Luân hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ còn tan, lòng chẳng còn vấn
Sẽ đớn đau, tim chẳng còn nâng
Sẽ vụn vỡ, minh vương cần giữ
Sẽ luân hồi, khí nghĩa vạn cân.

Phi thiên vạn ức, gió xé đời
Thiên hạ trước mắt, xa chơi vơi
Đất giữ trời, tâm giữ nhân gian
Ta lạc lối, sắc máu thảnh thơi.
Ẩn địa nghìn xác kẻ tranh đấu
Hơi tàn lết bước hận còn đâu?
Lửa sục sôi lại đang chóng tàn
Liên tỏa nhãn mệnh, chóng dần tan.

Sinh mệnh khởi tạo, mi khóe mở
Nhân đời, mị mộng, thi lồng thơ
Sanh thời mộng, xanh đời nhân gian
Nhắn mắt lại, chìm đắm tâm can.
Chi nhân, vô hạn cõi tham đời
Chi suy, hiện hữu thâm vạn người
Chi hữu, bất khuất xé nghĩa tâm
Chi tọa, viên mãn tim một thói.

Hư là ảo, hư vẽ nhân sinh
Hư chẳng định, hão huyền chẳng tinh
Vô là không, vô xóa tĩnh đời
Vô chẳng hình, lại là khởi nguyên.
Tậm họa chí, sắc cồng ham, phiêu minh lạc lõng
Thu hòa niễm, liên đỉnh vực, sát niệm xuyên tâm....

Suốt kiếp nhân gian, tâm tính sinh ảo niệm, kiếp hư chẳng dứt, khởi tạo khát vọng. Cái gọi là hư cũng là thực, gọi là vô cũng là tại. Để rồi thực tại ta buông xuôi, về tới hư vô...

Trăng nhẹ, gió vàng, kẻ gục trong hẻm tối
Đất lạnh, trời lạnh, kẻ điên xé tâm hồn.
Thao thức, lạnh lẽo, chẳng tỉnh cơn mê
Đói khát, đắng cay, nắm giữ cuộc đời.
Một màu đen len lỏi khắp mặt đất
Tận tim anh cũng ghê sợ chính mình
Một vì sao ngỡ ngàng khẽ trôi nhẹ
Để lé loi hi vọng một đứa trẻ
Một lý do để chạy trốn
Một lý do để đấu tranh.
Sắc xanh của bầu trời cũng chẳng bằng nụ cười ấy
Kẻ tự do, lướt bay đôi chân để lại gió lòng ta.
Còn lại gì sau những dòng nước mắt
Đọng nỗi đau trên tay kẻ tội đồ
Trăng tròn xẻ sâu tim can một màu máu
Ánh sao rực rỡ đôi mắt cay lệ lòng.
Là màu sắc đến với bóng đêm vô tận
Là cánh hoa đào trôi giữa dòng sông
Gọi chúa tể danh kẻ thách thức
Những chẳng giữ nổi sắc đào rơi.
Chỉ còn lại nỗi đau...

Tối tăm lẫn trong hơi im lặng, đã từng là chốn ở của đứa con của ác quỷ, cái được gọi là nhân tính mới là thứ dễ nhuộm đen nhất. Từng ngày, từng giờ để nó hiểu được niềm vui của những kẻ say ngoài kia, một cuộc sống được quên đi đắng cay. Dưới đôi mắt coi máu chảy, một cánh hoa anh đào nhẹ nhàng nhưng lại là điều ước mãnh liệt nhất cuộc đời nó. Một kẻ đã từng say trong đớn đau, trở thành con người chạy theo cảm xúc để rồi cuối cùng chọn hư vô. Rơi trong mưa, dấu trong gió, dòng nước mắt dành cho tình yêu đã vụt tắt, vì sao bùng cháy giữa một kiếp luân hồi...

Cá chép vàng nhỏ bé, mạnh mẽ vượt vũ môn
Phượng hoàng lửa vận khí, trời đạp chẳng tiếc thương
Trắng tay vô độ, kẻ nhanh tay, người vận hạn
Đời ngự tựa, kẻ nghĩ vô tận, người chớp mắt.
Gió nhẹ nhàng, đời liệu thứ tha
Tuyết rơi đầy, lòng hận có phai
Biển dần lặng, tay có ngừng run
Sắc trời dạ, đau tại mình ta...

Kẻ lạc lối

Đời mặc ta, ắt sinh tự trí
Giữ hi vọng, lúc sẽ biệt ly
Tâm hỏa rời, chân chẳng còn sức 
Cát trong gió, phủ xoa bội bực.
Chỉ còn đá còn nuôi hi vọng
Cháy lần nữa, cát đỏ hoà trong
Thứ ngươi tìm, lòng trời sai khiến
Để lại ta, chỉ giấc bình yên

Kẻ lưu đày

Hòn đá vụn vỗ nhẹ nhàng xóa nhòa thong dong
Nắng xuyên gió, lá đạp nước, tay trôi theo dòng
Lẫn nước mắt, cuộn tan vỡ, rửa trôi cõi đời
Trời có thấu, tự dối lừa, liệu còn tiếc thương?
Đôi tay nắm giữ kẻ thương nhớ
Kí ức nhạt mờ nhạt thiên thu
Không là gì, sao lòng lại rơi
Còn lại ta, bão tố bóng cũ.

Kẻ hèn nhát

Điệp vũ họa, tân lòng còn mang
Sắc châm rơi họa nét bỉ ngạn
Mệnh định chung, nay hòa theo ngữ
Phụng lệnh hoàng, phụ sắc hồng nhan.
Lệ nàng giữ, hoàng tuyền xóa thiên
Tiếc tình chàng, chậm bước
Vẫn lòng thương, tuyệt canh mạnh bà
Đỏ duyên hôn, mong chàng bình yên
Độ vang danh, lòng chàng 

Vừa là hi vọng, vừa là nỗi đau
Ánh sáng từng ta, tại là bóng tối
Vung kiếm vì đời, nhấc bước vì sinh
Trong phút giây tự muốn vì mình.
Vạn vật sinh,tự chính vì ta
Ta sống vì người ta trân trọng.

Kẻ vô danh

        
        Với một con người, chỉ có sự yếu đuối của kẻ phàm trần, vậy tại sao con tim này lại không dám chấp nhận. Chiếc lá tàn rồi cũng sẽ rơi, vậy sao phải đấu tranh vùng vẫy đấu tranh với con gió, nó vốn đã là đạo lí vậy tại sao chẳng ai thèm buông tha. Con cá nhỏ đã từng mong muốn cuộc đời mình sẽ chỉ có bình yên với thức ăn và được thỏa thích bơi lội cho đến khi tấm lưới đang tiến đến gần nó, một cái chết mà nó nhận ra mình yếu đuối đến nhường nào. Danh hiệu đế vương,kẻ đã vung kiếm cả đời cũng chẳng thể tìm kiếm được sự bình yên đến nhẹ nhàng, vậy tại sao ta lại theo đuổi như một con thiêu thân. Đã đấu tranh, đã hi vọng, đã gục ngã...nhưng còn lại gì sau từng ấy lần rơi nước mắt, từng ấy lần sụp đổ cả lẽ sống. Kí ức mờ tan, chỉ để lại trong tim sự sỡ hãi, chạy trốn khỏi cuộc đời, chạy trốn những điều ta sự hãi, thậm chí chạy trốn chính mình. Cái người khác nhìn ta chỉ là lốt danh nghĩa của một vị anh hùng, chỉ đơn gian là con tim đã sợ hãi chính quá khứ yếu đuối, nỗi ám ảnh đi theo cả cuộc đời. Chỉ giây phút sau cùng này, hãy để ta có thể khóc, có thể yếu đuối, có thể bình yên bên một bờ vai, không còn chạy trốn hay sỡ hãi, một phút giây không phải giả vờ mạnh mẽ, một lí do để thực sự dám sống tiếp...

Kẻ cô độc

Còn trong anh, chỉ là quá khứ chính tim anh ghê sợ, nhưng tại em là điều anh hướng tới. Dẫu em đã trở thành người anh dành cả tình yêu thương, nhưng tại sao anh vẫn sợ hại, vẫn run rẩy để tiếp tục chạy trốn, để không ngắt đi nụ hoa đẹp nhất cuộc đời anh. Sẽ bình yên...................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro