#20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cô…cô định đi đâu? Người cô vẫn chưa khỏi hẳn mà

– Tôi phải đi tìm hai chú của tôi, hai người ấy bị rơi xuống vực sâu? Tôi phải đi tìm

Ngọc Phụng nhìn người đàn ông đó, nước mắt rưng rưng cố chấp đi tìm hắn và Mon trong tình trạng cơ thể vẫn chưa khỏi.

– Không được đâu chỗ đó đang có đá lỡ vả lại bên ngoài trời có mưa, cô chưa thể đi tìm họ vào lúc này được.

Người đàn ông đó nhìn Ngọc Phụng nhẹ nhàng khuyên nhủ, bản tính của Ngọc Phụng trước giờ luôn được hắn và Mon nuông chiều.

Nên có chút ương bướng đã thế Ngọc Phụng còn bị dồn vào tính thế một lúc mất đi hai người thân nên Ngọc Phụng vẫn cố chấp muốn đi tìm.

– Tôi mặc kệ

– Nếu cô muốn đi tìm họ thì đợi trời ngừng mưa đã? Lúc đó tôi sẽ cho người đi tìm cùng cô

– Được không?

Ngọc Phụng nghe vậy trấn tĩnh tâm lý, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa vẫn rất ồ ạt đến khi nào mới hết mưa cơ chứ?

Ngọc Phụng đành gật đầu đồng ý đại, thấy Ngọc Phụng im lặng không nói gì người đàn ông đó nở nụ cười dìu Ngọc Phụng lại giường ngồi xuống.

– Cô ngồi chờ một lát sẽ có người mang đồ ăn lên cho cô.

– Mà cô tên gì vậy?

– Ngọc… Ngọc Phụng

– Còn tôi tên Từ Khải là chủ khu nghỉ dưỡng này

Từ Khải vui vẻ nhìn Ngọc Phụng nói, Ngọc Phụng nghe gật đầu không đáp bây giờ Ngọc Phụng đâu còn tâm trạng để nói chuyện chứ, lòng Ngọc Phụng đang như lửa đốt chỉ nghĩ đến Thanh Hiển và Mon thôi.

[…]

Buổi chiều hôm đó:

Sau khi trời tạnh mưa, Từ Khải cho người đi cùng với Ngọc Phụng để tìm hắn và Mon, dưới vực núi nơi chiếc xe lao xuống chỉ toàn là đá phát hiện một chiếc xe hơi bị cháy lụi.

Chắc đêm qua sau khi bị rơi xuống chiếc xe đã phát nổ rồi cháy, vả lại cũng do cơn mưa lúc sáng nên người của Từ Khải không thể tìm ra thi thể.

Họ nghi ngờ hai người đã bị cháy rồi bị nước mưa cuốn đi hết. Công cuộc tìm kiếm kép lại trong vô vọng khi không tìm ra được manh mối gì.

Vì tin đó khiến Ngọc Phụng bị sốc nhập viện trong mấy tuần, Từ Khải cũng cho người đến khám xét lại hiện trường nhưng cũng không có hi vọng, cũng chỉ tại cơn mưa đó đã cuốn trôi mọi thứ.

Sau chuyện đó Ngọc Phụng đành chấp nhận sự thật là Thanh Hiển và Mon đã chết, không tìm ra thi thể do đã bị mưa cuốn đi.

[…]

2 năm sau

Cuộc sống Ngọc Phụng bây giờ cũng ổn, nhưng còn vụ tai nạn đó thì cứ luôn đeo bám ám ảnh Ngọc Phụng từng ngày, nó cứ như mới vừa xảy ra vào ngày hôm qua vậy

Ngọc Phụng cố quên nhưng lại không thể, dù đã cố gắng sống tốt như thế nào Ngọc Phụng vẫn không quên được cái hình ảnh Thanh Hiển và Mon chấp nhận hi sinh cứu sống cô.

2 năm qua mỗi tháng Ngọc Phụng lại đến nơi đó một lần bất kể trời mưa hay đá lỡ, có hôm Ngọc Phụng còn bị ngất xỉu ở đó nhưng cũng may được một chị bạn thân và Từ Khải đưa về.

– Ngọc Phụng? Chị nghe nói hôm qua Từ Khải đã cầu hôn em đúng không?

– Dạ

Ngọc Phụng thẩn thờ ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay mà 2 năm trước hắn đã đưa cho Ngọc Phụng

Trong chiếc hộp là một cặp nhẫn cưới nếu như Ngọc Phụng đoán không nhầm thì nếu không có vụ tai nạn đó chắc Thanh Hiển sẽ cầu hôn.

– Và em không đồng ý?

– Em có chồng rồi chị?

– Thanh Hiển là chồng em. Tuy bây giờ anh ấy không còn như em đã nhận nhẫn cưới từ 2 năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro