#19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Đừng mà ! Không…

– Chú ơi? Đừng bỏ Ngọc Phụng? Đừng mà…

Nước mắt Ngọc Phụng rơi lã chã, Ngọc Phụng nhìn xuống vực sâu không còn thấy nhìn nữa, chiếc xe đã biến mất hoàn toàn, không thể nào hai người đó không thể bỏ mặc Ngọc Phụng được

Ngọc Phụng gào khóc, trong tay nắm chặt chiếc hộp và những thẻ tín dụng vừa nãy hắn đã đưa cho, Ngọc Phụng khóc trong đau đớn tuyệt vọng.

– Chú ơi? Đừng bỏ cháu mà

Ngọc Phụng đưa đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn xung quanh rồi đứng dậy quay người chạy ngược ra phía đường lớn

Mong gặp được người để kêu họ cứu giúp, Ngọc Phụng vừa chạy vừa khóc nức nở ra đến đường lớn Ngọc Phụng không để ý có xe đang lao đến.

– Bíp…bíp

Chiếc xe lao về phía Ngọc Phụng, ánh đèn chiếu thẳng vào mắt cô, làm cô không còn nhìn thấy nhìn nữa

– Kítttttt

Tiếng phanh thắng gấp của xe vang lên, cũng may chiếc xe thắng lại kịp thời nên chưa tông vào Ngọc Phụng, nhưng lại khiến Ngọc Phụng hoảng loạn mà ngất xỉu. Ngọc Phụng nằm bẹp xuống mặt đường.

– Hú hồn? Suýt nữa thì tông chúng người có 10 cái mạng cũng không đền nổi

Tên tài xế vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm miệng lẩm bẩm, trên trán thì toát hết mồ hôi.

– Có chuyện gì thế?

Tiếng một người đàn ông ngồi ghế sau của xe lên tiếng hỏi, giọng mang theo một chút lo lắng.

– Dạ cậu chủ, hình như vừa nãy có một cô gái đứng chặn đầu xe

– Ra xem thử người ta có sao không?

– Dạ

Nói xong tên tài xế trong xe bước xuống đi lại trước xem Ngọc Phụng, vừa nhìn xong tên tài xế ồ lớn quay mặt nói với người đàn ông trong xe.

– Cậu chủ ơi? Cô gái thật sự rất đẹp

– Tôi bảo cậu xem người ta có sao không?

– Chứ không phải bảo cậu xem mặt mũi người ta đẹp hay xấu?

Tên kia thật thà nghe cậu chủ của mình nói vậy thì cười hì hì rồi mở miệng nói tiếp, dù gì thấy Ngọc Phụng đẹp thật nên tên tài xế mới khen.

– Dạ ! Nhưng cô gái này ngất xỉu rồi cậu hình như sợ quá nên vậy.

Người đàn ông trong xe nghe tên tài xế của mình nói vậy thở dài, rồi mở cửa xe bước ra đi lại nhìn.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc Phụng thì người đàn ông đó có chút bồi hồi, thật sự rất đẹp tuy trên gương mặt trắng nõn ấy có chút lấm lem vết bẩn nhưng vẫn xinh lắm, tên tài xế thấy cậu chủ mình đứng hình thì liền đưa tay lên lay nhẹ tay người đàn ông đó cười tít mắt nói.

– Em đã bảo rồi mà? Cô gái này rất xinh đẹp

– E hèm? Ăn nói luyên thuyên?

– Còn không mau đưa người ta vào trong xe, dù gì cũng phải có trách nhiệm khi đã làm người ta bị hoảng mà ngất xỉu.

Ngắt lời người đàn ông đó quay người đi lại xe, tên tài xế nhẹ nhàng bế cô lên. Ngọc Phụng được người đàn ông đó đưa về khu nghỉ dưỡng của mình.

[…]

Sáng hôm sau:

– Chú ơi? Đừng bỏ Ngọc Phụng…

Ngọc Phụng hét to thức giấc mở mắt tỉnh dậy, Ngọc Phụng vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình ở trong một căn phòng rất sạch sẽ và sang trọng, bộ đồ trên người Ngọc Phụng cũng đã được thay bằng bộ đồ khác.

– Ơ? Cô gái xinh đẹp tỉnh rồi? Cậu chủ cô ấy đã tỉnh

Tên tài xế hôm qua, mở cửa bước vào thấy Ngọc Phụng đã tỉnh liền nhìn ra cửa vui vẻ nói lớn.

– Chỗ này là đâu vậy?

– Là khu nghỉ dưỡng của cậu chủ tôi đấy, cô may mắn lắm mới được cậu chủ đẹp trai của tôi cứu.

– Bớt nói xàm lại? Mau xuống dưới bảo người làm chuẩn bị cháo cho cô gái này

– Dạ

Tên tài xế cúi đầu rồi quay người đi ra cửa, sau khi cánh cửa phòng đóng lại người đàn ông đó nho nhã bước lên nhìn Ngọc Phụng.

– Cô không sao chứ

Ngọc Phụng ngẩng mặt nhìn, lắc đầu không nói gì liền bỏ chân xuống giường đứng dậy, Ngọc Phụng muốn đi tìm hắn và Mon, vừa lấy Ngọc Phụng định bỏ đi thì người đàn ông đó vội cản lại.

– Cô…cô tính đi đâu? Người cô vẫn còn chưa khỏi hẳn mà

– Tôi phải đi tìm hai chú của tôi, hai người ấy bị rơi xuống vực sâu? Tôi phải đi tìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro