Chap 216

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Reynold là người tỉnh táo đầu tiên. "Cha!"
Anh chạy về phía công tước đang đi bộ ở phía xa.

Tôi cũng nhìn theo anh với vẻ không thể nào hiểu được.

"Cha, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Còn con quái vật kia thì sao? Đứa con gái đáng sợ kia vừa mới buông tha cho ngài sao?" Reynold hỏi liên tục công tước mà không để cho ông có thời gian để nghỉ ngơi.

"Điều đó"

Ngay khi công tước thở hổn hển vừa chuẩn bị mở miệng.

"Đến đây, công nương."

Cùng lúc đó giọng nói lạnh lùng Thái tử vang lên, anh kéo và giấu tôi ở phía sau anh ta.
Srrrung - Và không có một chút thời gian rảnh rỗi, anh rút một thanh kiếm ra và nhắm nó vào Công tước.

"Ngài đang làm gì đấy!"

"Điện hạ, điện hạ! Thôi nào!"
Tôi bị sốc, tất nhiên rồi, không cần phải nói thì ngay cả Reynold cũng vậy.
Công tước vừa mới trở lại đã trở nên sa sầm nét mặt.
Thái tử giơ kiếm lên cao như muốn chém ông ta ngay lập tức, chẳng mấy chốc đã nghiêng lưỡi kiếm.
Và.
"Đó là công tước."
Kalisto dường như đã kiểm tra xong, ngay sau đó đã nhanh chóng bỏ thanh kiếm của mình xuống.

"Điện hạ, ngài đang làm gì vậy? Cho dù thần có yêu cầu ngài không được hành động như thế thì cũng rất thất vọng đấy."
Công tước cố dập tắt cơn giận và lên tiếng hỏi Thái tử.

"Em đã nói nó không phản chiếu trong nước hay bề mặt gương. Đừng quá tức giận, ngài công tước, ta làm thế chỉ để chắc chắn ngài không phải là Leila thôi."

Thái tử nhún vai với vẻ mặt trơ tráo, che giấu sự thô lỗ của mình lúc trước. Lời giải thích của anh khiến tôi hiểu tại sao anh ấy lại hành động như vậy.
Lúc này tôi thắc mắc liệu anh ta có trở thành kẻ khát máu như trong bối cảnh game hay không nữa.
'Anh đã nói sẽ trở thành một hoàng đế hoàn hảo cơ mà, đồ điên này!'

May mắn là Công tước cũng tỏ vẻ như thể đã bị thuyết phục.
"Thần còn không đụng mặt Leila. Có lẽ cô ta thậm chí còn không biết thần đã ra đi từ trong bụng quái vật."

"Làm sao ngài về đây được?"

Sau đó Thái tử mới hỏi điểm chính. Công tước quay sang tôi thay vì trả lời.
Sau đó ông ấy lấy một thứ gì đó từ bên trong áo khoác ra và đưa cho tôi.

"Sự lo xa của con đã đúng, Penelope."

"Cái này"

Nhận ra thứ được đặt trong lòng bàn tay của công tước, tôi mở to mắt. Một hình tròn mỏng bị biến màu như bị cháy.

Đó là chiếc bùa hộ mệnh mà tôi đã tặng cho Công tước trước cuộc thi săn bắn.

"Ngay sau khi axit dạ dày của con quái vật chạm vào cơ thể ta, món đồ này đã kích hoạt và có tác dụng. Khi ta mở mắt ra thì đã ở khu rừng của dinh thự."

Công tước giải thích toàn bộ câu chuyện. Nhưng những lời đó không lọt vào tai tôi.
Quan trọng hơn nữa là.......
"Ngài đã giữ nó suốt thời gian qua sao?"
"Chà, dù sao đây cũng là món quà từ ai đó mà." Công tước trả lời như thể đó là lẽ tự nhiên.

Tôi cảm thấy mặt mình méo xệch. Tôi đã hoàn toàn quên mất nó kể từ khi ấy.
Không giống như Thái tử khi luôn đau đầu vì bị ám sát, Công tước không bao giờ gặp nguy hiểm. 'Mình còn nghĩ ngài ấy sẽ vứt nó đi hoặc cất nó ở đâu đó mà không phải là luôn mang theo bên người như thế.'

Đó không phải là những gì tôi có thể ngờ tới đâu.

"Ta đã không tháo nó ra một giây kể từ khi nhận được nó từ con, và ta mừng vì mình đã làm thế." Công tước nở một nụ cười mãn nguyện khi nhìn vào chiếc bùa hộ mệnh đã bị bào mòn.
Nhìn thấy bóng dáng ấy của ông, tôi cảm thấy bàng hoàng lạ thường.

"Đó là gì vậy? Nàng không nói cho ta biết cái thần chú được khắc là gì, là phép dịch chuyển sao? Nó tốt hơn của ta luôn hả." Thái tử bên cạnh bất mãn càu nhàu.

Mặc kệ anh ta, tôi từ từ đến gần Công tước và nói. "Ngài có bị thương ở đâu không?"
"Ta không sao. Không phải con bị thương nặng hơn ta sao? Con bị chảy máu mũi rồi. Con đã cầm máu chưa?"

Ngài ấy đã bị nuốt chửng bởi một con quái vật vậy mà...

Khi tôi nhìn công tước đang không ngừng nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, tôi tràn ngập cảm xúc khó tả.

Tôi hầu như không thể mở miệng khi cơ thể mình cứng đơ ra. "Con xin lỗi."

Công tước mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại. "Xin lỗi cái gì."

"Con không biết ngài có nghe thấy không ... việc con đã nói với Yvonne, con chỉ muốn rời khỏi nhà mà không nói bất cứ điều gì và con cũng không quan tâm nếu cô ta hại đến cha..."

Khi chúng tôi gặp lại, tôi thực sự muốn nói với ông ấy điều này. Tôi cần phải nói.
Tôi lấy hết can đảm và lắp bắp nói ra. "Con không cố tình, thưa cha."

Trái tim tôi chùng xuống khi cho rằng Công tước có thể đã thất vọng sau khi nghe những gì tôi đã nói lúc ở trong bụng con quái vật.

Tôi đã nghĩ cho dù có chuyện gì xảy ra với những người trong gia đình này cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới mình.
"Con không hề cố ý nói thế."
Nhưng khi nhìn thấy Công tước vẫn ổn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến mức muốn khóc. Điều đó không hẳn là vô lý đâu nhỉ?

Tôi nghĩ Công tước đã rất sốc khi đánh mất con gái của mình lần nữa. Tôi không thể đối mặt với ông ấy và cúi đầu xuống.
Nhưng -tuk. Có gì đó ở trên đầu tôi.
"Ngẩng đầu lên, Penelope."
Vị công tước đặt tay lên đầu tôi nói với giọng dịu dàng. Tôi từ từ ngước lên.

"Eckart không cúi đầu trong mọi trường hợp. Là một thành viên của gia đình, con đã làm rất tốt trong những tình huống khẩn cấp mà không hề hoảng sợ".

Công tước toát lên phẩm giá của một đại quý tộc, mặc dù ông đang lấm lem bùn đất. "Con làm tốt lắm."
Công tước đưa tay xoa đầu tôi.

Ông ấy thường khen tôi làm tốt, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi, thân thiện với nhau như người nhà thật sự thế này.

"Kể từ khi ta nhận được nó ta đã cho mọi người biết nó lợi hại như thế nào. Và bây giờ thì ta sẽ cho bọn họ thấy con gái ta có tầm nhìn xa trông rộng lắm."

"Vâng? Cái cái gì ạ?"

Cho đến bây giờ thì danh tiếng của tôi vẫn ở cái góc xó xỉnh nào đó mà không ngóc đầu dậy nổi luôn.

Tôi ngạc nhiên khi Công tước đã nói như thế với người khác, điều mà ông ấy không làm với cả hai con trai của mình.
Công tước cười trước câu hỏi của tôi.
"Mọi người đồn công tước Eckart sẽ chấm dứt hết mấy thứ rắc rối mà con gái ông ta gây nên."
Giọng ông vừa rồi vốn nặng nề như người đứng đầu trong một gia đình tan vỡ, giờ đây cũng đã dần ấm áp hơn.

"Ta không quan tâm những gì con gà con ngỗ ngược nói. Một đứa trẻ không biết gì và nó có thể gây ra rắc rối. Con không nghĩ ta nên cố gắng hơn và trở thành một người cha che đậy lỗi lầm của con sao?"

".........."
"Dù con có làm gì đi nữa, cha chưa bao giờ tự hào về con như bây giờ, con gái của cha."

"Ư hugh..."
Mắt tôi cay xè và nóng bừng lên.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, vội vã đưa tay lên che mặt, thậm chí không thể phát ra âm thanh nào cứ lặng lẽ rơi nước mắt.

Sau đó, Công tước nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Khu vườn dường như lắng đọng lại.
Một loạt các cảm xúc không thể gọi tên ập đến khắp cơ thể.

Tiếng hét của Penelope tội nghiệp, tiếng kêu thầm lặng của tôi đang chết dần. Thời gian trôi qua và lý trí từ từ quay trở lại.

Tôi bắt đầu cảm thấy rất xấu hổ về cảnh tượng vừa xảy ra. "Ah uhm, bây giờ tất cả đều ổn rồi ạ. "
Đã đến lúc tôi phải bình tĩnh và tỉnh táo lại.

"Điện hạ! Điện hạ!"

Đúng lúc ấy có người vội vàng gọi Thái tử.
"Tình huống khẩn cấp!"

"Chuyện gì?"

"Báo cáo nói rằng hai ngày trước quân nổi dậy Hronia đã đột kích vào cung điện và chiếm giữ Điện Mặt trời."

"Cái gì! Tại sao tới bây giờ mới được thông báo!?"

Thái tử trừng mắt trước tin tức từ hiệp sĩ đã gần như kiệt sức, nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.

"Báo-báo cáo nói... đầu tiên chúng đi qua đến điện Mặt trời và hiện tại Hoàng đế đang bị bắt làm con tin."

"Hả!"

"Haa" Thái tử bật ra một tràng cười chế giễu.
Quá nực cười khi cung điện nơi ở của hoàng đế lại là nơi đầu tiên bị chiếm giữ.

"Chắc lúc đó bọn pháp sư còn lại trong đội bảo vệ và cung điện Hoàng gia đang ngáy khò khò khi kẻ địch đánh vào hả? Khả năng của bọn chúng còn kém hơn cả mấy con chó nữa."

Hiệp sĩ cúi thấp đầu như đang xấu hổ mặc dù đó không phải là lỗi của anh ta.

Kalisto tức giận chua ngoa hét lên, lúc sau anh biết mình đang hơi nóng nảy nên lập tức kìm chế và bình tĩnh để nắm bắt tình hình.
"Những tên khốn vô dụng đó là đủ rồi, Hoàng cung có một hệ thống phòng thủ chắc chắn. Ta không thể chọc thủng nó được."

"Thần nghĩ rằng có một lực lượng vượt qua phiến quân và điều đó đã phá hủy phòng tuyến."

"Ngươi đang nói rằng có một số người đã âm mưu chống lại chúng ta?"

"Trước cuộc tấn công bất ngờ, lực lượng của Hầu tước Ellen được xác nhận đã tiến vào Cung điện của Nữ hoàng."

"Được rồi, đủ rồi. Không còn gì để nghe nữa."

Thái tử nghe báo cáo, lo lắng nắn tay mình do sự xuất hiện của Nữ hoàng phía sau hầu tước Ellen.

'Sao cơ? Vậy là nhị Hoàng tử đã tiếp tay với quân phản loạn và làm phản à? ' Tôi nhanh chóng sắp xếp sự việc trong đầu óc mình.

"Chết tiệt.XXX"
Thái tử cũng đang cân nhắc sự tình đột nhiên thốt ra những lời chửi bới.

"Cuộc đột kích của Delman vào lúc đó là một trò lừa dương đông kích tây. Không ngạc nhiên khi hắn ta cố gắng trói chân chúng ta vì điều này, khi anh ta nói rằng cuộc tấn công không tốt mặc dù phe anh ta có quái vật."

Có một cảnh tượng hiện lên tâm trí tôi.

-Hoàng tử!

-Chúng mạnh hơn tôi nghĩ! Với tốc độ này, chúng ta có thể mất tất cả quái vật! Chúng ta phải đi theo kế hoạch ban đầu ...

Vào lúc tôi bị Eclise túm được thì nghe thấy lời của một người lính Delman hoang mang hét lên với Eclise. Sau đó anh ta nói tình hình hiện tại là theo lệnh của Yvonne.

'Đáng lẽ mình phải nghĩ tới khi anh ta nói rằng sẽ nắm được Đế chế trong tay ...'

Gã điên kia đã làm mọi thứ rối tung rối mù lên rồi.
'Eclise, phiến quân, hầu tước Ellen, nữ hoàng.'
Chậm rãi suy nghĩ và sắp xếp lại mọi thứ khiến tôi nổi da gà.
Tôi sợ hãi vì không thể biết được đến bây Yvonne đã đi bao xa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro