#15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu cha mạ ơi?

Đẹp trai quá đi? Ngọc Phụng cuối giờ cho thầy xin số điện thoại của hai chú nha.Ư á ! Nhìn mà muốn...

Thầy chủ nhiệm của Ngọc Phụng nhìn chăm chăm hắn và Mon không chớp mắt điệu bộ của thầy ưỡn ẹo rất nhẹ nhàng.
Ngọc Phụngnhìn không ngậm được mồm, mô phật chẳng phải bình thường thầy rất nam tính sao, còn được xem là tâm đe iểm người đàn ông mẫu mực của trường? Ấy vậy mà bây giờ.

- Xin lỗi hai chúng tôi lại không thích ăn mỡ.

Nói xong hắn và Mon lạnh lùng đi lại ghế rồi, thầy Ngọc Phụng vẫn rất chăm chú nhìn miệng cười rạng rỡ không hề để ý đến những lời vừa nãy của Thanh Hiển.

Lạnh lùng? Nam tính? Nhìn mấy cũng đẹp Ngọc Phụng hai chú của em đúng là mẫu đàn ông mà thầy tìm kiếm bấy lâu nay!

Thầy kì quá? Em không thích gọi thầy là chị dâu đâu.

Ngọc Phụng không nhịn được cười nhìn thầy nói, rồi chạy một mạch ra ngoài lớp. Đúng là bó tay ngay cả thầy giáo của Ngọc Phụng cũng mê Mon và hắn nữa là sao? Thiệt hết nói nổi
...
Trong suốt buổi họp thầy Ngọc Phụng không ngừng nhìn để ý hắn và Mon cho đến khi kết thúc buổi họp phụ huynh mới thôi.

[...]

Buổi tối đó trong bữa cơm Ngọc Phụng vừa ăn vừa nhìn chằm chằm hắn và Mon? Nhìn kĩ thấy hắn rất đẹp trai.
Điều này Ngọc Phụng đã công nhận từ trước? Như sao cứ nhìn hắn là tim Ngọc Phụng lại đập loạn nhịp
Cứ càng nhìn thì tim lại đập rất nhanh một cách không thể kiểm soát, khuôn mặt bỗng chốc đỏ hồng lên Ngọc Phụng vội bỏ đôi đũa xuống đặt tay lên ngực cảm nhận.
Thấy Ngọc Phụng như vậy hắn và Mon ngẩng mặt nhìn khó hiểu. Hắn thở nhẹ cất giọng

- Ngọc Phụng? Cháu sao vậy? Trong người không khỏe chỗ nào hả!

Ngọc Phụng cố định dạng lại cảm xúc, nhìn hắn tim lại đập nhanh, Ngọc Phụng đưa mắt nhìn qua Mon thì cảm giác rất bình thường không hề có cảm xúc như nhìn hắn. Cảm giác thật khó chịu và thật lạ

- Chú ơi ? Khi tim đập nhanh vì một người là như thế nào ạ

Ngọc Phụng có chút rụt rè đôi mắt mông lung không dám nhìn thẳng về phía hắn hỏi.

- Nếu chú đoán không nhầm thì chắc là người đó đã có tình cảm với đối phương.

Mon nghiêng đầu khóe miệng cười nhẹ nhìn Ngọc Phụng giải thích. Vừa nãy Mon có để ý thấy mặt Ngọc Phụng hơi đỏ khi nhìn Thanh Hiển thì chắc Mon đã đoán đúng.

- Mà sao cháu lại hỏi thế?

Thanh Hiển ngồi bên nheo mắt mở lời hỏi lại? Hắn thấy nghi ngờ Ngọc Phụng đang để ý ai à sao tự nhiên lại hỏi những câu đấy
Ngọc Phụng nghe vậy che mặt khóc huhu, miệng ấp úng nhìn Lãnh Hàn nói lớn.

Cháu không biết. Chú là chú của cháu? Cháu không thể có tình cảm được phải không ạ!

Như vậy sẽ không đúng với đạo lý mà cháu đã được học ở trường!

Ngọc Phụng nói xong ngại ngùng xấu hổ rời khỏi bàn ăn bỏ chạy lên lầu. Còn hắn vẫn ngơ ngác chưa định hình được tinh thần đưa tay đập đập vào người Mon.

Mon? Lúc nãy mày vừa nghe gì không? Ngọc Phụng tỏ tình với tao đấy!

Tao có nghe!

Mày cũng nghe thấy vậy là tao không nghe nhầm rồi!

Hắn mừng, miệng cười toe toét bỏ luôn bữa tối đi lên lầu gặp Ngọc Phụng, Mon nhìn theo hắn lắc đầu miệng lẩm bẩm.

- Bộ dạng này của mày không khác con gái nghe tin sắp được gả đi.

Mon thở dài rồi đứng dậy đi theo hắn lên lầu, ở phòng Ngọc Phụng vẫn sụt sịt nước mắt sụt sịt, ngại khi đã trực tiếp bộc lộ tình cảm của mình trước mặt hắn.

[...]

- Ngọc Phụng? Cháu không sao chứ

Hắn đứng bên ngoài phòng gõ cửa gọi Ngọc Phụng trong lòng thì bùng cháy khi biết Ngọc Phụng cũng thích mình.
Ngọc Phụng không đáp lại trùm chăn kín mít nằm trên giường.

Cuộc đời chú vốn là một đường thẳng tắp nhưng chỉ vì cháu mà rẽ ngang!

Dăm ba cái đạo lý đấy thì có nhằm nhò gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro