Chương 230: Thay Đổi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay Đổi (4)


Trong lúc bị sốt và bị nhốt một mình trong ký túc xá, Dorothy không thể nghĩ gì khác ngoài Isaac.

Cô nhận ra Isaac đã trở nên quý giá với cô đến nhường nào, hơn bất cứ điều gì khác.

Ý nghĩ mất Isaac vào vực thẳm tham lam trong nhiều ngày liền khiến Dorothy rơi vào nỗi lo lắng tột độ.

Dorothy đã từng đối mặt với cái chết và chính Isaac là người đã kéo cô ra khỏi ranh giới tử thần và mang đến cho cô một tương lai mới.

Anh đã trở thành động lực, là ý nghĩa cho sự tồn tại liên tục của cô.

Điều này khiến cô bốc đồng cố gắng quyến rũ Isaac... nhưng cuối cùng, anh lại đẩy cô ra.

Dorothy lấy lại bình tĩnh và cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sự thất vọng là không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, cô sớm cảm thấy yên tâm khi nhận ra Isaac cũng đang cố gắng kìm nén ham muốn lao vào cô.

Có vẻ như mọi thứ sẽ phải đợi cho đến khi Tà Thần bị đánh bại. Được an ủi bởi suy nghĩ này, Dorothy tận hưởng sự chăm sóc dịu dàng của Isaac và chìm vào giấc ngủ yên bình.

Nhưng sau đó...

"Chào buổi sáng, Dorothy."

Ẩn mình trong bóng tối, sử ma mèo Ella đã khiến Dorothy lo lắng về sự xuất hiện của Alice trong tâm trí cô.

Vì thế, Dorothy đã thức dậy đúng lúc và bắt gặp Alice đang cố gắng quyến rũ Isaac.

—Tôi tò mò cô sẽ làm gì nếu cưng trở thành của tôi?

– _Vậy thì, tôi tự hỏi. Nếu người công khai không thích tôi như cô, phát hiện ra rằng cưng thực sự thích tôi... Tôi tự hỏi cô sẽ phản ứng thế nào._

Nhớ lại lời Alice khiến Dorothy cảm thấy buồn nôn.

"Bây giờ chưa phải là buổi sáng phải không?"

Dorothy đáp trả một cách thô lỗ.

Trời đã tối hẳn. Nói "Chào buổi sáng" thì không thích hợp lắm vì bên ngoài trời tối.

"Chị ổn chứ, Tiền bối Dorothy?"

"Ừm, ổn mà."

Dorothy đã tử tế trả lời mối quan tâm của Isaac, nhưng...

"Tại sao Alice lại ở đây?"

Giọng điệu của cô trở nên khinh thường khi cô hỏi câu hỏi tiếp theo.

Với vẻ mặt thoải mái, Alice nhẹ nhàng vuốt vai Isaac trong khi nhìn thẳng vào mắt Dorothy.

Thái độ bình thản và những chuyển động tay nhẹ nhàng của cô có vẻ giống như trò lừa bịp của một con cáo cái xảo quyệt đối với Dorothy.

"Tôi vừa mới trở về."

"Không phải còn quá sớm sao? Cô không quan tâm đến Vương quốc của mình sao?"

"Chà, bởi chủ nhân bảo tôi về sớm. Cưng nhỉ?"

"Chủ nhân...?"

Dorothy đã bị sốc.

Cưng, và bây giờ là Chủ nhân... rõ ràng ám chỉ Isaac. Những trò hề trắng trợn giống như hồ ly thế này thật không thể chịu nổi. Dorothy cảm thấy máu dồn lên đầu.

Cô không thể đọc được suy nghĩ của Alice vì đặc tính độc nhất [Nghịch Lý Xích Nữ Vương]. Tuy nhiên, cô có thể nhìn thấu ý định đen tối của cô ấy như lòng bàn tay.

Dorothy nắm chặt tay dưới tấm chăn.

Vấn đề là... Dorothy không có tư cách để chỉ trích sự giả vờ của Alice. Chẳng phải chính cô đã lấy hết can đảm để quyến rũ Isaac hôm nay sao?

Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy khó chịu vì đối thủ của mình.

Dorothy không có ý định im lặng nhìn Isaac bị Alice quyến rũ.

"Xin lỗi nếu tôi đến quá sớm và làm phiền nhé. Cô có đang bận vui vẻ với cưng của tôi không?"

"Không hẳn đâu...? Vui vẻ? Không phải đâu nhé. Isaac chỉ đưa mị đi ngủ vì cậu ấy thực sự lo lắng thôi. Ngoại trừ việc cơn đau đầu tệ hơn một chút kể từ khi cô đến. Mị đoán là mình hơi bối rối. Isaac đang vật lộn vì mị, và mị cảm thấy có lỗi vì điều đó."

Dorothy nhấn mạnh đến từ "đau đầu" trong câu trả lời của mình.

"Xui ha. Tôi là thuộc hạ của Cưng, và tôi được cho là phải bám sát anh ấy. Nhưng cô biết đấy, con người là sinh vật thích nghi mà? Ngay cả khi cảm thấy điên rồ ngay bây giờ, thì bản thân sẽ sớm quen với nó và mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì vậy đừng lo lắng. Hoặc Dorothy, tại sao cô không về phòng và nghỉ ngơi đi? Là người đến từ Charles Hall, cô nên có một người hầu gái tại học viện theo ý mình, không cần phải ở đây đúng không? Điều đó cũng sẽ là thô lỗ với chủ nhân của tôi."

Alice nhấn mạnh từ "thô lỗ".

Dorothy muốn đáp lại nhưng lại không nói nên lời.

Chẳng mấy chốc, cô lẩm bẩm "Aaa" với ngón tay chống cằm và suy nghĩ nghiêm túc.

Điều đó có lý. Mình không thể phản biện một cách logic được...

Dorothy hiểu rõ tình hình của Isaac và vì đến từ Charles Hall, cô có thể nhờ một người hầu gái của học viện chăm sóc. Hơn nữa, giờ này sẽ có những người hầu gái của học viện trực đêm tại Charles Hall.

Ban đầu, cô vô tình nhận được sự chăm sóc của Isaac. Ở lại đây một cách nhàn rỗi, khiến Isaac lo lắng cho cô, có vẻ vô liêm sỉ.

Nếu cô nghĩ đến Isaac, thì việc rời khỏi đây ngay lập tức sẽ là lựa chọn tốt nhất cho anh.

Tuy nhiên...

Mình không thể rời đi được...!

Rời khỏi đây có nghĩa là để Isaac ở lại một mình với Alice.

Mặc dù ghét phải thừa nhận, nhưng Alice rất đẹp. Tại cuộc thi sắc đẹp Đại Lễ Hội, Alice không tham gia vì cô ấy là Hội trưởng Hội học sinh, nhưng nếu cô ấy có tham gia, Dorothy có thể không được xếp hạng.

Hơn nữa, không giống như Dorothy liều lĩnh, Alice không phải quyến rũ hơn sao?

Chỉ một lúc trước, cô ấy còn trắng trợn tán tỉnh Isaac, nuôi dưỡng những suy nghĩ dâm dục.

Có những lúc trong cuộc đời, người ta tuyệt đối không được lùi bước. Dorothy quyết định rằng bây giờ là một trong những lúc như vậy.

Cô cố gắng sử dụng bộ não dường như đang bị những bánh răng hoen gỉ vì ít sử dụng để suy nghĩ xem nên nói gì.

"..."

Đúng lúc đó, đoán rằng mọi chuyện không ổn, Isaac cố gắng rời khỏi ngực Alice.

Isaac quay đầu lại nhìn Alice.

"Alice, tôi là người đồng ý chăm sóc Tiền bối Dorothy."

"Hả?"

Dorothy nhìn Isaac.

"Tôi muốn tự mình chăm sóc chị ấy. Không phiền đâu, nên đừng lo lắng."

Isaac...

Dorothy cảm thấy xúc động. Tin chắc rằng Isaac thực sự đứng về phía mình, cô nhìn Alice một cách đắc thắng.

Tuy nhiên, Alice chỉ mỉm cười nhẹ và nhún vai.

"Vậy à. Xin lỗi Dorothy. Tôi hiểu lầm rồi."

"Thật tốt khi hiểu điều đó đấy."

"Thế thì, cưng à."

Alice nghiêng người lại gần Isaac và nhìn anh thật kỹ.

Trái tim Dorothy gần như chùng xuống khi nghĩ đến việc Alice sắp hôn má Isaac.

"Chúng ta sẽ ngủ ở đâu?"

Cô ấy đang làm cái méo gì thế này?

Dorothy cau mày.

Tuy nhiên, Isaac chỉ đáp lại bằng tiếng thở dài mệt mỏi khi anh đứng dậy khỏi ghế.

"Đủ rồi, buồn ngủ lắm rồi."

"Hả?"

Sự chú ý ngắn ngủi đến sự ganh đua của phụ nữ chỉ là nhất thời. Isaac quá mệt mỏi đến nỗi không có thời gian để lấy lại bình tĩnh. Anh nhấc tấm chăn lên và nằm xuống cạnh Dorothy.

Cơ thể Dorothy nóng lên vì cô đang ở cùng giường với Isaac. Ký ức về cảnh Isaac trèo lên người cô trước đó chỉ làm bùng cháy ngọn lửa trong cô.

Isaac nhìn Alice một cách thờ ơ, chớp mắt yếu ớt.

"Alice, em sẽ ngủ ở đâu? Nếu em định ngủ ở nơi khác thì tôi sẽ lấy cho em một cái chăn."

"Em sẽ ngủ cạnh cưng."

"Okay, lên giường đi."

Giường thực sự là lựa chọn tốt nhất.

Isaac lẩm bẩm và xích lại gần Dorothy hơn, tạo khoảng trống trên giường. Chiếc giường có vẻ đủ lớn để chứa ba người.

Khi anh nằm xuống, ý thức của anh bắt đầu mờ dần. Isaac nhắm mắt lại.

Dorothy, lúc này đang áp chặt vào Isaac, vô tình căng thẳng cơ thể. Có lẽ vì cô đang mặc áo choàng tắm, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

"..."

Trong sự im lặng, Dorothy và Alice nhìn chằm chằm vào Isaac đang ngủ.

Hơi thở của anh đều đặn. Isaac nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Hai cô gái lại nhìn nhau.

Sau đó, Alice nở nụ cười dịu dàng đặc trưng của mình.

"Dorothy, nếu đã đến nước này rồi thì tại sao ba chúng ta không ngủ chung cho tử tế nhỉ?"

"Ừm, phải..."

Dorothy không muốn Alice nằm trên giường, nhưng cô không thể tự mình bác bỏ mong muốn của Isaac.

Dorothy nằm xuống.

Khi Isaac đã ngủ, lòng dũng cảm và ham muốn của Dorothy lại trỗi dậy. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần anh, ôm anh và thoải mái nhắm mắt lại.

[Meow? Meoow!]

Vào một lúc nào đó, Linh Miêu Cheshire đã quay trở lại từ phòng tắm sau khi rửa mặt.

Nó chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, bước ra khỏi phòng tắm và mắt nó sáng lên khi nhìn thấy sử ma mèo Ella.

[Ella, tình yêu của đời mị! Lâu rồi không gặp!]

[Kyaa!]

Linh miêu hét lên một tiếng dữ dội và lao về phía Ella, con mèo trắng hoảng sợ và nhanh chóng huỷ triệu hồi. Nó nhanh chóng chạy trốn khỏi bộ dạng xấu xí của Linh Miêu.

Linh Miêu dừng lại giữa không trung và thở dài chán nản.

[Ellaaa!]

"Cheshire, lần sau đi gặp Ella nhé. Giờ tôi cũng đi rửa mặt đây."

Alice vào phòng tắm để rửa mặt.

Không còn áo choàng dự phòng, Alice quấn khăn quanh người và bước ra khỏi phòng tắm. Nghĩ rằng đây là một cơ hội hiếm có, cô quyết định mặc chiếc áo đồng phục của Isaac.

Chiếc quần khá rộng và thùng thình so với vóc dáng của cô, khiến cô không cần mặc quần nữa.

"À."

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Alice rồi cô nhắm mắt lại và hít ngửi ống tay áo.

"Mùi hương của cưng..."

Má Alice ửng hồng nhẹ, vừa phấn khích vừa thỏa mãn.

Trên giường, Isaac và Dorothy đã ngủ say. Lúc này, Linh Miêu cũng đã ngủ thiếp đi trên Isaac được che phủ.

Cái bụng tròn của nó phập phồng theo hơi thở. Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó, thuộc về một kẻ thất tình đáng thương.

Alice vô thức cười khúc khích. Cô cân nhắc việc huỷ triệu hồi Linh Miêu trong giây lát nhưng quyết định không làm vậy. Không hiểu sao, cảnh tượng này lại khá dễ chịu với cô.

Sau đó, cô làm mờ ánh sáng trong phòng. Căn phòng tràn ngập bóng tối và ánh trăng. Alice sau đó trèo lên giường, nằm cạnh Isaac, ở phía đối diện của Dorothy.

Cô có thể nhìn thấy góc nghiêng của Isaac. Alice nhẹ nhàng vuốt ve má anh.

Thật kỳ lạ và kỳ diệu khi người đàn ông trước mặt cô lại có thể làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời cô.

Cô đã nhận được một ân huệ vô giá từ người đàn ông này, một ân huệ khó có thể đền đáp.

"Hừmm..."

Đột nhiên, cô nhớ lại cuộc trò chuyện đã chia sẻ với Isaac.

Isaac thích nhiều phụ nữ, anh là một tên sát gái. Nhưng bản thân là Nguyên Vương nên không có gì lạ khi anh có nhiều vợ hoặc thậm chí là hàng chục người. Sẽ rất kỳ lạ nếu anh không có vợ.

Vậy thì, cô phải làm gì khi Isaac đã chiếm một vị trí vững chắc trong trái tim cô?

Kết luận của Alice rất đơn giản. Để chiếm được tình cảm của Isaac, để trở thành ưu tiên hàng đầu của anh hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Có vẻ như Isaac đang trì hoãn việc có những mối quan hệ đúng đắn vì ý định đánh bại Tà Thần, nên vẫn còn nhiều cơ hội.

Alice mỉm cười lặng lẽ, ôm Isaac chặt hơn Dorothy và nhắm mắt lại.

"Cảm ơn cưng nhiều nhé. Chúc ngủ ngon."

Và thế là Alice chìm vào giấc ngủ say.


✦✧✦✧


Đêm đầy sao, như thể có đường được rắc khắp bầu trời.

Trong một trong những tòa nhà đào tạo của Học viện Märchen, đèn vẫn còn sáng.

Gió hú vang dội. Một người đàn ông tóc vàng, mái tóc tung bay trong gió, đẩy lùi từng ảo ảnh ma vật khi chúng lao về phía mình.

Cơ thể anh đẫm mồ hôi. Hơi thở anh khàn khàn, quần áo và da anh bám đầy bụi bẩn.

"Gừ...!"

Tristan Humphrey cúi xuống, nôn khan. Nhưng anh nghiến răng và một lần nữa triệu hồi Phong Ma Pháp.

"Chưa đủ..."

Anh vẫn có thể cầm cự được. Tristan tiếp tục luyện tập đến tận đêm khuya.

Anh đã giảm giờ ngủ. Anh cũng cắt giảm thời gian dành cho việc khoe khoang với đám đàn em.

Anh dành nhiều thời gian hơn cho việc luyện tập.

Những ngày này thật khó khăn, nhưng khi nhớ lại cảnh Isaac thống trị bầu trời trong vụ việc với Hội trưởng Hội học sinh, anh không thể chỉ đứng nhìn.

Vào lúc đó, Tristan chỉ có thể kinh ngạc nhìn hình dạng thật của Isaac.

"Chết tiệt, kugh...!"

Anh nghĩ rằng Isaac đã từ dưới đáy xã hội đi lên.

Đó là lý do vì sao anh thầm ngưỡng mộ Isaac.

Phát triển tài năng của mình trong một môi trường khắc nghiệt, anh không thể không kính trọng anh ấy.

Cái tên đó... hóa ra là Archwizard hiếm có.

Isaac đã đạt đến đỉnh cao mà Tristan không bao giờ có thể đạt tới trong kiếp này.

Những nỗ lực, sự đấu trí của họ, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

Anh Hùng Vô Danh đã vào vai "Isaac, kẻ yếu nhất Học viện, người đã chiến thắng mọi chướng ngại vật cản đường mình bằng nỗ lực tuyệt đối của con người".

Anh ấy hẳn có lý do để làm như vậy. Tristan hiểu điều đó. Rốt cuộc, việc biến Isaac thành mục tiêu của mình không gì khác ngoài cái tôi của chính anh.

Vì vậy, Tristan phải nuốt cơn giận dữ vô định của mình và đắm mình vào việc huấn luyện. Anh sẽ không thể kiềm chế được nếu không làm vậy.

"Haa, haa..."

Sau khi đánh bại tất cả ảo ảnh ma vật, Tristan nhìn xuống đất, thở hổn hển. Anh đau đớn, anh cảm thấy tứ chi mình sắp rụng rời.

Anh lau chiếc mũi đầy máu của mình, tác dụng phụ của việc cạn kiệt mana.

Về mặt logic, đó không phải là vấn đề lớn.

Dưới sự bảo vệ của Archwizard Isaac, việc tốt nghiệp Học viện Märchen một cách an toàn sẽ giải quyết được mọi chuyện.

Loại bỏ mục tiêu vô lý là vượt qua Isaac khỏi tâm trí và đặt ra một mục tiêu thực tế mới sẽ giải quyết được mọi vấn đề của anh.

Mình không thể làm điều đó.

Tuy nhiên, Tristan không có ý định nhượng bộ.

Thay đổi mục tiêu một lần chắc chắn sẽ dẫn đến chu kỳ thỏa hiệp với mục tiêu ít hơn.

Những sự đảo ngược như vậy sẽ làm hoen ố thời gian luyện tập và ước mơ trở thành Archwizard mà anh đã xây dựng. Anh không thể cho phép điều đó cho đến khi nằm trên giường bệnh.

"Tên Nguyên Vương chết tiệt đó..."

Tristan tức giận vung Phong Ma Pháp và rời khỏi khu vực huấn luyện.

Anh quyết tâm luyện tập đến chết cho đến cuối học kỳ và sau đó thách đấu với Isaac.

Có những điều anh thực sự muốn hỏi.

Đối mặt với Isaac thực sự mạnh mẽ dường như có thể giúp tâm trí u ám của anh sáng tỏ hơn.

Lúc này trời đã sáng.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️ và Follow để ôm Alice nào (。•̀ᴗ-)۶

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro