#18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khốn nạn thật, mày bảo vệ Ngọc Phụng giữ chặt vào. Tao sẽ tăng tốc xe

- Được rồi, mày mau lái nhanh đi

Mon vừa nói vừa ôm Ngọc Phụng cúi xuống để né đạn từ những xe sau, bọn chúng vẫn liên tục xả súng bắn lên xe hắn.

- Aaaa hai chú? Cháu sợ aaaa

Ngọc Phụng run rẩy chỉ biết nép vào người Mon, tình cảnh bây giờ thật sự muốn làm cho Ngọc Phụng rớt tim. Hôm nay là ngày cô tốt nghiệp mà tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.

- Đừng sợ có hai chú ở đây.

Nói xong hắn liền tăng tốc chạy rất nhanh, phía sau đạn của bọn chúng vẫn bắn liên hồi về xe hắn.

- Mẹ kiếp. Rốt cuộc bọn chúng là kẻ nào

Hắn vừa lái vừa cau mày miệng lẩm bẩm chửi rủa, nay là ngày vui lại hóa thành ngày bị đuổi giết. Hắn chạy hết tốc độ lái xe qua một con đường để tránh bọn chúng.

Nhưng hắn lại không để ý có biển cấm do khu đường đó đang bị núi lỡ, phía sau xe bọn chúng phát hiện được biển cấm đó thì dừng lại việc truy đuổi vì biết chắc xe của hắn thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện không thể ra khỏi đường khi bị núi lỡ, nhưng tảng đá to sẽ rơi xuống.

Hắn chạy được một đoạn, Mon nhìn lại phía sau thì không còn thấy xe của bọn chúng, Mon thấy lạ quay mặt lên nhìn hắn nói.

- Hiển? Bọn chúng không còn đuổi theo nữa

Hắn nghe vậy nhìn qua gương chiếu, không còn thấy bóng dáng xe nào, hắn cũng thấy lạ lắm, tại sao truy đuổi một đoạn khá dài bây giờ lại không theo nữa?

- Kìa? Cẩn thận có đá

Mon hốt hoảng nhắc lớn hắn khi thấy có đá to phía trước rơi xuống, hắn nhìn lên đánh lái do tốc độ xe còn nhanh nên lao qua bên mép vực chỗ đó lại không có hàng ngăn, lúc hắn thắng lại thì đã quá muộn nữa đầu xe đã chĩa về vực sâu.

- Hiển...?

- Đừng? Đừng động đậy chiếc xe không còn được thăng bằng nữa

Hắn lớn tiếng nhắc Mon giữ Ngọc Phụng ngồi im lặng ở phía sau, chiếc xe chông chênh chỉ cần một lực nhẹ cũng đủ làm cho chiếc xe lao xuống vực.

- Bọn chúng biết đường này đang có đá lỡ nên mới không đuổi theo.

Hắn ngồi im cất giọng nói với Mon, Mon ngồi phía sau cũng chỉ biết giữ Mộc Nghi ngồi chắc không làm cho chiếc xe chuyển động, nếu không thì...

Bánh xe bị trượt đá đẩy nhẹ chiếc xe về phía vực một chút, Ngọc Phụng thấy xe chuyển động tim đạp nhanh la lớn. Mộc Nghi sợ lắm thật sự rất sợ

- Bây giờ làm sao đây? Không thể cử động nói chi là ra ngoài.

- Không được rồi? Cứu sống Ngọc Phụng đẩy con bé ra khỏi xe.

Ngọc Phụng nghe xong nước mắt rơi xuống lắc đầu, không muốn, sao có thể chỉ cứu sống mình cô? Còn hắn và Mon thì sao chỉ cần đẩy cô ra là chiếc xe sẽ không phanh mà lao xuống ngay.

Ngọc Phụng không thể để hắn và Mon rơi xuống đó, hai người là người thân duy nhất trên đời của Ngọc Phụng mà.

- Không ! Cháu không muốn

- Ngọc Phụng? Nghe chú nói đây, một mình cháu sống sót còn hơn cả ba cùng chết

Mon ôm Ngọc Phụng giọng nghiêm nghị nói, Ngọc Phụng vẫn cố chấp lắc đầu không muốn nước mắt rơi càng nhiều.

Hắn từ từ móc ra mấy cái thẻ tín dụng và một hộp tựa như một nhẫn nhẹ nhàng luồn tay ra phía sau đưa cho Ngọc Phụng cầm.

- Không ! Cháu không đi, đừng bỏ cháu

- Cầm lấy

Hắn trừng mắt quát lớn, mục đích cho Ngọc Phụng sợ rồi cầm lấy chúng, Ngọc Phụng run đưa tay cầm lấy, đầu vẫn liên tục lắc, tỏ vẻ không đồng ý sống sót một mình bỏ hắn và Mon.

- Số tiền này đủ trang trải nuôi sống em, từ giờ không còn tôi và Mon ở cạnh em nhất định phải sống tốt? Nghe rõ chưa

- Tuyệt đối không được trở về ngôi biệt thự, nếu không tính mạng của em sẽ không còn.

- Đừng...

- Mon? Nhanh đẩy Ngọc Phụng ra không còn thời gian nữa

Hắn hét to, Mon cũng nhanh tay mở cửa rồi đẩy Ngọc Phụng ra ngoài, Ngọc Phụng vừa tiếp đất nằm xuống thì chiếc xe nhanh như chớp lao xuống. Ngọc Phụng hoảng hốt ngồi chồm dậy hét to

- Đừng mà ! Không...

- Chú ơi? Đừng bỏ Ngọc Phụng? Đừng mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro