#17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Vậy thì mua một hộp đi

– 1 hộp không đủ.

Hắn tỏ thái độ thản nhiên đưa đôi mắt nhìn chăm chăm hộp bao cao su cất giọng bình thản đáp lại. Mon nghe hắn xong nói, đến cứng cả cổ họng bước lên cạnh hắn vỗ vai.

– Mày biết 1 hộp bao nhiêu cái hay không mà nói 1 hộp không đủ?

– 32 cái.

– Đã biết là 32 cái còn nói không đủ? Nên nhớ Ngọc Phụng chỉ vừa 18 thôi đấy, đừng làm con bé hoảng.

– Mon? Mày nói thì cũng phải thương tao chứ, bạn mày đã nhịn 8 năm rồi đấy, hơn nữa Ngọc Phụng tốt nghiệp tao mới được xơi.

Mon nghe xong trầm tư nhìn hắn, thôi thì hắn nói cũng đúng, thân là một kẻ ham ăn lại chấp nhận nhịn suốt 8 năm không đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào tính ra Mon cũng phục hắn.

Mon không nói gì né ra cho hắn chọn, hắn thấy thế cười nhẹ rồi nhìn các hương vị miệng lẩm bẩm.

– Ngọc Phụng thích dâu tây, vậy thì chọn hương dâu

Ngắt lời hắn đưa tay lấy hết những hộp bao cao su hương dâu ở trên kệ hàng, Mon đứng nhìn mà choáng ngợp, nhìn vào giỏ xách của hắn chắc tầm 50 hộp hương dâu.

– Này, mày mua về để ăn đấy à? Mua gì mà nhiều vậy chứ

– Mặc tao

– Xong rồi? Ra tính tiền thôi

Hắn hăng hái đi ra quầy thanh toán tiền, Mon lắc đầu rồi cũng đi ra. Vừa bỏ giỏ xách xuống thì nữ nhân viên của cửa hàng vội ngẩng mặt lên nhìn hắn khi thấy toàn là bao cao su.

Nữ nhân viên cười nhẹ cầm lên tính tiền rồi bỏ vào túi cho hắn. Mon thì xách một túi đồ ăn nhưng riêng hắn lại xách một túi bao cao su.

[…]

Tại biệt thự.

– Ngọc Phụng? Đồ ăn của cháu đây

Mon đi lại đưa túi đồ ăn cho Ngọc Phụng, Ngọc Phụng cầm cười hì hì rồi liếc mắt qua cái túi đen to trên tay của Thanh Hiển

– Ơ. Cái đó là gì thế ạ

Ngọc Phụng tò mò nhìn chăm chăm. Hắn nghe Ngọc Phụnghỏi vậy bật cười đi lại xoa đầu cô giọng từ tốn.

– Mai cháu sẽ biết?

Ngọc Phụng gật đầu không hỏi gì them nữa rồi cầm túi đồ ăn lên lầu, Mon nhìn theo cười nghĩ thầm.

– Ngày mai cháu biết được thì quá muộn, chỉ sợ cháu không thể bước xuống giường trong mấy tuần cũng nên.

Còn hắn thì vô cùng phấn khích, mang túi bao cao su vào phòng sách, ngày mai là ngay quan trọng để dùng, hmm 50 hộp lận mà

[…]

Ngày hôm sau.

Hằn và Mon cùng đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của trường chúc mừng Ngọc Phụng đã kết thúc năm cấp 3.

Buổi lễ kết thúc tầm khoảng trưa hắn và Mon đưa Ngọc Phụng đi chơi, ăn mừng và để thực hiện một việc quan trọng không kém mà hắn đã kìm nén 8 năm.

Ngọc Phụng được đi tham quan nhiều nơi, ăn rất nhiều món cho đến khi trời sập tối mới chịu về.

Trên đường đi về khách sạn:

Mon bỗng dưng thấy có điều không hay, phía sau có xe đang bám theo xe họ, Mon ngồi phía sau cùng Ngọc Phụng nheo mắt nhìn hắn.

– Hiển? Hình như phía sau có xe đang bám đuôi chúng ta.

Hắn nghe xong nhìn qua gương chiếu, quả nhiên không sai có tầm khoảng 3 đến 4 xe đang chạy theo xe hắn.

– Chết tiệt? Bọn chúng là ai mày biết không

– Tao không… (Aaaaa)

Mon còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng súng của những xe phía sau bắn lên xe hắn, làm Ngọc Phụng hoảng loạn cúi đầu qua Mon la lớn.

– Mẹ kiếp, mày có mang theo súng không

– Có. Nhưng không thể đấu lại bọn chúng

– Khốn nạn thật, mày bảo vệ Ngọc Phụng giữ chặt vào? Tao sẽ tăng tốc xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro