó thì chúng ta chỉ biết đến mỗi Hư Không thôi. Bây giờ họ gọi vết nứt đó là Vết Nứt thời Không nhỉ và Hư Không thì vẫn là Hư Không, nhiều thuật ngữ thật đấy. Mà nếu nói về không gian thì chắc ta phải hỏi lại Aemulor rồi.

- Vậy tiếp tục về chủ đề ban nãy. Lý do mà bà gọi tôi đến đây?

- Ara~ ta quên mất chứ. - Superior vỗ hai tay vào nhau và tiếp tục. - Và cậu, những Shikaku được chúng ta lựa chọn. Những người mang trong mình năng lực từ Hư Không, pha thêm một chút năng lực của các vị thần và thế là Tadaaa... Chúng ta có những Shikaku với hắc cổ tự của Nguyên Thần bên trong đôi mắt của Hư Không. Có thể tác động vào Hư Không và đánh bại nó.

Superior vừa bắn giáo giấy vừa khui thêm một chai champagne một cách đầy lố lăng khiến Kazuha phát mệt. Anh chán nản ôm mặt thở dài đầy ngao ngán.

- Có bao nhiêu như tôi tất cả?

- Để xem nào, bao gồm cả cậu thì là bảy ấy. - Superior trầm ngâm.

- Kể cũng phải, có bảy Nguyên Thần thì tổng cộng là có bảy người nhỉ?

- Cậu nói cái gì thế? Chỉ có sáu Nguyên Thần tham gia trò này thôi.

- Sáu?

- Libidine đâu có tham gia trò này. Cô ta ngay từ sau cuộc chiến tranh hắc ám đã không còn liên can gì đến thiên giới nữa rồi mà.

- Vậy tại sao lại có đến bảy người?

- Chà, không spoil... - Superior nháy một mắt đầy tinh nghịch.

- Uh... spoil?

- Cậu biết đó, điểm tuyệt đối trên dòng thời gian là không thể thay đổi. Cũng giống như một cuốn sách, dù cậu có làm gì đi chăng nữa, kết cục của câu chuyện trong sách vẫn sẽ không thay đổi. Dù cho có bị spoil thì kết cục của nó vẫn vậy. Nhưng... việc biết trước nội dung của cuốn sách không phải sẽ thay đổi trải nghiệm đọc của cậu sao? Kazuha.

Nghe xong, Kazuha đứng dậy và giắt vũ khí sau eo mình. Đáp lại vị thần linh với giọng lạnh lùng:

- Cuộc đời của mỗi người là do họ quyết định. Và việc đánh bại Hư Không, dù cho bà không yêu cầu, tôi vẫn sẽ làm nó.

Superior vỗ tay tán dương, mỉm cười vui vẻ:

- Ara~ đúng là Phúc Lành của ta, ta rất thích vẻ kiêu ngạo đó. Cố gắng phát huy nhé!

- Phiền phức, mau đưa tôi ra khỏi đây!

- Nhưng mà cậu bé à, ta cũng có một số chuyện muốn nói cho cậu.

Nữ thần dần tiến sát cạnh Kazuha, ghé vào tai anh và nhắn nhủ một điều gì đó. Tấm mạn đen che mặt không thể giấu được nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt bà. Kazuha im lặng lắng nghe, đôi mắt kiên định nhìn về một nơi nào đó xa xăm.

...

Xong việc, Superior trả anh về với thực tại chỉ sau một cú búng tay và khi lấy lại được ý thức, Kazuha đã nhận ra được mình vẫn đang ở trong khoang xe ngựa cùng với Gaido, Mana, Dobberman.

- Một con chó phiên dịch cho một thú nhân, thật chẳng ra làm sao. - Mana thở dài.

- Ta là Dobberman, đại nhân Cerberus!

- Gâu! Gâu... gâu gâu!

- Đúng thế, và cô bé là Gaido, một linh hồn. - Dobberman tiếp lời Gaido.

- Gầu gấu!

- Trời ạ, Kazuha! Ngươi mau giải quyết cái lũ bốn chân này giùm ta cái. Đã ốm rồi... đau hết cả đầu lên đây.

- Ừ... ừm.

.

.

.

Một lúc lâu sau, toàn bộ thủ tục cũng như giấy thông hành của chiếc xe ngựa đã được hoàn tất. Họ có thời gian tối đa là một tuần và nếu muốn có thêm thời gian, họ cần phải đến chi nhánh của Ngự Lâm quân hoàng gia tại các quận ở Boscentov để gia hạn.

Mana và Kazuha không thể ra mặt nên họ đều phải nằm dưới sự giám sát của Dobberman. Đây cũng là một trong những trường hợp ngoại lệ hiếm hoi nhờ có sự ảnh hưởng đến từ hoàng tộc mà ở đây là nhà Whisley.

Sau khi vượt qua được chốt kiểm tra tại cổng thành, Mana mới có thể nghía đầu ra ngoài xe ngựa để quan sát. Về phần Kazuha, anh im lặng ngồi trong khoang xe lấy đùi làm gối cho Gaido.

Phía sau bức tường thành đen đầy u ám và uy nghiêm vững chãi đó, đập vào mắt Mana là một thành phố tấp nập với những dãy nhà san sát nhau. Hai bên mặt đường cho người đi bộ đều được lát đá men trắng và những cây xanh tạo thành hàng thẳng tắp.

Những ngôi nhà cao đầy cổ kính và những cửa hàng lớn nhỏ nối tiếp nhau qua những con hẻm nhỏ ẩm ướt.

Trên mọi con đường mà chiếc xe ngựa của họ đi qua, luôn có những người lính Ngự Lâm mặc giáp phục trắng đi lại tuần tra.

Ngự Lâm quân hoàng gia tại đây tất thảy đều là những quý tộc ưu tú đều được trải qua các kỳ huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt. Cộng với việc ra vào tại cổng thành luôn bị kiểm tra vô cùng gắt gao khiến Boscentov trở thành một trong những thành phố có mức độ bảo an cao nhất thế giới.

Từ phía xa xa nơi trung tâm của thủ đô, có thể thấy được thành Ethrozd cao sừng sững đầy hiên ngang. Bức tường thành đen tuyền và dày đặc tựa như bức tường cổng thành dẫn vào thủ đô, những tấm thảm lụa quý khổng lồ trải xuống dọc bảy bức tường thành với quốc huy hoa hồng đen nằm giữa nó.

Dù đã nghe đến thủ đô Boscentov đã lâu nhưng lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến nó không khỏi khiến Mana và Yumi trầm trồ.

- Những tấm lụa đó cũng phải dài đến năm mét là ít...

- Phải công nhận, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã thấy rõ được sự hoành tráng của hoàng gia Ethrozd.

- Ngươi cũng nghĩ thế sao Yumi?

- Tuy Boscentov cách quê nhà tớ không quá một ngày đường nhưng đây là lần đầu tiên tớ đến đây. Khác hẳn so với Balte Gates. - Yumi ngoái đầu đáp lại Mana.

- Vậy, bây giờ điểm đến của chúng ta là đâu đây, chó con? - Mana ám chỉ Dobberman.

Tuy ban đầu có đôi chút khó chịu vì những lời lẽ vô phép đến từ Mana nhưng sau một chuyến hành trình dài cùng nhau và hiểu được những khó khăn mà cô đã trải qua, Dobberman cũng không muốn đôi co với cô bé Elf đang tuổi dậy thì này.

- Dinh thự của nhà Whisley, quận Bắc Boscentov.

- Nhà Whisley? Là nhà của lão già ăn mặc tông trắng quái gở kia ư?

- Không sai, Ethrozd có bốn nhà. Và nhà Whisley là một trong số nhà hoàng tộc lâu đời, có tiếng nói nhất tại Ethrozd.

- Mana không biết điều ấy sao? Nhà Whisley họ thực sự rất nổi tiếng tại Ethrozd đó. - Yumi tiếp lời Dobberman.

- Không, tuy thực sự là ta không có hứng thú gì với lũ hoàng tộc Ethrozd nhưng ta vẫn muốn biết chúng ta đang làm việc cho ai. Liệu bọn chúng có thực sự đáng tin tưởng?

- Sau những gì ngươi đã trải qua, ta thấu được nỗi căm hờn mà ngươi dành cho hoàng gia Ethrozd nhưng có một số thứ ta muốn ngươi hiểu rõ.

Nói rồi Dobberman trở nên nghiêm túc, từng bước trên bốn cái chân thú của mình đến trước mặt Mana và Yumi, sau đó ngồi nghiêm nghị và đưa ánh nhìn về phía thành Ethrozd.

" Ethrozd từ ngàn xưa sau cuộc chiến tranh hắc ám là một trong những nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất, đã được phục hưng và gây dựng nên bởi bốn kỵ sĩ huyền thoại thuộc bốn nhà.

Trấn giữ quận Nam của Boscentov, cũng là nơi mà chúng ta đang đi qua. Nằm dưới sự kiểm soát của nhà Rosa De Feirry hay còn gọi là nhà Feirry. Nhà Feirry cũng là nhà đã sáng lập nên hiệp hội mạo hiểm lâu đời.

Quận Đông của Boscentov nằm dưới sự quản lý của nhà J'Dario. Với truyền thống khám phá và phiêu du mạo hiểm, họ đã gây dựng nên một đế chế của họ trên mặt biển. Một trong những nhà có mối quan hệ rộng lớn bậc nhất khi đội thuyền của họ không ngừng đi giao lưu và khám phá khắp mọi vùng biển trên toàn lục địa.

Quận Tây Boscentov cũng là nơi thuộc sự kiểm soát của lão gia Whitley, nhà Whisley. Với truyền thống nghiên cứu ma pháp và y học lâu đời, đặc biệt là tài năng của cô chủ Violet với khả năng kiểm soát ma pháp cực kỳ mạnh mẽ. Không ngừng học hỏi và trau dồi sức mạnh, cô chủ là một trong những ứng cử viên sáng giá để tranh cử ngôi vị nữ hoàng trong nhiệm kỳ sắp tới... "

- Violet? Là cô gái mang mặt nạ cú kia sao? - Yumi thắc mắc.

- Đúng thế. - Dobberman vẫy đuôi tỏ vẻ tự hào, rồi dần tháo mồ hôi hột và sầm mặt xuống. - Ây da, gâu... sao ta lại tiết lộ... gâu... thân phận của... gâu... cô chủ thế này... gâu gâu, ẳng ẳng...

Trông vẻ hoảng loạn đến mức quên hẳn cả tiếng người của Dobberman khiến Mana và Yumi vui lây.

Gaido dụi dụi mắt mình, ló đầu ra phía bên ngoài xe ngựa để nghe ngóng chuyện cùng họ sau một giấc ngủ êm ái trong lòng Kazuha.

- Gâu gẩu?

- Thì tại vì cô chủ đang hoạt động bí mật dưới bí danh Owl mà. Chuyện người nhà Whisley lại làm một sát thủ thì sẽ vô cùng ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc. Âu ẩuuuuu... lão gia mà biết thì xong đời ta... ẳng...

- Bọn tớ sẽ không nói cho ai đâu, nhỉ Mana?

Đáp lại Yumi và Dobberman là nụ cười biến thái nham hiểm của cô Elf tinh nghịch. Điều đó khiến Dobberman cụp hết hai tai xuống, dụi đầu vào đùi Mana và làm nũng như một chú cún đang nài nỉ chủ nhân. Sau đó mở to cặp mắt to tròn lưng tròng nước mắt, thứ vũ khí tối thượng của bọn cún khiến bao người xiêu lòng và phát ra tiếng kêu "ư ử".

- Ngoan lắm, mọi việc còn lại phụ thuộc vào thái độ của ngươi.

- Ẳng...

- Nhưng mà, ta có chút thắc mắc. Tại sao Một hoàng tộc danh giá như Violet lại quyết định làm vấy bẩn tay mình và trở thành một sát thủ của hội?

Dobberman quay đầu về phía khoang xe ngựa, nơi mà chỉ còn mỗi Kazuha đang lặng im thiền tịnh.

- Chà, đó là một câu chuyện dài. - Chó ta trả lời đầy ngụ ý.

...

Xe ngựa của họ dần băng qua cánh cổng nơi ngăn cách giữa quận Nam và Tây. Bên trên cánh cổng là lá cờ biểu tượng của cặp rắn trắng đen quấn vào nhau.

Khi vừa băng qua cổng, họ ngoái đầu lại nhìn một lần nữa. Biểu tượng của quận Nam lại là một con sư tử có bờm là hoa hồng đang bắt lửa.

- Những hình ảnh này là gì? - Mana thắc mắc.

- Đó là gia huy của bốn nhà hoàng tộc. Biểu tượng cặp Hắc Bạch Xà là gia huy đại diện cho nhà Whisley. Còn Hồng Viêm Sư là gia huy đại diện cho nhà Feirry.

- Khoan, còn quận Bắc? Chẳng phải Ethrozd có bốn nhà hoàng tộc sao?

- Chào, Dobberman!

Một giọng nói bỗng chen vào cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ. Đứng trước xe ngựa của họ là nam thanh niên tóc xoăn đã ngồi cùng chuyến tàu với Whitley. Anh ta vác túi đồ đầy cồng kềnh của mình và trèo lên xe ngựa trước sự ngạc nhiên của Yumi và Mana.

- Yo Ainz, ngươi đến để hộ tống bọn ta à? - Dobberman nói với Ainz.

- Ừ, trông ngươi có vẻ khá thân với những người này nhỉ?

- Khà khà, ta chỉ đang vô tư lự như một chú chó thôi.

Ainz lịch thiệp mỉm cười với Yumi và vẫy tay với Mana đang đề phòng mình từ phía sau. Gaido bỗng tiến đến gần, vểnh hai tai thú và ngửi mùi trên cơ thể Ainz khiến Mana phải kéo cô bé trở lại phía sau.

- Cô có vẻ không thích những người đến từ đế quốc nhỉ. Haha!

Đáp lại Ainz là sự im lặng và ánh mắt căm ghét đến từ Mana.

- Thôi nào, chúng tôi không phải kẻ thù của cô. Lão gia vẫn đang tích cực điều tra về kẻ đứng phía sau giật dây toàn bộ sự việc tại Merrine và giải đấu Shurize.

- Cậu ấy nói đúng đó cô Elf. Hãy để dành thái độ đó cho kẻ đã khiến quê hương cô ra nông nỗi này, được chứ? - Dobberman tiếp lời Ainz.

Mana đành im lặng không nói gì thêm khi xe ngựa vẫn đang tiếp tục lăn bánh tiến về phía dinh thự của gia tộc.

~o0o~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro